Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 55: Có Lẽ, Đó Là Mối Tình Đầu
Tôi đứng đó, chiếc xe hình như là sát chóp mũi của tôi, nhìn Trương Vũ Đình bị cái xe tông bay ra xa khoảng 5 mét rồi tàn nhẫn lăn qua người cô…..
Tôi nhìn Trương Vũ Đình nằm trong vũng máu, bộ tóc dài bị dính máu đỏ thẫm.
Không khí chung qunh ngưng lại.
Giống như một bộ phim điện ảnh quay chậm, quay đi quay lại cảnh chung quanh, cảnh người đi đường nói chuyện ồn ào thì lúc này tất cả đều dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn, khuôn mặt dại ra, đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía hiện trường tai nạn.
Cả thế giới đều dừng lại.
Tôi cảm thấy trời đất như đang xoay tròn, tất cả mọi thứ trở nên mờ ảo, ngọn đèn thành phố trở nên mờ mịt, tiếng ồn ào của đám người cũng trở nên xa xăm.
Tôi đứng bên trong đám người huyên náo, trong đầu hỗn loạn, không biết mình nên làm điều gì.
Chiếc xe dừng lại, gã lái xe đầu hói say khướt, mặt trắng bệch chạy ra khỏi xe, những người đi đường cứ như con rối bu lại xem đông đen.
Không biết mất bao lâu tôi mới cảm giác được là đầu gối mình chạm phải mặt đất cứng thì tôi mới ý thức được là mình đã quỳ gối xuống vũng máu bên cạnh Trương Vũ Đình.
– Mau đưa cô ấy đi bệnh viện đi, nhanh lên.
Tôi kêu khàn cả giọng, run rẩy bắt tay vào làm, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể trên mặt đất, khuôn mặt không còn là của Trương Vũ Đình nữa.
Tôi cảm giác không phải là do miệng mình hét lên mà là một linh hồn trong cơ thể mình hét lên.
Lái xe gây tai nạn không bỏ trốn, có lẽ biết mình trốn cũng không thoát nên sau khi hắn hồi phục lại tinh thần thì bước lên trước, ôm lấy Trương Vũ Đình trong ngực tôi rồi sau đó đưa lên xe đi đến bệnh viện.
Con người đúng là một sinh vật đầy mâu thuẫn.
Rõ ràng trước đó một giây trước đó bạn nghĩ là cuộc đời bạn vĩnh viễn sẽ không bao giờ một chuyện nào đó, nhưng giây tiếp theo thì chính mình lại làm điều đó.
Trên người của tôi đính đầy máu, có lẽ là vì tôi biết tôi mới chính là hung thủ thực sự nên cũng đi theo lái xe, đưa cô ấy đến bệnh viện.
Cửa xe vừa đóng lại, qua cửa kính xe tôi thấy Sử Binh đứng từ xa trong đám người, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
– Tôi gặp rắc rối rồi….tôi gặp rắc rối rồi….đều là do tôi sai…..tôi không nên lái xe nhanh như vậy…..mẹ nó, sớm biết vậy thì tôi đi nhanh như vậy làm gì chứ? Đúng là xúi quẩy mà.
Lái xe dọc đường đi liên tục hối hận, kêu gào, hắn rất bối rối.
Lời nói của lái xe truyền đến tai trái tôi thì lại chui ra tai phải, một lúc sau thì tôi không còn nghe rõ giọng nói của hắn nữa.
Tôi run rẩy ngồi bên cạnh Trương Vũ Đình, nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn khác của cô, giống như một con chó bị rơi xuống nước, nhếch nhác, thảm hại thì trong lòng lại cực kì hỗn loạn mà không biết đó là cảm giác gì.
Tất cả chuyện này là do tôi gây nên.
Nhìn hai tay mình dính đầy máu thì đại não của tôi mới nhận thức được điều này.
Vì tôi dùng “Câu hồn thuật” với cô ấy, khiến cô ấy yêu tôi đến chết nên mới liều mình cứu tôi.
Tôi mới chính là hung thủ thật sự.
Vừa rồi nếu không phải Trương Vũ Đình đẩy tôi ra thì người bị xe đâm chết chính là tôi.
Tuy nhiên điều tôi không thể lý giải được chính là một giây trước khi bị xe đâm vào hẳn là Trương Vũ Đình đã nghe được tôi nói “giải” rồi.
Vì điều gì mà cô ấy vẫn quên mình cứu tôi.
Rốt cuộc tôi đã giải được “Câu hồn thuật” trên người cô ấy hay chưa?
Nếu đã giải rồi thì xuất phát từ đâu mà cô ấy lại chủ động cứu tôi?
Chỉ sợ rằng vĩnh viễn tôi cũng không có cách nào để biết được đáp án.
Chuyện này sau này sẽ trở thành cơn ác mộng của tôi, Trương Vũ Đình vừa mới cười nói đó mà giờ thì nụ cười ấy đã biến mất khiến tôi vĩnh viễn không bao giờ giải được câu đố.
Chuyện sau đó giống như một bộ phim điện ảnh, lái xe gây ra chuyện cùng với tôi đưa Trương Vũ Đình đến thẳng bệnh viện gần nhất Vô Tích. Các nhân viên y tế khẩn trương đưa cáng cứu thương ra để đưa vào phòng cấp cứu, nửa người tôi ướt đẫm máu, tôi đứng như tượng gỗ ở cửa xe nhìn Trương Vũ Đình được đưa đi, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu đóng sập lại.
Ngày đó tôi cũng nhìn em gái mình bị đẩy ra từ phòng mổ.
Hôm nay lại nhìn thấy người con gái này vì mình mà vào phòng mổ.
Trong cuộc sống đôi khi cũng có những chuyện trùng hợp như vậy.
Rất đau lòng.
Tôi cùng với lái xe ngồi đợi ở ngoài cửa, tôi im lặng không nói, cũng không giống như những người bạn trai khác điên cuồng báo thù cho bạn gái, cũng không suy sụp mà chỉ bế tắc, ngồi như một pho tượng.
Người lái xe rơi nước mắt, không ngừng cầu nguyện, không ngừng xin lỗi tôi, giống như ông ta muốn đem cả cuộc đời còn lại để hóa thành nước rửa sạch máu trên người tôi đi.
– Rất xin lỗi, cầu xin anh tha thứ cho tôi, tôi không thể ngờ là xảy ra chuyện như vậy, thắng xe lúc đó lại bị mất tác dụng, tôi xin lỗi, rất xin lỗi.
Người lái xe nói om sòm bên tai, tôi vẫn im lặng, ngơ ngác nhìn về phía phòng mổ, ngẩng đầu lên thì mùi máu tươi ngập mũi.
Không lâu sau bố mẹ cùng bạn học của Trương Vũ Đình chạy tới.
Lúc vừa tới nơi thì cha mẹ Trương Vũ Đình liền ra tay với lái xe, chửi ầm lên, muốn liều mạng với lái xe. Nếu không có mấy bác sĩ đến can ngăn thì chắc ở hành lang này lại có thêm nhiều thi thể nữa.
Trong suốt thời gian đó tôi giống như một người ngoài không liên quan đến mọi chuyện chỉ đứng ở ngoài nhìn cha mẹ Trương Vũ Đình và lái xe đánh nhau, nhìn họ cấu xé nhau, lái xe bị đánh đến chảy máu đầu, mặt bố Trương Vũ Đình đỏ bừng lên, mẹ Trương Vũ Đình ôm mặt khóc lóc thảm thiết.
Nhìn người lái xe tôi như thấy lại con người mình trước đây.
Lúc trước chẳng phải tôi cũng như vậy sao?
Tôi đã từng giết không ít người, tôi đã từng xem máu là thứ bình thường, nhưng lúc trước nhìn thấy bọn Trương Nhạc chết tôi không hề có cảm giác áy này vì bọn họ đáng chết.
Nhưng lúc này trong lòng tôi ngoài sự áy náy ra thì còn tự trách mình nữa.
Tôi chính là thủ phạm giết người thực sự, vì tôi sử dụng “Câu hồn thuật” lung tung nên hại chết một sinh mệnh vô tội.
Tôi không thể nào quên được sinh mệnh kia đến ngay cả khoảnh khắc cuối cùng vẫn còn đang yêu tôi…..
Một giờ sau, cửa phòng mổ mở ra, bác sĩ mặc đồ màu xanh chậm rãi bước ra, theo sau là một tấm vải trắng phủ lên người Trương Vũ Đình.
– Tránh ra, tránh ra hết, để tôi xem con gái của tôi thế nào rồi, con gái ơi.
Nhìn thấy bác sĩ đi ra thì mẹ của Trương Vũ Đình run rẩy bước lên trước.
Bác sĩ không nói gì mà chỉ nhắm mắt lại, chậm rãi lắc đầu.
Một lúc sau mới nói:
– Không còn hy vọng nữa.
Nghe tin này tim tôi như ngừng đập.
Tiếp theo là kết quả bi thảm của lái xe, hắn bị người nhà của Trương Vũ Đình đánh ột trận khiến mặt sưng húp, người đầy thương tích. Còn tôi cũng bị bố của Trương Vũ Đình tức giận túm lấy cổ áo tát cho hai cái.
– Tại sao mày lại không cứu con gái tao? Tại sao Đình Đình phải cứu mày, mày có phải đàn ông không hả? Tại sao mày không chết thay cho con gái tao đi?
Tôi bị đánh không biết bao nhiêu cái tát nhưng cũng không phản kháng, chỉ đứng đó chịu trận, vì tôi biết mình nên làm như vậy, hơn nữa trong lòng tôi đau đớn vô cùng, so với nỗi đau bị tát còn hơn gấp nhiều lần.
Người nhà Trương Vũ Đình nhìn tôi với ánh mắt lạnh như băng, thậm chí họ hận là không thể đánh cho tôi tàn phế, cuối cùng bác sĩ và bảo vệ đến đưa tôi và đám người kia ra ngoài.
Sau khi đến cổng tôi liền gặp phải cảnh sát đến bắt người.
Cảnh sát đưa người lái xe đi, trên thực tế người lái xe kia đã bị đánh cho thương tích đầy người nên vốn không có khả năng chạy trốn, lúc bị cảnh sát đưa đi hắn cúi đầu hoảng sợ nhưng cũng cam chịu số phận, không phản kháng vô ích.
Tai nạn lần này tôi là nhân chứng quan trọng nhất, điều tra viên hỏi tôi chuyện đã xảy ta, tôi không nhớ là mình đã trả lời như thế nào, khi đó đầu óc tôi cực kì hỗn loạn, lời nói cũng bị đứt quãng, mâu thuẫn.
Duy nhất có một câu hỏi để lại ấn tượng sâu sắc nhất:
– Anh và Trương Vũ Đình có quan hệ ra sao, tại sao cô ấy lại cứu anh?
Khi hỏi đến vấn đề này tôi chợt bừng tỉnh, cũng không biết phải trả lời như thế nào về vấn đề này.
Quan hệ giữa tôi và Trương Vũ Đình là gì?
Tôi với cô ấy, vốn không thể nói rõ là quan hệ gì.
Lúc tôi thiết lập mối quan hệ với cô ấy là do sử dụng “Câu hồn thuật” mà thôi, nếu không có “Câu hồn thuật” của tôi thì cả hai đều không liên quan đến nhau.
Tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt không kiên nhẫn của điều tra viên, tôi trả lời theo bản năng:
– Tôi là……bạn trai của cô ấy.
Có lẽ, đó là mối tình đầu của tôi.