Bạn đang đọc Cuốn Đi Quá Khứ – Chương 14: Buổi tập thể dục – Đến lúc trả thù (tiếp)
– MỌI NGƯỜI TẬP HỢP!
Vui quá, vừa vào không cần phải làm gì cả đã được tập hợp lại. Ông thầy cũng đi mất. Chắc chắn là được ngồi chơi rồi.
Thay vì hôm nay phải học hai tiết thể dục thì tôi chỉ cần học một tiết. Bây giờ việc cần làm là ngồi chờ tiếng chuông thôi, tôi vui không biết để đâu cho hết.
Tụm lại với đám nhỏ Thảo, tụi nó lại bắt đầu nhiều chuyện. Tôi thì chẳng có chuyện gì để nói, ngồi đây chủ yếu là nghe thông tin mới từ nhỏ Thảo. Cái loa tin tức chắc hôm nay cũng có nhiều chuyện để nói.
– Này, Hân, tao có cái này muốn hỏi!
Lạ thật, chủ đề hôm nay của nó là tôi sao. Chưa gì mà nó đã lôi tôi ra đầu tiên, hay là nó định giở trò gì thế nhỉ, con nhỏ này còn nhiều cái tôi vẫn chưa tính sổ với nó. Nếu hôm nay nó dám chơi tôi vố nào thì chắc chắn sẽ thảm lắm đấy.
Ngồi im nhướng mày nhìn nó, tôi phải thật đề phòng
– Gì vậy?
– Tao nghe nói mày với Thiên là anh em hả?
Xì, tại sao lại hỏi về cái tên ấy chứ. Cái kẻ bị thần kinh chuyên nghĩ trò chơi khăm người khác. Có gì đáng để nhắc tới, bực mình!
– Thì sao?
– Mày hay nhỉ, có anh như thế lại giấu. Bộ sinh đôi hả? Sao không giống gì hết vậy!
– Anh họ!
– À, thế có số điện thoại không, cho bọn này đi chứ
Cả đám nghe Thảo nói thế liền nhảy đến phụ giúp một tay kì kèo. Tôi đến tức tối không chịu được. Đã ức chế trả lời một cách cộc lốc như thế, vậy mà bọn nó vẫn không ngừng tra hỏi. Số điện thoại, tất nhiên là tôi có rồi, không có thì làm sao mà ổng gọi tôi để “ra lệnh” được chứ. Đưa cho tụi nó thì chỉ thêm phá rối… Phá rối… A ha!
Lần này thì ông tiêu rồi ông Thiên ạ!
– Được thôi, tao có số đây. 0901346712
Cả đám nghe tôi đọc liền lôi điện thoại ra bấm lia lịa. Nhưng nhiêu đó đâu có đủ. Đã gọi là trả thù thì cũng như kinh doanh, phải lấy đủ vốn và lãi. Tất nhiên, tôi vẫn còn một thứ ngọt ngào hơn cả số điện thoại nữa.
Lôi con dế yêu ra, bấm vài cái. Ha ha, đây rồi, món quà mà dì (mẹ của Thiên) đã tặng cho tôi. Quả thật là tôi yêu dì hết biết
– Tao có thứ này tặng thêm cho tụi bây đây. Tèn ten!
– Hình ai đấy? Em mày hả?
– Xin giới thiệu, đây là Trần Nhật Thiên lúc bốn tuổi, cởi truồng tắm mưa!
Tôi vừa dứt câu, cả đám mắt sáng rỡ, vội vàng nhào đến xem cho thật kĩ rồi chúng nó lại quay sang ông Thiên soi mói. Tấm ảnh ông Thiên trông khác ảnh bây giờ, mập mạp, mũm mĩm và trắng hơn cả con gái, điều đặc biệt là “No clothes”. Tôi không thể nhịn cười được, chắc chết mất thôi.
– Oa, dễ thương ghê luôn, xem kìa, tròn quay nhìn đáng yêu chết được!
– Ừ. Ô, trên chân còn có vết chàm nữa!
– Oa, cute ghê luôn (^0^)
Ông Thiên nhìn tôi nhíu mày, tôi biết là ổng đang nghi ngờ, nhưng niềm vui của tôi mà. Lè lưỡi trêu ổng một phát rồi quay về với tụi nó.
– Thế là đủ rồi nhé, tí nữa tụi bây phải bao tao một chầu đền đáp!
Cả đám vẻ mặt tiếc ngùi ngụi. Tụi nó cứ nài nỉ tôi gửi cho cái ảnh đó, nhưng đâu dễ gì, ông Thiên vẫn chưa biết, nếu tôi tung một vố cả lớp đều lưu trữ “hàng cấm” thì có khi ổng sẽ phát điên mà giết tôi mất. Ha ha, cho ông chừa nhé ông Thiên!
…………
“Reng!!!”
Haiz… Vậy là giây phút “thăng hoa” đã hết rồi. Tôi chúa ghét tập thể dục, đạp xe mỗi sáng chưa đủ hay sao cơ chứ. Nhiêu đó cũng đã khiến chân tôi tê liệt rồi. Bây giờ lại còn tập thể dục nữa. Thật là chán!
– Hôm nay sẽ học nhảy qua xà. Môn này thì cũng quá quen rồi, thế nên tôi sẽ không cần giải thích nữa. Nam sẽ tập trước rồi đến nữ!
Là tại tôi hay vì ngày hôm nay quá đỗi may mắn nhỉ, tôi lại được ngồi chơi nữa rồi. Hưởng thụ cuộc sống thôi, hôm nay gió mát đến lạ.
…………
– Oa! Giỏi quá!!
Đây là lần thứ n đám con gái trầm trồ lên như thế. Tất cả cũng là nhờ “công” của Thái, Huy và ông Thiên. Vì sao ư? Vì cả ba đều “trâu bò” nhảy qua mức mà những người khác đều đã từ bỏ. Một mét chín không phải là mốc dễ dàng. Nhưng thật sự Thái làm tôi bất ngờ hơn thế, tôi không nghĩ rằng cậu ta lại giỏi môn này đến vậy.
Hai mét
– Cố lên! Hú hú!!
Tụi nó đang cổ vũ nồng nhiệt cho ông Thiên. Vâng, tôi đang trông chờ, trông cho ông ta trượt chân mà đập mặt xuống đất. Hứ, chẳng có gì đáng để ngưỡng mộ.
Ông ta đang bắt đầu chạy. Chạy từng bước dài rồi “hấp” nhảy lên tấm lò xo và bật
– Ôi uổng quá!
– Chút nữa là được rồi!
– Tiếc ghê!
Hô hô, ông Thiên đã thất bại rồi. Tôi đã biết trước là như thế mà, cái kẻ “cùi bắp” như ổng thì làm sao mà nhảy được cái mức cao hơn chính mình được.
Tiến về phía tôi và ngồi phịch xuống, người ổng hôi không tả nổi, mồ hôi nhễ nhại, miệng thở còn không ra hơi. Chẳng khác nào vừa thoát khỏi địa ngục, phải, đến môn thể dục là đến địa ngục. Kinh khủng!
Hất mặt nhìn ổng, đã đến lúc để tôi xem thường ông ta rồi
– Có nhiêu đó mà nhảy cũng không qua, đúng là dỏm hết chỗ nói
– Mày… nhảy qua đi… rồi hãy nói nhé.
– Đấy, nhìn đi, hai người kia nhảy qua được. Vậy chứng tỏ anh quá “cùi”!
– Hồi ở Anh đã không có ai nhảy lại hai thằng đó. Mày có ngon thì nhào vào mà đua. Tao từ bỏ!
– Xì!
Không biết ông Thiên có bốc phét không, ở bên Anh, ai cũng cao to thế kia sao lại không nhảy lại hai người này cơ chứ. Hai tên ấy cũng đâu có to con, nếu ông Thiên nói thật thì tôi hơi bị sốc. Nhưng không sao, tự tôi sẽ kiểm chứng. Ngay lúc này! Hai anh em trông chẳng khác nào đang thi đấu cùng nhau
Hai mét hai…
Hai mét ba…
Hai mét tư…
Tôi đã bắt đầu đổ mồ hôi hột rồi đây, tiếng cổ vũ đầy nhiệt tình vẫn vang lên từng hồi. Cây xà lúc này dường như đã cao gấp đôi tôi, với động tác nhẹ nhàng, cứ như có một đôi cánh đang kéo họ bay lên, cả hai đều nhảy bật ột cách đáng sợ.
Nếu như không có chiếc khuyên tai, chắc chắn tôi chẳng thể nào nhận ra ai là Huy và ai là Thái, đôi lúc cứ rối cả lên. Vẻ ngoài giống nhau, sức cũng bền như nhau, nếu được giao tiếp, tôi có thể phân biệt được. Nhưng sự chăm chiêu của cả hai lúc này, chẳng khác nhau gì cả.
Huy bắt đầu lấy đà và chạy…
– Ối!
Đám con gái hét toáng, hắn thất bại rồi. Va mạnh vào cây xà như thế, chẳng biết hắn có bị sao không nữa…
Hắn nhăn nhó đứng dậy, tay ôm lấy bụng, lạ nhỉ, hắn đâu có bị va vào bụng. À, hình như ngày hôm qua hắn bị đánh mạnh lắm thì phải, bị đá đến chục phát là ít. Bây giờ thì tôi tin những gì ông Thiên nói rồi.
Đang bị thương và hai mét tư. Hắn quả thật không phải người!
Thái đỡ lấy Huy, cậu ta dường như cũng chẳng muốn nhảy nữa. Liệu tôi có nên giúp không nhỉ. Dù gì thì một phần cũng do tôi… Nhưng chắc là không, có cả đám con gái là đủ rồi.
Ông thầy đang có vẻ thích thú lắm. Tôi chả có tí hứng nào.
…
Đến lượt tôi rồi.
Một mét ngang hông… Ôi, sao cao thế này? Làm sao mà tôi có thể nhảy qua được cơ chứ, tôi là con gái chân yếu tay mềm làm sao có thể bật qua thanh xà cao đến thế. Xem kìa, tụi nó đã bật qua hết rồi…
– Cố qua hai mét nhé em gái.
Ông Thiên hét to lên đầy mỉa mai. Grừ, hãy chờ đấy, tôi sẽ nhảy qua được cho xem. Có gì khó cơ chứ, lấy đà dài một chút. Chạy… chạy… và bật “Hấp”
Nhắm tịt mắt tiếp đất. Ha ha, tôi thành công rồi, chẳng có gì khó cả. Hai mét tư là chuyện nhỏ! (=.=!)
…
Một mét hai… Sao một mét hai lại cao như thế cơ chứ, tôi không làm được… Không thể nào làm được.
Ông Thiên lại nhìn tôi cười đểu. Grừ, hãy chờ đấy, tôi sẽ nhảy qua cho ông ta xem. Có gì mà không được, tất cả những gì tôi cần làm là đạp lên tấm lò xo và bật qua. Chỉ cần thế thôi… chỉ cần thế! “Hấp”
– Ai, ui da!
Cây xà chết tiệt, tại sao lại vướng vào chân tôi thế hả?
Tụi cái Thảo nhìn tôi cười, cười cái gì kia chứ, tụi nó cũng có nhảy được đâu. Hứ, tôi vẫn còn một lượt nữa cơ mà, lần thứ nhất không được thì lần thứ hai.
Lần này tôi chắc chắn sẽ làm được. Cây xà kia nhất định tôi sẽ nhảy qua!
– Này Hân, sải bước chân dài một chút, đừng căng thẳng, bật người nhẹ thôi! Cố lên
Thái nói lớn với tôi. Ôi, sao cậu ấy lại tốt thế kia cơ chứ, trong khi… Hai tên khỉ kia thì chẳng chút gì là ủng hộ tôi mà lại còn hứng thú với việc tôi thất bại. Tại sao tôi phải vì hai tên đó mà bỏ cuộc được chứ. Nhất định không phụ lòng tốt của Thái. Tôi sẽ nhảy qua!
“Cạch”
“Hấp”
… A ha, tôi đã làm được rồi. Sự hướng dẫn của Thái thật sự có hiệu quả, tôi phải cảm ơn cậu ấy mới được. Thái nhìn tôi cười và đưa ngón cái lên, cậu ta quả thật là người tốt!
Sau đó tôi đều nhảy qua dễ dàng, ở mức một mét năm thì xém hụt một tí, nhưng vẫn qua. Trong khi nhỏ Thảo đã thất bại, nó lườm lườm tôi tức tối khiến tôi vui không tả nổi.
Hai tên kia có vẻ cũng đã hết hứng thú. Plè, này thì hết xem thường tôi nhé hai tên đáng ghét!
Một mét sáu… Sao tôi nghi ngờ thế này. Ai cũng chăm chú vào tôi, hồi hộp quá, tôi sẽ thất bại và bị hai tên kia chế nhạo mất thôi…
“Reng!!!”
Hết giờ rồi, ha ha, vậy là hai tên ấy sẽ chẳng được nhìn thấy tôi thất bại. Bàn này tôi thắng rồi. Thái nhìn tôi cười, cậu ấy nói
– Hân làm tốt lắm!
Chẳng hiểu tại sao nhưng lời khen của Thái lại khiến tôi ngượng, biểu hiện của cậu ấy giống hệt anh khi tôi thực hiện tốt việc gì đó, rất hiền và đáng yêu. Nhìn cậu ấy lại giúp tôi vơi bớt nỗi nhớ anh phần nào.