Bạn đang đọc Cuốn Đi Quá Khứ – Chương 4: Lễ tựu trường là một cơn ác mộng!!
– Ưm… Oáp………
Vươn vai một cái đầy sảng khoái. Đưa tay dụi mắt, tôi nhìn vào chiếc đồng hồ để bàn. Gần bảy giờ, lạ thật, hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi ngày, dường như trong tiềm thức của tôi thì hôm nay là ngày gì đó. Tôi cần phải thực hiện một việc. Hôm nay có việc gì nhỉ? Hình như là một việc gì đó quan trọng, nhưng tôi lại quên mất! Nhưng đó là việc gì?………
– Hân à! Hôm nay là 5/9 đấy. Lễ tựu trường đấy con gái à!!
“Ầm…. Ầm….!!”
Sét ở đâu ra vậy chứ?
Câu nói của mẹ làm cho tai tôi như ù đặc. Bật dậy nhanh như cái lò xo. Ôi trời ơi!! Gần bảy giờ, gần bảy giờ rồi!! Không thể tin được, hôm nay tôi còn có bài diễn văn phải đọc.
Chết mất! Nhận đọc bài diễn văn này là một sai lầm lớn, tất cả cũng chỉ vì muốn lên mặt mà tôi lại nhận lời thách thức của đám bạn. Bây giờ thì toi rồi, toi thật rồi. Cuộc đời tôi có lẽ sẽ chấm hết từ đây……
Cấp tốc thay quần áo, đánh răng, rửa mặt, chải tóc, mang giày, không thể quên cái cặp được….
– Con đi học đây ạ!!
Chạy ù ra dắt chiếc xe đạp, với tốc độ của báo (nói vậy thôi chứ có 20 km/h à), tôi đến trường trong vòng mười phút, cộng thêm năm phút mấy chục giây rề rà làm vệ sinh cá nhân lúc nãy và bây giờ, tôi chính thức đi trễ!
– Bác ơi, cho cháu vào đi bác
– Ngày tựu trường mà cũng đi trễ được! Đợi lễ kết thúc đi rồi tôi cho vào!
– Không được đâu bác ơi, cháu còn bài diễn văn nữa!! Sắp tới lượt cháu lên rồi đó, nếu cứ đứng ở đây thì tí nữa chạy không kịp đâu bác ơi!!
Và tất nhiên là… ông bảo vệ không tin lời tôi, ông ta nghĩ rằng tôi đang bịa chuyện, chắc chắn thế, một đứa mới đầu năm học đã đi trễ mà lại được bổ nhiệm đọc diễn văn thì thật vô lí!
Khổ quá….. Mặc cho tôi năn nỉ ỉ ôi nhưng ông ấy chẳng còn thèm nhìn vào đôi mắt thành khẩn của tôi lấy một cái! Thật là đau lòng hết sức!
Chợt!
– Mời bạn Trần Gia Hân lớp 11Anh đại diện khối 11 lên đọc bài diễn văn chào mừng năm học mới!!
Giọng chị Thanh MC vang lên, đang thở hồng hộc vì lúc nãy ra sức đạp như bay đến đây, bây giờ nghe chị ấy gọi tên, mặt tôi càng tái hơn. Đập cửa rầm rầm, tôi lại tiếp tục năn nỉ ông bảo vệ
– Bác ơi! Cho cháu vào đi, chị ấy gọi tên cháu kìa! Bác nhìn đi, cháu là Gia Hân lớp 11Anh đây, ngay đây này!
Vừa nói tôi vừa cầm cái phù hiệu ở áo lên cho ông ấy nhìn rõ, khẽ nhíu mày nhìn rồi lắc đầu nhè nhẹ, miệng lẩm bẩm gì đó, ông ấy miễn cưỡng mở cửa cho tôi vào. Giọng chị Thanh lại thánh thót gọi tên tôi. Đến lúc này thì không còn thời gian để gởi xe nữa rồi. Quăng luôn chiếc xe ngay cổng không quên nhờ bác bảo vệ trông hộ, tôi vội chạy lên sân khấu
Vừa chạy vừa lục trong cặp cái bài diễn văn đã chuẩn bị sẵng từ rất lâu và tôi nhận ra một sự thật phủ phàng rằng…… TÔI CHƯA HỀ CHO BẤT CỨ THỨ GÌ VÀO CẶP!! Chiếc cặp trống trơn, thôi rồi, một ngày đen như than, mà có khi còn đen hơn cả…… con mực!
Chạy ngang qua chỗ khu vực lớp đang ngồi, tôi quăng luôn cái cặp cho nhỏ Thảo. Chạy lên sân khấu và ra dấu cho chị Thanh. Thấy tôi, chị ấy lại lắc đầu ngao ngán, ý gì vậy chứ?
Tôi vừa xuất hiện trên bục, đám trong lớp lại bắt đầu hò hét ầm lên. Bây giờ thì tôi lại cảm thấy mình thật ngu ngốc khi chạy lên đây, không có xấp tài liệu thì tôi biết nói gì? Cái sự cỗ vũ nồng nhiệt bên dưới lại khiến tôi càng thêm xấu hổ!
Sau một lúc thở để lấy lại sức và đầu óc thông thoáng hơn, tôi bắt đầu ứng biến
– À… Ừm…. Chào các bạn, mình là Trần Gia Hân, đại diện cho khối 11 lên đây để….. để chào mừng ngày tựu trường…… CHÚC CÁC BẠN MỘT NĂM HỌC THẬT TỐT VÀ ĐƯỢC NHIỀU ĐIỂM MƯỜI!! Have a nice day ^0^
Kết thúc bằng một câu tiếng anh thật kiêu (=.=!) Cả trường hú hét rần rần, chắc bọn học sinh đều ngán ngẩm khi phải nghe mấy bài diễn văn dài lê thê thểu não, mà lúc nãy tôi lại đọc quá “xuất sắc” nên tụi nó mới ủng hộ đến thế.
Nhanh chóng đặt micro xuống. Nhân lúc thầy cô vẫn còn “hóa đá”, tôi phải trốn nhanh, nếu không thì tới lúc họ tỉnh rồi muốn đi cũng không được chứ đừng nói gì đến chạy
– Mày giỏi quá Hân ơi!!
– Đọc hay lắm!!
– Mày tới số rồi!!
– ………..
Tôi chỉ vừa bước chân xuống thì tụi nó đã ột tràn “bình luận”, đứa thì tấm tắc khen ngợi, đứa thì lại đoán trước về tương lai của tôi….. Nhưng lỡ rồi, chuyện gì tới rồi sẽ tới!
Vừa ngồi xuống, nhỏ Thảo – cây thông tin của lớp – liền thông báo cho tôi một tin nó vừa thu thập được, cái vẻ hớn hở của nó khiến tôi thấy có gì đó không ổn cho lắm
– Lớp mình hôm nay sẽ có hai học sinh nam chuyển về đây! Nghe đồn là lãng tử, baby lắm, lại còn là du học sinh nữa
Chuyện đó chẳng có gì là lạ, vì lớp tôi là lớp chuyên Anh nên chuyển về đây hầu như đều là du học sinh. Tôi chẳng hứng gì với bọn họ, chỉ toàn là được cái vẻ ngoài bảnh trai, hơi lai tây và nụ cười sát gái, cùng với việc ăn chơi vô độ thì chẳng làm được cái tích sự gì cả. Lợi ích duy nhất là có thể làm “nạn nhân” cho tôi thôi!
…………………………
Sau một hồi “gật gù” với bài diễn văn dài lê thê của thầy hiệu trưởng, cuối cùng chúng tôi cũng được lên lớp
Dường như đây không phải là mong muốn của riêng tôi, vừa nghe “Buổi lễ kết thúc” là ai nấy cũng đều ôm cặp đứng lên mà không cần đề nghị
Trường tôi khá là lớn và nó nằm vào dạng trường chuẩn mà mỗi khối lại có khoảng bốn mươi lớp, cả lớp chuyên và lớp thường nên có đến sáu tầng. Dãy A là dành cho lớp chuyên và tên lớp kèm theo môn học sau đó, chẳng hạn như lớp tôi là 11Anh. Dãy B là dãy dành cho lớp thường và dãy C là ít học sinh nhất, dãy “cá biệt”, ở đó toàn thành phần đầu gấu thích quậy phá.
Nếu như không được ở khoảng học giỏi thì có khi tôi đã được chuyển đặc biệt qua đó từ lâu rồi!
……………………
Lớp tôi nằm ở tầng sáu, tầng cao nhất. Cũng may là trường có thang máy, chứ với cái việc “cưỡi” xe đến trường, thêm đi thang bộ, tôi thề rằng sẽ cúp học để “bảo toàn” sức khỏe còn hơn là phải bị “hành xác” như thế
Bước vào thang máy, đến khi cánh cửa dần đóng lại và thang máy bắt đầu di chuyển thì tôi mới nhớ một điều khủng khiếp là…. CHIẾC XE YÊU DẤU CỦA TÔI!!
Lúc nãy tôi quăng ở cổng, mong bác bảo vệ sẽ động lòng thương và gửi nó vào bãi giúp tôi, không thì tôi sẽ phải đi “xe bộ” cả năm mất!! Xe ơi……
…………………………
Ngồi vào chiếc bàn thân yêu, tại sao tôi cứ có cảm giác bất an nhỉ? Trời hôm nay cũng có vẻ âm u, không biết sẽ có chuyện gì sẽ xảy đến với tôi không! Cầu cho ngày hôm nay sẽ không đen hơn nữa!! Nếu không sẽ có người trở thành “nạn nhân” thê thảm!
Đang tranh thủ ngủ một lát thì chợt có ai đó ngồi bên cạnh (trái) tôi. Cứ nghĩ là nhỏ Thảo nên tôi không quan tâm mấy
– Chào Gia Hân! Mình là Hoàng Thái, mình rất ấn tượng bài diễn văn của bạn, làm quen nhé!
Nghe ai đó léo nhéo bên tai, đang mơ màng giữa bầu trời xanh gió vu vi, tôi lại bị lôi dậy. Ngước lên nhìn về nơi phát ra giọng nói, tên bên cạnh đang cười tươi rói…… mặt đẹp trai, tóc đen, mày đậm, môi đỏ…. Trời đất! Gương mặt này cho dù có chết thì tôi cũng không quên, cái tên trời đánh đã đụng phải tôi mà còn bắt tôi đền. Đã vậy bây giờ lại còn giả điên nữa sao? Tuy rằng tôi có mau quên nhưng tôi lại thù dai lắm, vậy nên thù này tôi sẽ trả (thêm) nữa.
Nhưng sao mặt hắn ta chẳng bầm tí nào vậy? Không bị người ta đánh sao? Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn phải **** cho hắn một trận nữa cho bỏ ghét!
– Này! Không bạn bè gì cả! Đồ chết bầm, anh… à quên,, cậu đang giả điên sao? Đừng tưởng là tôi không nhận ra cái tên chết bầm cậu nhé! Đụng vào tôi rồi bây giờ còn giả vờ làm quen nữa hả?……….. !@#$%^&*^
Trong khi tôi xả vào mặt hắn thì hắn lại đực mặt ra như thật sự không hiểu gì! Cái vẻ “tôi oan ức” đó càng làm tôi điên tiết hơn mà vận thêm “nội công” tuông xối xả
Chợt có ai đó vào ngồi cạnh (phải) tôi, tay cứ khều khều. Nhưng tôi không quan tâm, tôi đang xả giận mà. Ngay sau đó tai tôi liền nhận ngay một âm lượng khủng khiếp làm nó muốn ù đặc
– NÀY! CÔ LÀM GÌ MÀ CỨ CHÌ CHIẾT EM TRAI TÔI THỂ HẢ? ĐỒ LÒE LOẸT!!
Đưa tay ôm cái tai tội nghiệp, giọng ai nghe quen quen, quay phắt lại. Tôi trợn tròn mắt, mặt đẹp trai, tóc đen, mày đậm, môi đỏ,….. ĐEO-KHUYÊN-TAI!! Ôi trời ơi! Tôi… tôi gặp quỉ rồi! Hắn ta biết phân thân ư? À không, hắn ta gọi tên kia là em trai, cái này là “hiện tượng” song sinh? Vậy nãy giờ tôi chọn nhầm đối tượng sao? Người kia thật sự…. vô tội! Ôi thôi! Có lỗi quá….
Nhưng suy cho cùng thì bọn họ là hai anh em, ắt hẳn cũng đáng tội như nhau, thế nên chẳng có gì mà tôi phải cảm thấy có lỗi cả!
Trong khi tôi vẫn còn đực ra vì hoang mang, chợt một người nữa (lại) khều tôi từ phía sau
– Chào bạn! Mình tên Trần Nhật Thiên!
Trần Nhật Thiên???…… Trần…. TRẦN-NHẬT-THIÊN!! Hôm nay là ác mộng, ác mộng, ÁC MỘNG!! Ông anh họ đáng nguyền rủa của tôi cũng về sao? Cơn ác mộng của đời tôi đã về rồi ư? Thức dậy! Tôi muốn mình thức dậy ngay bây giờ!!
Nhìn mặt hai tên ác quỉ mà đầu óc tôi như quay cuồng. Thôi rồi! Những ngày tháng bình yên (bá đạo) của tôi giờ đã chấm dứt! Những ngày tháng bất hạnh (lại) lên ngôi. Có ai nghe thấy không? Lòng tôi đang thét gào cầu cứu T_T
– Sao vậy? Gặp “mình”, “bạn” không vui hả?
Tôi vẫn chưa thoát khỏi cơn khủng hoảng tinh thần, miệng chỉ ú ớ được mấy chữ
– A….. Anh!! Sao anh lại về đây lúc này?
– Em “yêu” vẫn còn nhớ mặt anh sao? Haha!! Anh vì “nhớ” em quá nên mới về đây!!
Các bạn đã nghe rồi đấy! Cái kẻ tên Thiên kia chính là anh họ của tôi! Vì sao tôi gọi hắn ta là cơn ác mộng ư?
Cứ thử nghĩ, đường đường là một đứa con gái như tôi lại bị “ông ta” bắt phải làm những việc như là trồng chuối, chơi vật tay, đi với cả tá con trai và có khi còn bị bắt giả trai rồi chơi những trò sặc mùi bạo lực như “sáp lá cà” hay đấu bò mà bò ở đây là cả hai người húc đầu vào nhau xem ai choáng váng ngã trước thì thua. Không những vậy nhiều lần tôi còn bị ông ta chơi khăm mà không làm được gì
Thật tình thì chắn chắn ai cũng sẽ ngạc nhiên nghĩ rằng: tại sao kẻ thích làm chủ mọi thứ như tôi lại để một tên như thế kia bắt chơi những trò đó hay vấn đề đặt ra ở đây là : Tại sao tôi lại phải cắn răng chịu đựng?
Nghĩ lại thì thật là đau khổ! Đúng ra thì tôi sẽ không nghe lời cái kẻ đáng chết đó đâu! Nhưng vì một lần sơ xuất, tôi để cho ông ta đọc được tin nhắn giữa tôi và anh ấy (người tôi vẫn chờ) thế là ông ta dọa sẽ mách với ba tôi nếu tôi không nghe lời ông ta và thành ra như thế! Chỉ vì ổng mà tôi bị phạt không biết bao nhiêu lần!
Ngày mà ổng đi du học, tôi mừng đến độ cười cả ngày không ngớt, chạy khắp nơi tung bông tung hoa. Mẹ tôi thấy vậy còn sợ, tưởng dây thần kinh của tôi có vấn đề, mấy lần định lôi tôi đi khám. Vậy mà hôm nay cái “kẻ” đáng nguyền ấy lại đột ngột trở về, không lẽ bên đó cũng không chịu nổi ông ta sao?
– Em gái à! Làm gì mà đực mặt ra vậy? Em và “anh ấy” sao rồi?
Đấy! Ổng lại hỏi, bây giờ thì tôi cần phải bình tĩnh hơn hết. Đúng rồi! Phải nói là chấm dứt rồi, như vậy thì mới thoát nạn được
– À…. Anh ấy đi du học rồi, từ đó cả hai ngắt liên lạc luôn!
– Thật à?…. Cho anh mượn điện thoại!
Chẳng biết ổng mượn điện thoại làm gì, nhưng mặc kệ, miễn sao thoát khỏi ổng là đời tôi có thể từ chuột biến thành đại bàng rồi.
Đưa tay tìm trong túi… Không có! Trong cặp…. Không có! Ơ thôi, tối qua bị tên kia quấy phá nên tôi tắt nguồn và quăng luôn ở nhà rồi…. Haiz….
– Em để ở nhà rồi, điện thoại anh đâu? Sao lại mượn của em?
Ổng khẽ nhíu mày nhìn tôi rồi lại nói tỉnh bơ
– Anh chỉ muốn xem xem em với “nó” có còn yêu nhau không ấy mà! Tại vì trước khi về Việt Nam anh có gặp “nó”, “nó” nói là hai đứa vẫn còn yêu nhau. Để anh nhắn tin lại xem có nhầm không!
– Này! Không được gọi anh ấy là nó, anh nhỏ hơn anh ấy đấy! Vả lại…. em chỉ đùa thôi! TTT___TTT
Trong khi mặt tôi nhăn nhó vì tức thì ông anh quí hóa của tôi lại cười đầy nham nhở. Cái nụ cười đáng sợ ngày nào vẫn ám ảnh tôi, hôm nay lại trở về. Trần Nhật Thiên đích thực là quỷ đầu thai!!
Nhìn cái mặt ổng là bữa nay tôi hết hứng quậy rồi. Tức quá đi mất! Rõ ràng là lúc nãy nhỏ Thảo nói là chỉ có hai học sinh mới thôi mà! Sao bây giờ lại lòi ra một tên nữa vậy nè!! Điên mất!