Cuốn Đi Quá Khứ

Chương 7: Bắt đầu một ngày mới - Cùng rắc rối của việc trực lớp


Bạn đang đọc Cuốn Đi Quá Khứ – Chương 7: Bắt đầu một ngày mới – Cùng rắc rối của việc trực lớp

6:30 Pm
“Cạch cạch”

– Hì hì….
Ngồi trong phòng cười tủm tỉm một mình, chắc ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ rằng tôi không được bình thường. Nhưng thật ra thì tôi đang rất hạnh phúc vì tôi đang được chat với anh (^0^)

Bất giác, tôi đỏ mặt, chẳng hiểu sao chỉ qua màn hình ảo thế nhưng tôi cảm thấy như đang đối diện với anh, cảm giác như anh đang ở đây, ngay bên cạnh mình

Ngồi hồi hộp chờ, vẫn biết câu trả lời sẽ là có và đi kèm ba biểu tượng kiss. Nhưng tôi vẫn mong nhận được những dòng đó từ máy của anh

Ôi trời ơi, lại là cái tên điên phá đám hôm nọ, rõ ràng tôi đã chặn tài khoản của hắn rồi, làm sao hắn biết tôi đang onl mà lại “buzz” thế này?!……. Không! Chắc hắn chỉ buzz đại thôi, không nên trả lời, cứ mặc kệ, vậy thì hắn sẽ nghĩ là tôi không onl mà tha cho tôi. Tiếp tục ngồi chờ câu trả lời từ anh

Và sau đó là một tràn buzz liên hồi từ hàng ngàn tài khoản khác, anh vừa nhắn tin tới cũng là lúc máy đứng luôn. Ax, cái đồ chết tiệt, chết dẫm, chết chôn, chết mất xác……. Thật là điên đầu mà!!
Vậy là niềm vui của tôi (lại) bị dập tắt. Cái tên điên đã “bóp nát” cuộc sống của tôi không thương tiếc. Tôi thề tôi mà biết tên đó là tên nào thì tôi sẽ bóp cổ hắn, cho hắn chết không toàn thây, đầu lìa khỏi cổ, tay lìa khỏi chân, chân đứt làm đôi….
– Này! Mày lại chat với “gấu” đấy à?
– Á……. Ôi trời, giật cả mình. Anh không biết gõ cửa à?
– Anh mày thích đi là đi, đến là đến, cần gì phải gõ cửa!

– Ai cấp cho anh cái quyền đó vậy hả?

– Thế mày định ý kiến à? Thôi đừng lằng nhằng nữa, dì kêu mày xuống nấu bữa tối kìa!
– Biết rồi! Anh làm ơn ra ngoài dùm cái!
Nhìn cái bộ dạng hí hửng của ổng, thật tình là tôi muốn tức điên. Bước đi cứ như ma, thậm chí chẳng làm ra tiếng động. Nước nào có chiến tranh mà cử ổng đi làm do thám thì có khi quân địch sẽ thua tan tác vì kế hoạch bại lộ mà không hay biết cũng nên.


Khẽ thở dài dập màn hình laptop xuống, tôi rút điện thoại ra nhắn cho anh
[Máy bị lỗi rồi, em xin lỗi anh! Có gì tí nữa nói chuyện tiếp nhé, bây giờ em đi nấu bữa tối ẹ. Bye anh! Love ya :*]
……………………….
– Mẹ ơi! Con nấu xong rồi đây!
Phù, cuối cùng cũng xong. Cá chiên, trứng chiên và canh chua, tôi nấu toàn những thứ mẹ thích ăn. Dù sao thì hôm nay cũng làm mẹ “vụt” mất “chàng rễ” thế nên bù lại một chút cũng không sao. Hì hì
Nghe thấy lời mời ngọt ngào của tôi. Mẹ từ trong phòng bước ra, gương mặt tỏ rõ sự ngạc nhiên, bà khẽ nhíu mày
– Ơ! Mẹ có kêu con nấu đâu! Chẳng phải lúc nãy mẹ đã bào thằng Thiên nói với con là mẹ đã ăn ở ngoài rồi sao?
– Sao cơ ạ?
Ông Thiên chết tiệt, thảo nào tôi lại thấy nghi ngờ. Làm tôi tốn bao nhiêu công sức chuẩn bị để rồi…… Grừ!!!!

“Rầm rầm”

Lúc này tôi có thể cảm nhận rõ từng mạch máu đang tuông trào. Ông Thiên chết bầm!

Dùng hết sức đập mạnh vào cửa, tôi hét toáng

“Rầm Rầm!!!!”
– Anh Thiên! Mau ra đây cho em!!
“Cạch”

– Mày làm gì mà cứ rầm rầm thế hả? Phá rối giấc ngủ của anh, rắc rối!

Lại còn ngủ nữa cơ chứ, làm sao ổng có thể bình thản mà ngủ được trong khi nói dối trắng trợn như thế cơ chứ! Đáng ghét
– Sao anh nói là mẹ kêu em nấu ăn trong khi mẹ đã ăn ở bên ngoài rồi hả?
– Ồ! Anh nói thế hả? Vậy chắc anh nói nhầm đấy! Nấu cho anh ăn chứ không phải cho dì ăn đâu!!
– YA! Thật quá đáng mà! Anh liệu mà ăn cho hết cái đống đó, không thì đừng có trách em ác!!
Để lại cho ổng một lời đe dọa rồi tôi vùng vằng bước vào phòng đóng xầm cửa. Cái gương mặt khoái chí khi lừa được tôi của ổng thật là đáng ghét. Ax……


“TRẦN NHẬT THIÊN – SỔ ĐEN!”
……………………….
6:30 Am
Dắt con ngựa sắt chuẩn bị phi đến trường. Hôm nay trời có vẻ đẹp, tôi dậy sớm và đi học đúng giờ. Mọi thứ cho đến lúc này đều rất suông sẻ. Chắc sẽ là một ngày tốt lành thôi!
Hít một hơi thật sâu và bắt đầu những “vòng quay diệu kì” đưa tôi đến trường…
– Này!
“KÍT!!”
– Sao anh cứ xuất hiện bất chợt như ma thế hả? Hừ, có gì không?
– Mày đèo anh tới trường đi!
– Không! Anh đi mà kêu tên Huy hay Thái gì đấy. Đừng có hòng em đèo anh!
– Được thôi, nếu mày không đèo anh thì anh đành nghỉ học ở nhà cùng dì, tâm sự cho đỡ buồn……. mà lỡ nói ra chuyện gì “thầm-kín” thì không phải là lỗi của anh đâu nhé!
Nói rồi ổng giả vờ làm mặt buồn thất thểu quay đi. Nhìn gương mặt đểu giả của ổng mà tôi tức muốn chết. Gì mà buồn cơ chứ, ổng vừa nhấn mạnh từng từ để hăm dọa tôi như thế cơ mà. Ax…

Đành thất thểu lùi xe lại đèo ổng tới trường. Đấy, gương mặt ổng thay đổi ba trăm sáu mươi độ thế kia mà, cười toe toét như một tên bại não.

“Cầu cho ông bị chuột rút quai hàm chết quách đi!”

Hôm nay quả là ngày xui xẻo!
……………….
“Reng….. reng……”
Tiếng chuông vào học làm tôi tỉnh ngủ hẳn. Đôi khi học ở cái lớp ngay cạnh chuông báo cũng có lợi phết! Chẳng khác nào chuông báo cháy, có khi tôi nên sắm một cái như thế để lam đồng hồ báo thức cho hiệu quả!!
– Chào Hân!
Thái bước vào nhìn tôi cười tươi. Sao mà trông cậu ta đáng yêu thế không biết. Cười tươi đáp lại, tôi đưa tay hình chữ V ra trước
– Good morning! (^_____^)

Chẳng hiểu sao tôi lại lia mắt ra ngoài cửa và rồi bắt gặp tên Huy đang tay trong tay cùng một con nhỏ lạ hoắc. Cười nói đủ thứ, cái vẻ mặt hắn đểu và sát gái kinh khủng. Không biết hắn nói gì mà con nhỏ ấy cười tít mắt. Nhưng tôi dám cá (lại) là những lời mật ngọt sến rện.

Hắn đang cầm một vật tròn tròn…. Là nhẫn?! Mới một ngày bước vào trường mà hắn ta đã cặp với một đứa con gái và trao luôn cả nhẫn. Không biết rồi hắn sẽ làm tan vỡ trái tim của bao nhiêu đứa con gái đây. Đúng là cái kẻ lăng nhăng đáng chết. Tôi phải trừng trị hắn mới được!
– Này lòe loẹt! Suy nghĩ cái gì mà cười gian quá vậy?
Vừa nhìn thấy tôi hắn đã xỉa xói như thế xem có tức không cơ chứ? Đã vậy ba chữ “Đồ lòe loẹt” dường như nó đã trở thành tên tôi khi hắn gọi. Đúng là mắt để ở mông!
– Do I know you? Xí……..
Nguýt một hơi dài rồi tôi quay phắt mặt đi, không thèm nói chuyện với hắn nữa, nói chuyện với Thái tốt hơn cả trăm triệu lần!
……
Hôm nay tôi mới nhận ra, Thái hiền và đáng yêu rất nhiều, trái ngược hoàn toàn với tên Huy, khó ưa và đáng ghét. Thay vì Thái có nước da trắng như con gái thì hắn lại có nước da ngăm đen. Thái cười hiền thì hắn cười đểu. Nếu so sánh Thái với thiên thần thì hắn chắc chắn sẽ là thiên lôi. Vậy đấy!

…….

– Hân, mày mau đi giặt khăn lau bảng đi! Tuần này mày chịu trách nhiệm trực lớp đấy!
Nhỏ Vân nhìn tôi nhắc nhở cái chuyện mà tôi đang cố quên…… Haiz…. Chẳng hiểu sao tôi lại có những đứa bạn như thế cơ chứ. Cái việc tôi bị phạt thì tụi nó lại hồ hởi nhắc nhở, trong khi cái lúc tôi quên lãnh phần thưởng thì tụi nó lại im bặt giấu nhẹm. Chắc có lẽ tôi nên lọc lại danh sách bạn bè mới được!
…………
Ax, cái trường gì mà kì lạ. Đến những sáu tầng mà chỉ có sáu nhà vệ sinh. ba cái ở tầng trệt và ba cái ở tầng ba. Ít nhất mỗi lầu phải có một cái chứ, rõ chán!
“Ting”
– Này! Sắp vào học rồi mà em còn đi đâu đấy?
Vừa bấm nút thang máy, ông giám thị hành lang đến trước mặt tôi hỏi. Vội giơ cái khăn lên, tôi “khai báo” thành thật
– Dạ! Em đi trực lớp!
– Em định đi thang máy à? Đi bộ xuống lầu ba đi, em phải biết tiết kiệm cho trường chứ!
– Sao ạ? Lầu ba cách lầu sáu đến ba lầu đấy thầy!!
– Ba lầu còn thấp chán, nói chung là phải biết tiết kiệm. Cho dù lầu ba hay lầu bốn thì em cũng nên đi cầu thang bộ để tốt cho sức khỏe chứ!
Ôi trời, cái triết lí gì đây? Không đi thang máy để tiết kiệm cho trường?

Hu hu, sao cái số tôi toàn gặp những người không bình thường vậy trời (T_T) Rõ ràng cái triết lí của ông ấy chỉ có người rừng mới xử dụng. Sắp trễ rồi, tôi chẳng bàn cãi với ông ấy nữa. Thang bộ……
………………….
Cuối cùng cũng lết xuống được lầu ba. Mệt muốn bở cả hơi tai
Đứng vò vò chiếc khăn dưới vòi nước….. Không biết cái khăn này “mấy năm” không giặt nữa! Đứng lâu thêm một chút có khi tôi thủng mũi mất thôi. Thật kinh khủng! (TT____TT)
– Mày nghĩ trốn ở đây ok không vậy?
– Tất nhiên rồi, mấy thằng cha giám thị làm gì dám mò vào đây! Chọn chỗ này làm nơi trốn tiết là ok nhất rồi! Tụi bây khỏi lo đi!

Không phải tôi cố ý, nhưng đoạn đối thoại vừa rồi lại lọt vào tai tôi. Khỏi cần suy nghĩ cũng biết, lại là đám học sinh hư định trốn tiết. Nhưng nếu tôi không lầm thì vừa rồi là giọng của con trai…. Chẳng lẽ tôi đi nhầm chỗ?!

Phù! Không phải tôi nhầm, đây là nhà vệ sinh nữ. Nhưng… Hóa ra tôi không nhầm, đây thật sự là nhà vệ sinh nữ và vừa rồi là giọng của con trai.

Đến những bốn, năm tên, trên tay còn cầm vài điếu thuốc phun khói khắp nơi… Tiến gấu! Cái kẻ nổi danh cầm đầu đám học sinh nổi loạn nhất trường cũng hội về đây, nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì hắn là học sinh khu C và đây là khu A. Chà, quả thật là rất to gan! Nhưng mà thôi, tốt nhất là tôi không nên động vào bọn đấy nếu muốn sống yên ổn. Áp dụng chính sách “đến như gió mùa thu, đi như gió mùa hè” (lại chế) tôi biến khỏi đây thật nhanh.
“Bốp!!”
Ui da! Sao lại có cây cột ở đây cơ chứ!! Đúng là chết tiệt mà, chút nữa là tôi đã bị phát… phát… phát hiện rồi!!
Trời ơi thảm họa! Tôi tiêu rồi, tiêu rồi! Dũng xẹo, tôi va vào Dũng xẹo, hắn đang đứng trước mặt tôi. Ôi thôi! Sao đại ca các đảng, du côn, giang hồ đều tụ về nhà vệ sinh nữ thế này??
Gãi gãi đầu, tôi vội cười giải lãi
– Xin lỗi anh, hì hì, em chỉ đi giặt khăn thôi!
Hắn ta nhìn chằm chằm vào tôi, gương mặt đầy đáng sợ, cứ tưởng hắn sẽ chẳng bao giờ lên tiếng, nhưng may sao miệng hắn cũng chịu hoạt động sau đó
– Đi giặt khăn à? Vậy sao không tới bồn rửa mà lại lấp ló ở đây?
– À….. Em làm rơi chiếc khuyên tai….. Chắc mất luôn rồi, thôi không tìm nữa…. Em đi trước đây ạ! Chào anh
Vội cúi đầu “chuồn” nhanh, thế nhưng hắn chẳng tha cho tôi, lại tiếp tục dùng gương mặt hã-m tài tra hỏi
– Đeo đủ hai bên thế kia mà kêu mất à?
Tôi chợt ngớ mặt, đưa tay lên sờ vào tai, đúng là…. sao tôi lại “thông minh” đột xuất vậy chứ! Rõ ràng là còn hai bên. Ax, thật là ngu quá đi mất! Suy nghĩ, suy nghĩ…

Giả vờ làm vẻ mặt ngạc nhiên, tôi thốt lên như những bộ phim thường xem
– Ơ! Vậy là nó không mất! Chắc em nhầm! Xin phép anh em đi trước (^-^!)
Dùng hết vận tốc chuồn khỏi đây thật nhanh. Nếu còn ở lại thì e rằng tim tôi sẽ “nhảy cha cha cha” ra khỏi lồng ngực mất, thật là đáng sợ mà. Chạy thôi!
– Khoan đã, anh chưa nói xong mà nhỏ!
Một cái nắm tay kéo giật lại “nhẹ nhàng” làm cho tôi chúi nhũi va rầm vào cửa, đám Tiến gấu giật mình quay ra nhìn tôi.
Bây giờ thì không chỉ một, tôi đã bị cả bầy quỷ phát hiện. Phải làm sao đây? Tôi chưa lâm vào tình trạng như thế này bao giờ.

Người tôi đang run lên bần bật, tôi chẳng thể tự chủ được. Tim như muốn vỡ ra vì đập nhanh, làm ơn, có ai đó giúp tôi với, tôi muốn thoát khỏi tình thế này. Ông trời ơi! I need some help!!
– Đứa nào đây? – Tên Tiến từ trong bước ra hất mặt nhìn tên Dũng hỏi.

Đẩy tôi một cái về phía tên Tiến, hắn bắt đầu kể tội tôi
– Lúc tao vào đây thấy nó lấp ló ở bên ngoài, không biết là nó đã nghe gì và sẽ lẻo mép gì nên tao giữ lại cho chắc
– Mấy anh à! Em khô…. Ưm…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.