Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 34: Người Làm Chứng​


Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 34: Người Làm Chứng​


Bước ra khỏi Ngân Nhạc, ở bên ngoài có rất nhiều người vây xung quanh, những người ấy đều nhìn thấy Mã Sở và Lí Vân đến đây, tôi thấy trong đám người ấy có Trương Quốc Hoa, lão đang vẫy hai tay và la hét như một kẻ điên.
– Tôi giết người, tôi giết người, những người bên trong đều là do tôi giết.
Nhìn thấy Trương Quốc Hoa điên loạn giữa đám người, tôi đội cái mũ trùm và đeo kính đen đã chuẩn bị từ trước lên, sau đó giả vờ hoảng hốt la to lên:
– Có người bị giết, có người bị giết, mau bắt lấy ông ta.
Tôi vừa la hét vừa giả vờ điên loạn cúi đầu chạy ra khỏi đám người, chạy về phía ngã tư đường.
Nhìn thấy tôi đột nhiên chạy từ Ngân Nhạc ra và hoảng loạn bỏ chạy khiến những người xung quanh xôn xao bàn tán.
– Giết người……?
– Người phục vụ kia nói có người bị giết.
– Người phục vụ bỏ chạy kìa.
Phía sau truyền đến những tiếng kêu gào, tôi quay đầu lại nhìn, nhìn thấy có người đuổi theo tôi tiếp tục chạy như điên.
Những người chạy trốn khỏi hiện trường có người tử vong thường là những người bị tình nghi nhiều nhất, tôi cũng đã sớm đoán được việc mình chạy trốn sẽ bị nhiều người nhìn thấy, nhưng trong đầu tôi có rất nhiều cách để có thể trốn thoát.
Tôi mặc trang phục của phục vụ là vì muốn mọi người hiểu nhầm, ít ra họ cũng sẽ nghĩ tôi là phục vụ trong KTV, cho dù có điều tra thì trách nhiệm cũng không đến lượt tôi gánh.
Đây cũng chính là lý do mà tôi mặc quần áo phục vụ.
Tôi chạy như điên, khi chạy đến một con phố tôi thấy một chiếc BMW chạy từ từ lại, sau đó đậu phía trước một cửa hàng.

Tôi không nói lời nào liền chạy lên trước, trong nháy mắt lúc chủ xe vừa mở cửa bước xuống thì tôi tháo kính đen ra, nhìn vào mặt người đó và nói:
– Đưa tôi đến Đông Kiều, nhanh.
Hiện tại tôi chỉ dùng “Câu hồn thuật” với Trương Quốc Hoa nên vẫn có thể khống chế được hai người nữa, tôi phải sử dụng hai cơ hội này để chạy trốn.
Chủ xe nghe được mệnh lệnh của tôi liền quay trở lại xe, tôi cũng mở cửa xe và chui vào trong xe.
Chủ xe không nói tiếng nào liền khởi động xe và chở tôi chạy trốn, những người đuổi theo tôi đương nhiên là bị bỏ rơi lại phía sau.
Có điều đến Đông Kiều cũng chỉ là tôi thuận miệng nói ra thôi chứ đó không phải là nơi tôi thật sự muốn đến, tôi chỉ muốn rời khỏi hiện trường càng xa càng tốt mà thôi.
Tôi giết người…..
Nếu xuất hiện sơ sẩy gì tôi sẽ bị bắt và không thể nào chạy trốn được.
Đông Kiều là nơi hiện lên đầu tiên trong đầu nên tôi thuận miệng nói ra.
Tôi thay bộ quần áo phục vụ ra và mặc lại bộ quần áo cũ của mình.
Chủ xe đưa tôi qua hai khu phố, lúc này tôi kêu chủ xe ngừng xe và nhanh chóng mở cửa xe chạy ra ngoài. Sau khi chạy được một đoạn thì lại chặn một xe khác, khống chế và bắt chủ xe đưa tôi chạy trốn.
– Đến khu Tân Hồ.
Tôi thay đổi đến sáu chiếc xe, tôi làm như vậy là nhằm đánh lạc hướng cảnh sát, cho dù là cảnh sát hay một người nào khác nhìn thấy và muốn đuổi bắt tôi thì khi tôi thay đổi nhiều xe như vậy họ cũng sẽ không có cách nào đuổi kịp tôi.
Lúc tôi ra tay giết người không hề có chút sợ hãi nào, chỉ có sự tức giận cùng sát khí, tuy nhiên trước giờ tôi chưa từng giết người, hơn nữa vì muốn chạy trốn, né tránh trách nhiệm mà lúc này tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi, bứt rứt, áy náy trong người. Cảm giác này khiến thần kinh của tôi căng ra, thậm chí làm tôi khó thở.
Tôi ngồi trong xe và đi loanh quanh một vòng thành phố, khoảng một giờ sau xác định được là không có ai biết được hành tung của mình nên mới kêu chủ xe của chiếc xe dừng ở gần một khu chợ.

Lựa chọn chợ là vì lúc này đang là giờ cao điểm nên có rất nhiều người qua lại, ít ra thì tôi cũng tìm được một chút cảm giác an toàn ở đây, hơn nữa tôi cũng muốn thực hiện lời hứa là mua đồ ăn về cho A Tuyết nên đến chợ là lựa chọn tốt nhất của tôi.
Nhìn những người trong chợ, họ nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn xa lạ, sự sợ hãi trong lòng tôi lúc nãy cuối cùng cũng lấy lại được chút bình tĩnh, những người xung quanh không quen biết tôi, họ cũng không biết một giờ trước tôi đã giết mười hai mạng người, bọn họ không biết tôi là thủ phạm….
Hoàn hảo.
Hoàn hảo.
Tôi hít một hơi và không để ý đến cảm giác bất an kia nữa, đi một vòng chợ mua đồ để nấu cơm chiều.
Đã xong….
Ít nhất là cho tới bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, tôi đi xuyên qua đám đông, ra vẻ là một người bình thường, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra…..
– Vương Nhất Sinh!
Ngay lúc tôi vừa lấy lại được bình tĩnh, đứng tính tiền ở quầy hàng thì phía sau tôi đột nhiên có tiếng kêu lớn vang lên.
– Vương Nhất Sinh.
Nghe thấy tiếng kêu tôi giật bắn người, hoảng hốt.
Tôi run rẩy, lo sợ.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Tôi nắm chặt tay, cố gắng ép mình phải tỉnh táo, ngàn vạn lần không được để lộ ra dấu vết gì.

Tôi từ từ quay đầu lại và nhìn thấy người vừa gọi tên tôi.
– A, là Kim Na, làm tôi giật cả mình.
Tôi xoay người lại, nhìn cô cái kia với nụ cười vẫn còn chút sợ hãi.
Người đứng phía sau tôi là Kim Na, bạn học cùng lớp với tôi.
Cô ấy là một cô gái còn trẻ, xinh đẹp, có mái tóc dài đen, mềm mại xõa xuống hai bên má, đôi mắt lanh lợi, trong suốt, dáng người nhỏ nhắn, hai chân rất nhỏ, cô mặc một cái váy mùa đông có màu hồng và trắng, đi giày đỏ, tay thì cầm một cái túi bóng đựng một ít thực phẩm đông lạnh.
– Cậu cũng đi mua đồ ăn à?
Tôi cười gượng hỏi, trong người mồ hôi lạnh toát ra. Tôi và cô gái kia cũng rất ít khi nói chuyện, chỉ quen biết sơ sơ, hơn nữa quan hệ với cô ấy cũng không gần gũi lắm. Tôi và cô ấy từng là bạn học thời tiểu học, trung học cơ sở và bây giờ là bạn học phổ thông, vậy nên cũng coi là có chút duyên với nhau.
Tuy nhiên, gia đình của Kim Na rất cao quý, giàu có, cô ấy là đại tiểu thư, tôi với cô ấy đương nhiên là người ở hai thế giới khác nhau rồi.
– Đúng rồi, bà nội muốn ăn bánh bao đông lạnh nên tôi đã đi mua về cho bà.
Kim Na nở một nụ cười tươi, cầm túi ni lông lắc lắc, nhìn tôi từ trên xuống dưới và hỏi:
– Sao hôm nay cậu lại làm việc lặt vặt này?
Làm việc lặt vặt, làm việc nhà là công việc hàng ngày mà tôi phải làm, dù là mùa đông hay mùa hè, từ lúc 16 tuổi tôi đã phải làm tất cả mọi việc trong nhà, từ tiền mua đồ dùng trong nhà đến việc chu cấp tiền tiêu vặt cho hai em gái mình.
Tôi từng làm thuê ở một KTV nguy nga lộng lẫy khác ở Vô Tích, tôi làm phục vụ ở đó nên cũng biết được một chút về những KTV trong thành phố này.
Tôi có thể đến làm việc ở một nơi xa hoa như vậy đều là nhờ vào Kim Na, vì bố của Kim Na là chủ của KTV đó, cô ấy biết hoàn cảnh của tôi nên đã giới thiệu tôi đến làm phục vụ.
Trước đó tôi làm thuê ột cửa hàng tạp hóa, trên thế giới này, không có bằng cấp làm giấy thông hành thì cho dù bạn có tài giỏi đến đâu cũng sẽ không có ai dòm ngó đến bạn.
– Ha ha…..mấy ngày nay nhà tôi có chút chuyện nên tôi xin phép…..
Tôi nói ấp úng, mồ hôi vã ra trên trán.

– Sao sắc mặt của cậu nhìn đáng sợ quá vậy?
Kim Na chớp mắt nhìn tôi.
Tôi lắc đầu, cười ha ha, thuận miệng trả lời lấy lệ.
– Chắc là do bị cảm thôi.
– Thật à, bị cảm mà còn đi mua thức ăn nữa, đúng là vất vả mà.
Kim Na bùi ngùi nói.
Nhìn Kim Na, trong lòng tôi chợt lóe lên một suy nghĩ, tôi liền nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy và nói:
– Đúng rồi, Kim Na, cậu giúp tôi một việc được không?
– Việc gì vậy?
Kim Na hơi nhíu mày, không hiểu vì sao tôi lại nói như vậy.
Nhìn vào đôi mắt trong suốt của Kim Na, tôi bắt đầu thực hiện “Câu hồn thuật”.
– Cậu phải làm nhân chứng cho tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy và ra lệnh.
– Nếu cảnh sát có tới tìm tôi thì cô phải nói với bọn họ là cả buổi chiều cậu đi cùng tôi.
– Được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.