Đọc truyện Cuồng Đồ Tu Tiên – Chương 141: Cái Tát
Một mình nói chuyện? Nói chuyện gì? Cửu phu nhân đúng là có chút sợ, có nha hoàn cùng quản gia bên cạnh, hắn còn không dám xằng bậy, nếu không hắn làm ra chút chuyện gì đó đối với mình, vậy thì thật đúng là khóc không ra nước mắt.
– Chúng ta không có gì phải một mình nói chuyện, có chuyện thì nói trước mặt mọi người, Diệp Tài cũng không cần đi, ở lại nghe một chút.
Cửu phu nhân một bộ dạng cao cao tại thượng gắng gượng nói.
– Ha ha, người sợ thì cứ nói đi!
Diệp Không nhịn không được bật cười, ngươi sợ ta còn muốn cùng ta đấu? Hôm nay ta cho ngươi còn dám kiêu ngạo như vậy nữa không!
Hai mắt của hắn một mực nhìn thẳng vào Cửu phu nhân, lại chậm rãi nói:
– Sợ ta đánh người? Hay là…sợ ta XXX người vậy?
Lời vừa xuất ra, chấn ọi người đều rớt cái cằm, Bát thiếu gia quả thật quá cường đại, cái gì cũng có thể nói ra miệng được. Hai nha đầu kia đều là nữ hài hoàn bích, nghe được ba chữ “XXX” thì khuôn mặt liền trở thành đỏ bừng.
Cửu phu nhân đúng là sợ bị hắn chiếm tiện nghi, bất quá những lời này biết là tốt rồi, cũng không cần nói ra mặt, nhưng thật không ngờ tiểu tử này lại nói trắng ra như vậy, hạ lưu như vậy, còn nói rất thoải mái, dường như là đang nói chuyện gì đó vô vị vậy.
– Bối phận của ta có thể là trưởng bối của ngươi nha, ngươi sao có thể nói ra những lời như vậy trước mặt mọi người chứ?
Cửu phu nhân vừa thẹn vừa xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, chỉ vào Diệp Không, trong lúc nhất thời không biết mắng gì, cảm thấy mắng cái gì đều không ăn thua.
Người uống rượu bình thường đều không cho là mình nói lời say, ngưu nhân cũng giống như vậy, nói ra những lời trâu bò như vậy…, chính hắn cũng không thể không biết được, cho dù người khác đều bị hắn nói cho phát sợ hắn vẫn tùy tiện như cũ.
Diệp Không tiếp tục vẫy vẫy tay, không sao cả nói:
– Đừng kích động, ta chính là lưu manh vô lại, nói chuyện trực tiếp một chút, đừng trách móc. Bất quá Cửu phu nhân người cũng không cần phải lo lắng như vậy, tuy người lớn lên xinh đẹp, sữa cũng không nhỏ…
Diệp Không vừa nói vừa tiến lên trước một bước, dùng một loại ánh mắt làm cho người ta rất khó tiếp nhận chăm chú nhìn vào chỗ tơ lụa nơi đang bao chặt chẽ một tòa núi đôi nào đó, sắc mặt Cửu phu nhân càng đỏ hơn, cắn răng hằm hằm nhìn vào Diệp Không. Tiểu tử, ngươi cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó của ta, còn nói những lời hạ lưu như vậy…, ta nhất định sẽ nói cho Diệp Hạo Nhiên!
Ánh mắt Diệp Không tuy hèn mọn bỉ ổi, tuy nhiên lại có uy thế cường đại, Cửu phu nhân cảm thấy như đang có một tòa núi cao nguy nga trước mặt mình vậy, áp cho chính mình khó có thể mở miệng được.
– Thế nhưng là…ta đối với người lại không có hứng thú!
Diệp Không nhìn một hồi mới lên tiếng, ánh mắt vừa thu lại, Cửu phu nhân mới có thể thở được một chút.
– Diệp Không! Ngươi thật quá mức! Ngươi đối xử với trưởng bối như vậy quả thực là so với súc sinh cũng không bằng!
Cửu phu nhân cũng không phải là đèn đã cạn dầu, vung tay lên muốn cho Diệp Không một cái tát.
– Ngươi mới là súc sinh cũng không bằng!
Diệp Không nhẹ nhàng bắt lấy tay nàng, cười lạnh nói:
– Tầm nhìn của ngươi nhỏ hẹp giống như con gà mái vậy, bụng dạ hẹp hòi, vừa mới lên đài liền vội vàng báo chút thù hận mấy năm trước; ngươi ở trước mặt không dám, sau lưng lại dám đùa nghịch âm mưu quỷ kế, giống như rắn rết vậy; còn nữa ngươi vừa rồi gào gào thét thét, sao mà giống như chó dại sủa quá vậy? Hừ, còn sợ ta làm ngươi…yên tâm, loại nữ nhân như ngươi, cho dù có cởi bỏ quần áo cũng chỉ như là con heo mẹ vểnh lên cái mông, giơ X trước mặt ta, ta cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
Diệp Không đoạn văn này quá mức kinh ngạc, đã nghiêm trọng vượt quá tưởng tượng của nhân loại, chẳng những ví von một cái so một cái còn hình tượng hơn, hơn nữa trong đó lại xen lẫn những câu nói tục tĩu, thô tục.., làm ọi người ở đây đều cứng họng.
– Bát…bát thiếu gia…
Diệp Tài nói chuyện đã bắt đầu có chút lắp bắp, đã biết Bát thiếu gia đánh người lợi hại, nguyên lai mắng người cũng lợi hại không kém, Cửu phu nhân này đã bị chửi thành một tiêu chuẩn súc sinh, hay vẫn là tạp chủng súc sinh.
Càng nói, Diệp Tài càng cảm giác mình có chút không đủ sức lực:
– Những lời này của người, có phải hay không là hơi quá… quá đáng?
– Quá đáng, nếu để cho lão bà của ngươi trời lạnh như vậy đi chùi bồn cầu, ngươi cũng sẽ không nói ra những lời dễ nghe.
Cửu phu nhân rốt cuộc cũng tìm được cơ hội mở miệng, dùng một thanh âm sắc lạnh tràn đầy phẫn nộ gào thét:
– Cũng nên có người đi chùi chứ? Ngươi nói không để nó đi làm? Vậy ngươi nói nên để ai đi làm? Bản phu nhân an bài có gì sai sao? Một con nha hoàn mà thôi, nàng không làm chẳng lẽ ta làm? Buồn cười, lão bà ngươi? Có hay không làm lễ cưới? Không biết xấu hổ còn nói ra, ta đều cảm thấy mất mặt thay mẹ ngươi nha!
Cửu phu nhân mắng xong Diệp Không, lại chuyển sang mắng Tiểu Hồng:
– Nha hoàn chết tiệt, cho nàng làm chút chuyện đã kể lể khóc lóc, xem ta có chỉnh chết nàng không! Chùi bồn cầu là còn nhẹ đấy, nàng không làm ta liền dùng gia pháp hầu hạ nàng! Hành chết con đ! đó! Văn tự bán mình của nàng còn ở trong Diệp phủ, ta đánh chết nàng…
– Ta đ! mẹ mày đấy!
Diệp Không nén giận ra tay, một cái bạt tai làm cho khóe miệng Cửu phu nhân rỉ máu.
– Muốn báo thù lão tử? Diệp Tài, các ngươi đều đi ra ngoài cho ta! Đi ra ngoài!
Một tiếng rống đầy giận dữ này của Diệp Không, Diệp Tài cũng không dám ngây người thêm, hắn cũng không muốn bị ai đó đánh, hơn nữa Cửu phu nhân này đúng là không biết điều, ngươi nói chuyện khách khí một chút sẽ chết sao?
– Bát thiếu gia, người…
Diệp Tài cũng không biết nói thế nào rồi, cũng không thể nói, ngươi có thể đánh, nhưng đừng đánh chết là được.
Hai nha hoàn kia càng là sợ tới mức hai chân mềm nhũn, đi theo Diệp Tài, chạy ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Cửu phu nhân và Diệp Không. Cửu phu nhân nén giận nhìn xem Diệp Không, nàng bụm mặt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc.
– Ngươi dám đánh ta? Đánh đi! Ta muốn nói cho lão gia, để cho hắn trị tội ngươi! Đem một nhà các ngươi đều đuổi ra khỏi Diệp phủ! Cho ngươi sung quân, ngồi tù, chém đầu!
Cửu phu nhân cũng bị một cái tát tai này đánh cho nổi máu chanh chua trong người lên.
– Đừng nhao nhao như vậy, không biết lượng sức, lão tử bóp chết ngươi chỉ cần một phút là đủ.
Diệp Không hừ một tiếng.
Người khác đều rời đi, Cửu phu nhân vốn tưởng rằng tiểu tử này muốn đánh mình, nhưng lại phát hiện, hắn cũng không có tiếp tục đánh người, mà là đột nhiên hỏi một câu:
– Ngươi có nghĩ tới hay không, cái vị trí nội viện chủ trì này của ngươi là làm sao ngồi lên được?
Những lời này cần tư duy suy nghĩ quá lớn, Cửu phu nhân sửng sốt một chút, có chút không rõ nhìn Diệp Không.
– Ta hỏi cái vị trí này của ngươi là làm sao ngồi lên được? Cái ghế này, cái ghế mà cái mông ngươi đang đặt lên đó…
Diệp Không vỗ vào cái ghế lớn sau lưng Cửu phu nhân, hỏi:
– Ngươi có biết là vì cái gì mà ngươi có thể ngồi lên đây không?