Đọc truyện Cuồng Đồ Tu Tiên – Chương 142: Cái Tát
– Nhị phu nhân chết, lão gia để cho ta…
Cửu phu nhân đột nhiên nghĩ tới điều gì, chân mềm nhũn, thất thần ngã ra sau ghế.
– Nhị phu nhân vì sao lại chết, ngươi có biết rõ không?
Diệp Không lạnh lùng nói, đồng thời cúi người, cúi sát đến trước mặt Cửu phu nhân, nụ cười của hắn có chút dữ tợn:
– Hôm nay ngươi ngồi lên được cái ghế này, lại không có một chút lòng biết ơn, đã thế còn muốn lấy oán trả ơn, hắn là…ngươi cũng muốn theo gót chân Nhị phu nhân?
Lời nói của Diệp Không đã rất rõ ràng rồi, Cửu phu nhân lại liên tưởng đến cái chết của Nhị phu nhân, nàng chết vào ban đêm, ban ngày đúng là thằng này hành hung hai đứa con của nàng…chẳng lẽ Nhị phu nhân đúng là bị hắn…
Cửu phu nhân nghĩ tới đây, nhịn không được sợ run cả người, ông t…r…ờ…i…! Dĩ nhiên là hắn làm! Giết người không lưu chút dấu vết nào!
Trông thấy bộ dạng mặt mày biến sắc của Cửu phu nhân, Diệp Không biết rõ mục đích của hắn cơ bản đã đạt được, đứng thẳng người, vứt lại một câu, liền xoay người rời đi.
– Nhiều khi phiền toái đều là do mình tự tìm đến…Ta chỉ cho ngươi một lần cơ hội, đừng có lại khiêu chiến tính tình của ta, ngẫm lại con của ngươi a.
Diệp Không nói rõ cho nàng biết, ngược lại cũng không sợ nàng nói ra, chính mình đã có thể di chuyển được pháp khí, cho dù Diệp Hạo Nhiên có trở về, lại há có thể làm khó dễ được mình?
Diệp Không rời đi một hồi lâu, Cửu phu nhân mới bình thường lại, mới ngẩng đầu la lên:
– Nhanh cầm hai mươi lượng bạc cho Mã tỷ, nói cho nàng biết từ nay về sau không cần trở lại nữa.
Một hồi này, Cửu phu nhân đã cân nhắc rất rõ ràng, tên ôn thần này chuyện gì cũng dám làm, nếu như mình thật sự chết đi, nhi tử cũng sẽ giống như Diệp Vũ, thậm chí còn thảm hại hơn…Nàng sợ, cũng không dám đấu với Diệp Không nữa.
– Vâng.
Đã trở về Diệp Tài trong nội tâm hít một hơi, sớm biết có lúc này hà tất lúc trước phải làm thế? Khuyên ngươi liên tục, không nên bị đánh mới nhớ được, người này a…, còn chính là ti tiện.
Cửu phu nhân nhớ tới Mã tỷ, muốn cho Mã tỷ đi, không nên chọc giận Diệp Không, có thể nàng nhớ tới đã muộn, Diệp Không trên đường trở về, vừa vặn đụng phải Mã tỷ.
Nữ nhân này trông thấy Diệp Không, như là trông thấy tử thần vậy, lần trước bị đánh, nàng đã bị đánh thành cà thọt rồi, đi đường khập khiễng.
Đối với nữ nhân năm lần bảy lượt khiêu khích mình này, Diệp Không đã chịu đủ rồi, tự nhiên sẽ không để cho nàng sống khoái hoạt, lại hành hung nàng một chầu, đánh cho nàng từ nay về sau chỉ có thể sinh hoạt trên xe lăn, lúc này mới thu tay lại.
– Việc này cứ như vậy là được rồi?
Hoàng Tuyền lão tổ không biết vì cái gì tỉnh lại vào lúc này.
– Cửu phu nhân tuy hận ta, nhưng dù sao cũng không nghĩ tới giết ta, ta cũng không cần phải giết nàng.
Diệp Không trả lời.
– Ai, cùng các nàng cần gì phải giảng đạo lý, trực tiếp giết chẳng phải là xong sao.
Diệp Không cười nói:
– Ngươi ít giả bộ, trong lòng ngươi muốn gì làm như ta không biết? Không phải là lúc trước giết Nhị phụ nhân ra tay quá đã, giết đến nghiện rồi chứ gì.
– Ta van ngươi, không nên quá khôn khéo như vậy có được không?
Hoàng Tuyền lão tổ bị nói trúng tim đen, cười hắc hắc nói:
– Lần trước Nhị phu nhân già rồi, còn Cửu phu nhân này mới hơn hai mươi tuổi a, đôi núi kia…thật là đủ mãnh liệt nha!
Diệp Không vỗ vỗ tiểu kiếm bên hông, cười nói:
– Yên tâm, sẽ cho ngươi được thoải mái, ăn cơm trưa xong liền dẫn ngươi đi Tàng Xuân lâu.
– Có thật là đã giải quyết xong không?
Diệp Không trở lại tiểu viện của mình, lão nương cùng hai tiểu nữ chờ đã lâu rồi, Tiểu Hồng không thể chờ được nữa liền hỏi, lại sợ Diệp Không nghĩ mình vì lười nên mới không đi, lại nói:
– Nếu như không được…Muội đi buổi tối cũng được.
– Đương nhiên là đã giải quyết xong, bổn thiếu gia tự thân xuất mã, còn có sự tình không thể giải quyết được sao? Muội cũng đừng phiền não nữa, thị thiếp của Bát thiếu gia đi chùi bồn cầu, muội muốn đi, ta cũng không uội đi.
Diệp Không cười cười ôm cái eo nhỏ của Tiểu Hồng.
Diệp Không lần này đi ra, không có che che lấp lấp, hào phóng thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Tiểu Hồng, điều này làm cho nội tâm Tiểu Hồng rất là vui vẻ, một đôi mắt mông lung dán chặt trên người Diệp Không, ánh mắt kia có thể đem người hòa tan.
Tiểu Hồng được sủng ái, trong nội tâm Lô Cầm rất là không có tư vị, cũng không phải nàng ghen, nhưng chính là nàng cảm thấy mình thiếu một chút dũng cảm, nàng biết rõ Tiểu Hồng được sủng ái đó là bởi vì Tiểu Hồng chủ động, nhưng mà bảo nàng chủ động, thật sự là nàng không làm được.
Trần Cửu Nương sớm đã nhìn ra mối quan hệ giữa Diệp Không và Tiểu Hồng, tuy Tiểu Hồng lớn hơn hai tuổi làm cho nàng có chút vướng mắc, nhưng hơn nửa năm này, cảm thấy Tiểu Hồng cũng không tệ, hơn nữa hai người họ sớm đã gạo nấu thành cơm, cơmn đã chín lại nấu đến cháy luôn rồi, cho nên Trần Cửu Nương cũng đành chấp nhận.
Đối với sự thân mật của hai người, Trần Cửu Nương nhắm mắt làm ngơ, trong nội tâm nàng cũng lo lắng đây này. Nói đến cũng buồn cười, nàng không lo lắng cho nhi tử, mà là lo cho người khác.
Từ kinh nghiệm cho thấy, Diệp Không không có sự tình nào làm không được, Trần Cửu Nương là vì Cửu phu nhân mà lo lắng nhức đầu. Dù sao phương thức giải quyết vấn đề của nhi tử cũng quá trực tiếp, quá bạo lực, những tên đối thủ của hắn, không chết thì cũng bị thương, nàng có chút lo lắng Cửu phu nhân không may gặp phải độc thủ của nhi tử.
– Ngươi…không có đem Cửu phu nhân thế nào a? Tướng quân rất sủng ái nàng cùng với Diệp Ưu đó? Nếu như nàng có chuyện gì, tướng quân trở về, ta như thế nào giao phó cho tướng quân chứ?
Trần Cửu Nương nói.
– Như thế nào là như thế nào? Không có như thế nào cả? Nàng tốt lắm, sống rất vui vẻ a.
– Ah.
Lão nương bình thường vẫn tương đối tin tưởng lời của con trai, Diệp Không vừa nói, Trần Cửu Nương liền tin ngay.
Nhưng Lô Cầm cũng không bị lừa gạt dễ dàng như vậy, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, ngẩng đầu lên nhìn trời, tự nhủ.
– Thật kỳ lạ, Cửu phu nhân mới lên chức quan được ba tháng, lửa cháy đang vượng a, nhẹ nhàng bâng quơ như vậy đã bị người lừa gạt, thật đúng là làm cho người ta khó tin được.
Nha đầu chết tiệt kia, không nói lời nào cũng không ai nói ngươi bị câm đâu. Diệp Không dùng sức trừng mắt nhìn tiểu nha đầu, phát hiện Lô Cầm đang đắc ý cười giống như một con tiểu hồ ly.
Quả nhiên Trần Cửu Nương cũng sinh nghi, cau mày nói:
– Không Nhi, tình huống đến cùng như thế nào, mẹ muốn nghe lời nói thật.
Lời nói thật? Nói ra không phải là sợ người sẽ lo lắng chết nha! Cho nên mắng được Cửu phu nhân máu chó xối đầu, cộng thêm quạt cho nàng một cái bạt tai, những thứ này đều là không thể nói được đâu.
– Cái này là nói thật mà!
Diệp Không rất vô tội nói ra.