Cuốn Đi Quá Khứ

Chương 13: Buổi tập thể dục - Đến lúc trả thù


Bạn đang đọc Cuốn Đi Quá Khứ – Chương 13: Buổi tập thể dục – Đến lúc trả thù

Ông Thiên chết tiệt, ông ta chẳng buồn chở tôi về nhà nữa. Dù sao thì tôi cũng bị đuổi chạy một đoạn khá dài muốn hụt hơi. Ít ra ông ta cũng nên hộ tống tôi về nhà rồi mới đi chơi chứ. Đúng là…

Haiz… Dù sao thì niềm vui thú của tôi cũng đã tan biến hết rồi, chẳng buồn đi nữa. Bây giờ thì tôi đành phải cuốc bộ về thôi.

– Này, cô vẫn còn giận tôi sao?

Tên Huy hỏi tôi, một câu hỏi hết sức ngớ ngẩn, mọi thứ rành rành ra thế kia, đến con kiến vô tình bò ngang cũng biết (=.=), thế mà bây giờ hắn lại hỏi tôi. À, mà không, tôi không phải là giận mà ghét, ghét cay ghét đắng hắn, ghét đến không chịu được. Ghét đến độ muốn giết cho hắn chết quách đi mới thôi. Nhắc lại thật khiến tôi bực mình hết sức.

Bước đi thật nhanh để tránh khỏi hắn ta, sự hiện diện của hắn lúc này chỉ khiến tôi thêm chướng mắt.

– Này, cô đừng như thế nữa, đó đâu phải là lỗi của tôi cơ chứ. Dù sao thì tôi cũng đã bị đánh tơi tả vì cô rồi còn gì!

– Vì-tôi-sao?

Hắn vừa bảo thế, hắn lại bảo vì tôi mà hắn bị đánh bầm dập. Chẳng phải hắn lôi tôi vào “cuộc đua” của hắn sao. Bây giờ hắn lại nói như thế chẳng khác nào anh hùng lập công. Công đúng ra là của tôi mới phải cơ chứ, tôi đã gọi ông Thiên đến giúp hắn cơ mà. Đúng là sai lầm, sai lầm! Grừ!!

Phải về nhà thật nhanh mới được, để cho cái tên ấy biến khỏi mắt tôi càng nhanh càng tốt! Nếu tiếp tục đứng đây có khi tôi sẽ phát điên lên mất!

– Ừ, không phải là do cô, là do tôi, tôi kéo cô vào. Nhưng tôi sức mẻ đến thế này vẫn chưa khiến cô hả dạ sao? Dù sao thì tôi cũng đã đổ máu, bầm dập thế này rồi còn gì!

Hắn vẫn cứ lảm nhảm, những lời biện hộ không thể chấp nhận được. Khó chịu, nhứt đầu. Bịt tai mình lại, tôi không muốn nghe.

– Ừ thì xem như tôi sai, tôi đã bỏ…

– Không nghe, không nghe, không nghe! La la la la la…

– TÔI SAI VÌ ĐÃ BỎ CÔ LẠI LÚC SÁNG, VÀ BÂY GIỜ TÔI ĐÃ HỐI HẬN THẾ NÊN MỚI QUAY TRỞ LẠI. CHẲNG LẼ CÔ LẠI XEM NHƯ KHÔNG CÓ GÌ ĐƯỢC SAO?

Dừng lại, hình như tôi vừa nghe nhầm thì phải. Hắn ta đang tự nhận lỗi sao? Hờ, vậy thì khác nào hắn đang nói rằng “Đừng tin những gì tôi nói”, kẻ như hắn lại biết bản thân mình sai, đến con kiến còn không tin được mà phải bỏ đi một mạch. Tôi có ngu mới tin hắn.

Nhưng thôi được, dù sao thì tôi cũng không phải là kẻ nhỏ mọn. Xem như hắn đã nhận lỗi đi. Nhưng chuyện sáng nay thì… Tôi phải nghĩ thật kĩ mới được!


– Này, sao cô im lặng thế? Hay là tai lại bị điếc không nghe thấy tôi nói gì?

– Hừ! Thôi được, tôi sẽ bỏ qua, với ba điều kiện! Thứ nhất: Hãy xem như sáng nay cậu chưa thấy gì cả và mọi chuyện chưa từng xảy ra. Thứ hai: Vì cậu đã phá hỏng buổi tối của tôi vậy nên ngày mai cậu phải bù lại cho tôi. Thứ ba… Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, sẽ nói sau. Cậu đồng ý chứ?

– Xì, sao cô đòi hỏi quá vậy?

– Vậy rốt cuộc là cậu có đồng ý không?

– Thôi được, dù sao thì ngày mai tôi cũng rãnh. Dẫn cô đi ăn một bữa là được chứ gì!

Dẫn tôi đi ăn sao, hắn nghĩ đơn giản quá về tôi rồi đấy. Rồi tôi sẽ cho hắn phải suy nghĩ lại về Trần Gia Hân này.

– Hãy nói “tôi hứa” ba lần và tôi sẽ tin những gì cậu nói!

Hắn nhăn mặt vì lời yêu cầu của tôi. Quả thật là hắn chẳng có chút lòng thành nào cả. Khoanh tay trước ngực chờ hắn thực hiện, tôi tỏ ra thật nghiêm túc chờ đợi.

Hắn thở dài, rồi đưa hai ngón tay lên và nói

– Tôi hứa, tôi hứa, tôi hứa. Được chưa?

– Ok!

Gật đầu vừa ý, “nhiệm vụ” của hắn thế là xong. Xem ra hôm nay tôi phải ngủ sớm rồi. Đi bộ về nhà thôi!

– Cô về nhà đấy à? Mới bảy giờ rưỡi, hay tôi bù luôn cho cô ngay hôm nay.

– Không, hôm nay tôi hết hứng rồi, cậu về nhà lo mà chăm mấy vết bầm trên người cậu ấy, và cả cái gương mặt xấu xí của cậu nữa.

– Tôi mà xấu xí? Có cô…

“Cạch”


“Rầm”

– Bye!… Milu “trông nhà” cho tốt nhé, tí chị thưởng cho.

“Gâu gâu”

(=.=!)

…………………

“Tít… Tít…”

Um… Sao trời sáng nhanh thế nhỉ? Rõ ràng tối hôm qua tôi đã đi ngủ sớm mà. Mười tiếng vẫn chưa thỏa mãn được bộ não của tôi. Nhưng mà… sao trời tối thui thế này?

Bốn giờ sáng? BỐN GIỜ SÁNG?? Ai đã chỉnh đồng hồ của tôi thế này?? Kẻ chết tiệt nào đã làm việc ác độc như thế cơ chứ! Có biết giấc ngủ là thứ ngàn vàng không, mà vàng bây giờ thì đâu có rẻ cơ chứ… Ax… Gối thân yêu…!

“Cạch”

“Cạch”

“Rầm!”

Ax, tiếng gì mà ồn thế nhỉ? Mới sáng ra đã thế rồi… Bảy… Bảy giờ!! Thôi chết tôi rồi, tôi quên hẹn giờ mất rồi. Thật là khốn khổ mà!

“Rầm, rầm”


“Tíc tắc, tíc tắc”

“Rầm rầm”

Bảy giờ mười lăm rồi!

Phải đến trường nhanh thôi, tôi đã trễ hết mười lăm phút. Hôm nay lại tiết thể dục đầu tiên nữa cơ chứ. Không được, phải đạp thật nhanh lên thôi.

Gởi xe bên ngoài trường, tôi đứng lấp ló trước cổng để “thăm dò” tình hình. Ông bảo vệ ngồi kia, giám thị đứng kia, kia và kia… Thế này thì đằng nào cũng bị tóm. Không được, phải ra cổng sau xem sao.

Ổn rồi, cổng sau không có ai cả. Nhưng sao tường lại cao thế này cơ chứ? Cũng may là hôm nay tôi học thể dục, có lẽ sẽ tiện hơn cho việc leo rào. Tôi nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ?

– Này, tụi bây leo nhanh đi, còn đứng đó?

Giọng nói này… Dũng, hắn đang đứng ở góc bên kia cùng đám đàn em. Vội nấp nhanh sau bức tường. May mà tôi không chạy qua bên đó, vừa nhìn thấy hắn tim tôi đã đập loạn xạ vì hoảng. Cái giọng đáng sợ của hắn, sẽ chẳng bao giờ tôi quên được.

Lén đưa mắt nhìn sang cho đến khi tất cả đã leo vào trong. Lúc này tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Chút nữa là tiêu rồi.


Hừm, bây giờ đến lượt tôi. Lúc nãy xem bọn họ leo, tôi cũng học được phần nào. Đầu tiên là cho chiếc cặp vào trước

“Bịch”

Và bắt đầu leo vào trong. Nắm chắc thanh sắt và đạp vào thành tường. Ui, sao khó leo thế này… “Sắp qua được rồi… Cố lên!!”

Hự!

Lên được tới trên rồi, nhờ ai đó đã giúp tôi, thật là may

– Cám ơn… Á….

“Phịch”


Ui da, cái mông của tôi, chết mất thôi. Đúng là đau tim là, sợ không kia chứ khi người giúp tôi leo lên lại là tên Tiến. Hắn đứng nhìn chằm chằm vào tôi. Phải ôm cặp chạy nhanh thôi. Thật đáng sợ!

Bên trái vắng, bên phải vắng nốt. Không giám thị, không giáo viên. Qua dãy hành lang này nữa là tôi sẽ thành công. Đúng là trời không ngược đãi người tốt, cuối cùng thì tôi cũng sắp thoát nạn rồi.

Ồ, lớp đang khởi động ở kia, chỉ cách tôi có mấy chục bước. Ông thấy cũng đi đâu mất. Cơ hội của tôi để “trà trộn” vào mà không bị phát hiện. Phải nhanh chân thôi!

Thành công… sắp thành công rồi!

– Gia Hân!

Ax, ba bước, chỉ còn ba bước nữa thôi là tôi đã thành công rồi. Vậy mà vẫn thất bại, cuộc đời thật là khốn đốn. Tại sao ông thầy lại trở về sớm thế cơ chứ.

Thở dài, thểu não quay đầu lại, tôi cúi gầm mặt chẳng dám nhìn ông ta lấy một cái.

– Sao giờ này em mới đến, có biết là hết ba mưới phút rồi không?

– Vâng ạ, thật ra là em biết, nhưng thưa thầy thật tình là em cũng không muốn thế đâu – tôi bắt đầu mếu máo, thể hiện “bản năng” – chỉ tại vì lúc nãy xe bị bể bánh, đã thế em còn bị tông xe, thầy xem này.

Đưa tay mình lên cho ông ấy xem, bị trầy sước vài chỗ. Thật ra là do lúc nãy leo rào. Nhưng ít ra thì tôi cũng có bằng chứng.

Ông ta nhìn qua nhìn lại mấy cái, rồi lại chậc lưỡi lắc đầu

– Thôi được rồi, tha cho em đấy. Không có lần thứ hai, được chứ!

– Vâng ạ, em cảm ơn thầy.

Yêu đời chạy về chỗ, lần này thì tôi thật sự rất may mắn. Xem ra cú ngã lúc nãy cũng chẳng uổng phí. Nhắc đến cú ngã, chẳng hiểu tại sao tên Tiến lại giúp tôi nhỉ? Cả cái cách hắn nhìn tôi nữa, thật kì lạ.

– Không ngờ mày lại thoát nạn dễ thế.

Câu nói đầy ẩn ý của ông Thiên là ý gì đây cơ chứ? À, hóa ra, hóa ra cái kẻ chỉnh đồng hồ của tôi là ông ta, chắc chắn là ông ta.

“Được rồi ông Thiên ạ, quá đủ rồi. Hôm nay nhất định ông phải nếm mùi lợi hại, hãy chờ đó. Trần Gia Hân đã phát điên rồi đây!!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.