Đọc truyện Cuồng Đồ Tu Tiên – Chương 163: Hồ Thành Thủ
Mãi lâu không rời ánh mắt khỏi thân thể nàng, trong lòng Diệp Không mọc ra một cái ý niệm, hắn không áp chế được, cuối cùng một cỗ nhiệt khí mọc lên từ dưới bụng hắn.
Chẳng qua cũng không chờ hắn động thủ, Tiểu Hồng đã tiến tới. Tiểu Hồng cố ý để cho bọn họ ở riêng cùng nhau một hồi vẫn không có biện pháp. Lại thêm chuyện Cửu phu nhân gọi, bảo đi chờ tiếp đãi tại đại sảnh.
Diệp Không có chút kỳ quái, chính mình còn chưa đi tìm nàng, nàng lại tới tìm mình trước, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Việc tiếp đãi khách nhân tại đại sảnh thì liên quan gì tới mình?
Diệp Không không tài nào đoán được, thì ra không phải Cửu phu nhân tới tìm hắn mà là Hồ Thành Thủ tới mang theo nhi tử Bá Vương để xin lỗi.
Kỳ thật đêm qua Hồ Thành Thủ đã nghĩ tới, chẳng qua công tác tư tưởng đối với nhi tử hắn vẫn chưa thông. Hắn sợ vạn nhất mang tới mà tiểu tử này lại làm ra chuyện gì thì cuối cùng mọi chuyện lại đảo lộn hết.
Kỳ thật tuy rằng Hồ Tài Kiền hung hăng càn quấy nhưng cũng không phải kẻ ngu, hắn biết rõ có những người không thể chọc vào., nếu không một ngày nào đó rơi vào tay người ta, chữ chết cũng không biết viết như thế nào.
Sáng sớm, Hồ Thành Thủ tới để làm công tác tư tưởng, Hồ Tài Kiền cười khổ:
– Cha, nếu như ta đắc tội Diệp Hạo Nhiên Nhiên thì ta đến thỉnh tội cũng được, thế nhưng mà… kẻ kia chẳng qua chỉ là một thiếu gia hoàn khố của Diệp gia, vì sao người lại phải như vậy?
Hồ Thành Thủ lắc đầu thở dài:
– Nhi tử, ngươi đã nói sai rồi, nếu như ngươi đắc tội Diệp Hạo Nhiên thì ta sẽ không bức ngươi đi xin lỗi, dù sao ngươi cũng không chiếm được tiện nghi, người ta cũng sẽ không so đo với loại tiểu nhân vật như ngươi.
– Đúng vậy, ta không chiếm được tiện nghi, lại còn phải chịu thiệt thòi trước người như vậy, mặt mũi trong tay áo cùng chăn đều bị ném sạch đi. Ta đã như vậy còn phải đi xin lỗi hắn? Thật quá khinh người a.
Hồ Tài Kiền không phục nói.
– Thế nhưng tiểu tử Diệp Không này lại không giống như vậy, ngươi biết Thành chủ tiền nhiệm chết như thế nào mà!
Hồ Thành Thủ gia tăng ngữ khí.
– Thành chủ tiền nhiệm không phải là tư tình với Diệp gia Thiếu nãi nãi mà quá kích động, cuối cùng chết sao?
Loại tin tức này dân thường cũng không biết, Hồ Tài Kiền chỉ là nghe nói.
– Mặt ngoài của chuyện đó là như vậy, nhưng nếu ta nói cho ngươi biết, hai người đó đều là do thủ hạ của Bát thiếu gia Diệp gia – nha dịch Trần Thanh Phương bắt lỗi, mà cùng ngày đó, nhi tử của tên Thành chủ đánh nhau cùng tiểu tử kia, cuối cùng buổi tối lại xuất hiện việc này, ngươi có ý kiến gì không vậy?
Hồ Thành Thủ dẫn dắt từng bước.
Thế nhưng Hồ Tài Kiền vẫn cố cãi lại:
– Vậy cũng không thể nói được cái gì, đó chỉ là việc nhỏ như cái lông gà vỏ tỏi thôi, tiểu tử kia không cần phải giết người a?
– Hồ đồ! Điều này nói rõ rằng hắn là một người tâm ngoan thủ lạt, vì một chút chuyện có thể giết người trả thù!
Hồ Thành Thủ vỗ bàn một cái, lại lộ thêm chút tin tức:
– Cùng ngày đó, hạ nhân trong nhà hắn đều tự nhiên buồn ngủ. Mà Bát thiếu gia kia lại vừa vặn có bổn sự khiến người khác ngủ say!
– Còn có loại bổn sự này sao?
Hồ Tài Kiền trừng mắt lớn, gật gật đầu:
– Nếu quả thật là vậy, có lẽ có khả năng.
– Bổn sự của hắn còn có rất nhiều!
Hồ Thành Thủ nói nhanh:
– Ta tra ra được, hắn có thể ẩn tàng thân hình khiến người khác khó lòng phòng bị. Còn có thể đột nhiên khiến người khác mù mắt!
– Đây là những công phu gì vậy?
Hồ Tài Kiền cũng là người luyện võ, thế nhưng hắn chưa từng nghe nói qua chuyện tình tà môn như vậy.
– Ta cũng không biết, vốn cho hắn là Tu tiên giả, hiện giờ xem ra không phải, nguồn gốc năng lực của hắn đều tử một loại giấy vàng, ta tra được cách một đoạn thời gian hắn sẽ đi tiểu điếm để mua đại lượng giấy vàng.
Nghe được những lời này của cha, Hồ Tài Kiền cả kinh nói:
– Cha, người đang điều tra hắn sao? Người biết hắn rất khó đối phó còn điều tra hắn, cũng bị hắn biết rõ, cái đó so với ta đắc tội còn kinh khủng hơn nhiều nha!
Hồ Thành Thủ xoay mũ quan trong tay, thở dài nói:
– Cha cũng không có biện pháp. Mệnh lệnh của hoàng đế, lão phu cũng không thể kháng chỉ bất tuân. Tóm lại ta có một dự cảm không tốt, ngươi chơi hai ngày rồi sớm trở lại An Đô đi.
Hồ Thành Thủ nói xong liền chỉnh lại mũ quan trên đầu, kéo lấy tay nhi tử nói:
– Đi thôi, đi xin lỗi hắn.
– Bát thiếu gia, ai nha, hạ quan đến nhiều lần như vậy rốt cục cũng nhìn thấy Bát thiếu gia rồi. Lão nhân gia ngài đại giá quả nhiên phong độ phiêu dật, tuấn tú lịch sự.
Hồ Thành Thủ vừa thấy Diệp Không liền nhanh chóng tới trước mặt chào đón.
Cửu phu nhân nghe được những lời đó không khỏi hiện một đường chỉ đen trên mặt, tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi? Làm sao gọi hắn là “ Ngài lão nhân gia “ được. Thật không thể tưởng tượng được đường đường là Thành chủ cũng cúi đầu khom lưng với hắn, lại còn phong độ phiêu dật, hắn biết rõ cái gì gọi là phong độ sao?
Nhưng Cửu phu nhân liền biết rất nhanh thế nào là phong độ, phong độ hung hăng càn quấy a.
Người ta đã lớn tuổi, tới đây với vẻ mặt thân mật như thế, lại còn là Thành chủ, lão đã chủ động chào hỏi ngươi, như vậy đã đủ nể tình rồi a, nói thế nào ngươi cũng phải cho hắn chút mặt mũi.
Thế nhưng Diệp Không vẫn cứ thản nhiên như không:
– Ngươi là ai thế, ta không biết ngươi.
Từ lúc thấy Hồ Tài Kiền ở bên cạnh, Diệp Không đã biết rõ chuyện gì đang xảy ra, chẳng qua hắn không cho Thành chủ chút mặt mũi là bởi vì rõ ràng Hồ Tài Kiền vẫn còn trừng mắt với hắn. Tiểu tư, trừng mắt đúng không, ngươi tới xin lỗi mà không có thành ý, như vậy ngươi đến cũng không tính. Ngươi tới xin lỗi phải có bộ dáng của người có lỗi a, việc này không thể để yên.
Diệp Không nói ra câu này cực kỳ không nể tình, Hồ Thành Thủ nghe vậy không khỏi vô cùng xấu hổ, hắn quay đầu nhìn lại Cửu phu nhân. Ngươi là trưởng bối của hắn, mau giúp hạ quan nói vài lời hữu ích đi.
Ánh mắt Cửu phu nhân không hề tiếp nhận, nàng cố tình liếc mắt ra ngoài cửa. Trong lòng thầm nghĩ, ta cũng không giúp ngài được cái gì đâu, tên ôn thần này ta trốn còn không kịp, chuyện tình dẫn lửa tự thiêu tuyệt đối ta sẽ không làm.
Cửu phu nhân không quan tâm, Hồ Tài Kiền tuổi trẻ khí thình thấy cha mình bị bơ liền tức giận tiến lên nói:
– Diệp Không, đây là cha ta, Thành thủ Nam Đô thành.
Diệp Không thấy hắn xin lỗi hoành tráng như vậy, sắc mặt cũng đen xì quát lớn:
– La hét sao, hôm qua chưa đủ hay sao, hôm nay nắm cha ngươi tới khiêu khích phải không?
Hồ Tài Kiền nghe được những lời này chỉ muốn phun máu: Nắm cha ngươi, cha ngươi mới là nắm được đấy!
– Ngươi…
Hồ Tài Kiền giận dữ chỉ Diệp Không, hắn thật sự quá tức giận, lão tử đã chịu thiệt, bỏ mặt đi xin lỗi, ngươi còn muốn thế nào? Mắng cha ta ở trước mặt ta, ta với ngươi nói lý lẽ!
Thế nhưng hắn ăn một cước thình lình phía sau lưng:
– Tiểu súc sanh, còn làm càn như vậy, quỳ xuống cho ta!