Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 33: Phong Ma
Đây là thắng lợi cuối cùng của tôi.
– Cầm một khẩu súng trong tay ông đi và nói bọn họ là do ông giết, nơi này là do ông đốt, mọi chuyện hôm nay là do một mình ông gây ra, không liên quan gì đến tôi hết.
Sau khi tôi sử dụng “Câu hồn thuật” với Trương Quốc Hoa thì biểu hiện của lão cũng không khác gì so với những người trước đó.
– Biết rồi, tôi sẽ đi tự thú.
Trương Quốc Hoa gật đầu, sau đó xoay người đi ra khỏi ghế lô, khuôn mặt không có bất cứ biểu hiện gì khác, vui cũng không, buồn cũng không.
Lúc Trương Quốc Hoa buông một cái súng xuống thì lão ta đã là một cái xác không hồn rồi.
Đây là một bước quan trọng trong kế hoạch của tôi.
Ngay từ đầu tôi đã không có ý định bắt Trương Quốc Hoa tự sát mà phải đưa lưng ra gánh tội và cuối cùng là chịu án tử hình.
Đây chính là điểm mấu chốt trong toàn bộ kế hoạch của tôi.
Nhìn thấy bóng của Trương Quốc Hoa dần đi xa, tôi chậm rãi thở ra.
Cuối cùng cũng thành công, mồ hôi toát ra lạnh ngắt, khóe mắt hơi ướt, cố gắng rất nhiều, thất bại rất nhiều, nhịn nhục rất nhiều, phẫn nộ rất nhiều, cuối cùng thời khắc này đã đến, mọi thứ đã được giải quyết xong.
Ngay lúc ấy tôi muốn phá lên cười thật to, đến tôi còn tự hoài nghi bản thân mình là có bị điên hay không nữa.
Bỗng nhiên một cảm giác xấu hổ dâng lên, đáng lẽ như vậy tôi phải sung sướng mới đúng chứ…..vậy mà lại thấy buồn là sao?
Từ đầu đến cuối tôi đều không nhúng tay vào, càng không có dấu vân tay để cảnh sát điều tra xác minh, những tên tội phạm để lại dấu vân tay trên phim truyền hình đúng là những tên ngu xuẩn.
Tôi đi theo sau Trương Quốc Hoa đến đại sảnh của KTV, ở mỗi góc của đại sảnh tôi đều đã đổ đầy rượu ra sàn, giờ phút này đứng ở đây, tôi quay đầu nhìn đại sảnh âm u, bẩn thỉu này thì trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
– Yên Yên, anh đã báo thù cho em rồi.
Tôi nói thầm và chậm rãi ngồi xuống, lấy tấm thảm dính đầy rượu lên châm lửa đốt, trong phút chốc ngọn lửa cháy lan ra và cả đại sảnh chìm ngập trong biển lửa.
Tôi nheo mắt lại nhìn ngọn lửa sáng rực, sau đó hít một hơi và toan chạy đi.
Tuy nhiên, ngay lúc tôi định bỏ đi thì nghe thấy phía sau ghế lô một tiếng va đập lớn.
Nghe tiếng động tôi chột dạ và nhớ ra là Ngô Hàm bị tôi trói chặt ở ghế lô số một vẫn chưa chết.
Giữ lại Ngô Hàm là để phòng ngừa Mã Sở và Lí Vân làm những điều ngoài ý muốn của tôi, vậy mà vừa rồi tôi lại quên mất việc xử lí hắn.
Nghĩ đến đây tôi toát hết mồ hôi và xoay người chạy vào ghế lô số một.
Thấy tôi mở cửa Ngô Hàm hoảng sợ lui về phía sau, tôi cúi xuống nhìn thì thấy dây thừng trên người hắn đã bị mở mất hai dây.
Được lắm tiểu tử, thiếu chút nữa thì đã bỏ quên mất mày.
Tôi hít một hơi và từ từ đi về phía hắn.
Thấy vậy Ngô Hàm trợn mắt lên, hoảng sợ, cơ miệng giật liên tục, khóe mắt ướt nhòe, dường như hắn có điều muốn nói.
Nhìn vẻ mặt của Ngô Hàm, tôi nhíu mày, khom lưng xuống gỡ miếng băng keo dán trên miệng hắn ra.
– Mày còn điều gì muốn nói hả?
Tôi nhìn Ngô Hàm và hỏi.
– Đừng giết tôi, Vương Nhất Sinh, đừng giết tôi mà.
Ngô Hàm khóc lóc van xin.
– Tại sao?
Tôi nhíu mày.
– Lí Vân, Mã Sở, Trương Nhạc đều đã chết hết rồi, mày cũng nên đi theo bọn nó đi.
Nghe vậy Ngô Hàm vô cùng kinh hãi, mặt không còn chút máu.
– Vương Nhất Sinh, cầu xin anh đừng làm như vậy. Ngày hôm đó….bữa đó tôi vốn dĩ không muốn làm như vậy với em gái anh, tôi vô tội, đều là do Trương Nhạc và Lí Thiên Vũ bày ra, tôi thực sự không hề muốn đến KTV chút nào cả.
Lí Thiên Vũ?
Nghe thấy một cái tên xa lạ khiến tôi như bị sét đánh ngang tai.
Một cảm giác kì lạ khó hiểu chiếm lấy đầu óc tôi.
Hình như còn có điều bí mật gì đó mà tôi vẫn chưa được biết.
Tôi nhìn chằm chằm vào Ngô Hàm và hỏi:
– Lí Thiên Vũ là ai?
Ngô Hàm nước mắt đầm đìa, khóc nấc lên nói:
– Đó là người hay đi chơi chung với bọn tôi……Lí, Lí Thiên Vũ nói em gái anh…..Vương Vũ Yên là vợ của hắn…….thuốc lắc cũng là hắn cho bọn tôi.
Trong lòng tôi dấy lên một cảm giác lạ lùng.
Tại sao? Tại sao lại như vậy?
– Tại sao ngày hôm đó Lí Thiên Vũ không đến?
Tôi hạ giọng hỏi.
– Lý Thiên Vũ…..hắn nói không được khỏe nên không muốn đến để phá hỏng giây phút sung sướng của bọn tôi…..hắn nói như vậy đấy. Thật ra chuyện đến Ngân Nhạc cũng là chủ ý của hắn nhưng cuối cùng hắn lại không đến.
Ngô Hàm khóc mếu máo.
– Người không được khỏe à?
Tôi nheo mắt.
– Bọn mày đều đến đây, còn nó đúng lúc đó thì người không được khỏe nên không đến sao? Tên này hình như cũng khá thông minh?
Không sai….nếu đây không phải là một sự trùng hợp thì tên Lí Thiên Vũ đó rất thông minh, chỉ với một lí do không được khỏe mà lại không đến ngay trong ngày xảy ra chuyện sao?
Tất cả chuyện này…..chỉ có một khả năng.
Khả năng là Lí Thiên Vũ đã sớm biết ngày hôm đó sẽ xảy ra chuyện nên cố ý hãm hại bốn người Trương Nhạc.
Đây là một ván cờ.
Nghĩ đến đây sóng lớn lại dâng lên trong lòng tôi.
Người tôi run lên, túm lấy cổ áo Ngô Hàm và nôn nóng hỏi.
– Lai lịch của tên Lí Thiên Vũ kia ra sao?
Ngô Hàm thấp thỏm lo sợ nhìn tôi, nói:
– Bố hắn nằm trong Ủy ban Thường vụ thành phố…..dưới bố Trương Nhạc một cấp………là Phó bí thư thứ hai, cũng là đối thủ cạnh tranh của bố Trương Nhạc.
Hiểu.
Tôi đã hiểu mọi chuyện.
Tôi tỉnh ngộ….tâm lý tôi không tốt chút nào, vì bị kích động nên tay chân tôi đều run lên.
Vậy thì có thể khẳng định được rồi.
Tất cả chuyện này đều là do nhà của Lí Thiên Vũ bày ra.
Mục đích là muốn bôi nhọ Trương Nhạc, khiến cho con đường làm chính trị của Trương Quốc Hoa bị vấy bẩn. Sau đó thì soán quyền đoạt vị, giúp cho bố của Lí Thiên Vũ ngồi vào vị trí thứ ba của thành phố Vô Tích này.
Còn tôi thì……chó ngáp phải ruồi lại ra tay giúp đỡ bọn họ.
Nhà Lí các người được lắm.
Ngay từ đầu cả tôi và Trương Quốc Hoa đều bị người nhà họ Lí hãm hại.
Giật mình với những phỏng đoán vừa rồi, tay chân tôi bắt đầu run rẩy, nếu đây đúng là sự thật thì….
Tôi lấy lại bình tĩnh, mùi khét bay từ trong ghế lô ra khiến tôi tỉnh táo trở lại.
– Tao biết rồi, cảm ơn mày đã nói cho tao biết, Ngô Hàm. Một ngày nào đó Lí Thiên Vũ cũng sẽ xuống dưới ấy với mày.
Tôi đứng thẳng lên và đi ra khỏi ghế lô số ba, chỉ nửa phút sau tôi đã quay lại.
Trên tay tôi cầm một cái súng lục của tên vệ sĩ lúc nãy.
Tôi chưa dùng súng bao giờ, nhưng vừa rồi nhìn Trương Quốc Hoa và hai tên vệ sĩ sử dụng tôi đã học được cách dùng súng.
Tôi lẳng lặng nâng súng lên, chĩa thẳng vào Ngô Hàm.
Nhìn họng súng đen ngòm trước mặt, Ngô Hàm mặt không còn chút máu.
– Vương Nhất Sinh…..anh…….cầu xin anh……
– Yên tâm đi, chết không đau đớn hơn lúc sống đâu, đó là một cách để giải thoát đấy, Ngô Hàm, tạm biệt.
Tôi duỗi thẳng cánh tay, họng súng chĩa thẳng vào trán Ngô Hàm, nước mắt hắn chảy chậm rãi rơi xuống.
Sau đó tôi bóp cò.
Ba giây sau, Ngô Hàm quỳ gối vĩnh viễn ở đó, hắn sẽ nằm lại nơi này mãi mãi.
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, mùi máu tươi tràn ngập phổi tôi.
Tôi nhẹ nhàng bỏ khẩu súng xuống, xoay người chỉnh sửa lại trang phục của nhân viên phục vụ và định rời đi.
Tình cờ tôi nhìn lướt qua thì thấy một bình hoa ở trong góc ghế lô được khắc hình Quan Thế Âm Bồ Tát cưỡi mây lướt gió, ở giữa có đóa sen hồng, ánh sáng tỏa ra xung quanh, ngón tay xếp thành hình hoa lan, mắt nhắm tụng niệm bi chú phổ độ chúng sinh.
Tôi chớp mắt nhìn sau đó chạy đi, để lại sau lưng ngọn lửa bốc cháy dữ dội.
Lại bắt đầu lại một lần nữa, không thể nào lưu luyến cái quá khứ tốt đẹp kia, sinh mệnh của tôi giờ chẳng còn quan trọng nữa, tôi tin là con người không thể sống mãi trong kí ức được, không tin vào thời gian, không tin vào tuổi trẻ, không tin vào lịch sử, không tin vào những gì người ta nói, tôi sẽ tin vào chính mình và những gì mà tôi nhìn thấy.