Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 28: Dụ Rắn Ra Khỏi Hang​


Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 28: Dụ Rắn Ra Khỏi Hang​


Không chịu đến à? Chẳng lẽ Trương Nhạc biết được chuyện đang xảy ra ở đây sao? Không thể nào, Trương Nhạc không có thiên lý nhãn thì làm sao biết được tôi đang ở đây được?
Nói như vậy……..có thể là do Trương Quốc Hoa không cho Trương Nhạc đến KTV.
Trương Nhạc có thể bị Trương Quốc Hoa cấm cửa. Đây là điều mà tôi lo lắng nhất.
Tôi hơi bối rối một chút nhưng ngay sau đó tôi nheo mắt lại và nói với ba tên đó:
– Nói với nó là nếu nó không đến thì bọn mày sẽ cắt đứt quan hệ với nó.
Nghe mệnh lệnh của tôi thì ba tên đó lấy điện thoại ra gọi và đổi giọng uy hiếp với Trương Nhạc.
– Trương Nhạc, rốt cuộc mày có đến hay không? Bọn tao có lòng tốt gọi mày đến mà mày không đến là sao? Không xem bọn tao ra gì nữa đúng không? Mày như vậy đừng trách bọn tao vô tình với mày, từ giờ bọn tao không liên quan gì đến mày nữa.
Một lát sau Lí Vân ngẩng đầu lên, khẽ nói:
– Trương Nhạc vẫn không chịu đến, nói là không có hứng thú với KTV nữa.
– Nó có biết sinh nhật của mày không?
– Không biết.
Lí Vân trả lời tôi.

– Mày nói với nó hôm nay là sinh nhật mày, kêu nó phải đến chúc mừng, nếu không lần sau đừng bao giờ đến tìm mày nữa.
Tôi ra lệnh.
Lí Vân gật đầu, cầm lấy di động gọi.
– Trương Nhạc, nói thật với mày hôm nay là sinh nhật tao, giờ mày có đến không thì bảo?
Lúc này giọng nói của Lí Vân có phần gay gắt hơn.
Một phút sau Lí Vân tắt điện thoại và nói:
– Trương Nhạc sẽ đến.
Nghe Lí Vân nói như vậy tôi như trút được gánh nặng, nhếch mép cười.
Trương Nhạc mà đến đây thì tôi đã có thể chiếu tướng được rồi, nước cờ này thật là hoàn hảo.
Tôi nhìn xung quanh KTV, nhìn thấy trước sân khấu có một cái tủ rượu, rượu Ngũ Lương cùng một vài loại rượu đắt tiền khác, sau khi tính toán tôi nghĩ số rượu này có thể có ích.
– Ngô Hàm, gọi cho bố mẹ mày, kêu họ đến đây, nói là mày bị người ta đánh. Lí Vân, Mã Sở tụi mày đem tất cả rượu ở đây đổ ra quầy bar, ghế sô pha và ghế lô cho tao.
Rượu trắng và rượu Ngũ Lương đều có ghi số nồng độ cồn rất cao, chỉ cần rượu trên 40 độ thì có thể đốt cháy rồi…..
KTV này là nơi Yên Yên đã bị làm nhục vậy nên tôi sẽ biến nó thành đống đổ nát.
Đó cũng là lí do mà tôi chọn KTV là nơi bắt đầu.
– Bố mẹ tôi sẽ đến đây.
Ngô Hàm tắt điện thoại và nói với tôi.
– Làm tốt lắm đứa con bất hiếu, đi theo tao đến ghế lô số một.
Tôi nói với Ngô Hàm, tên đó không nói lời nào và đi theo tôi đến chỗ ghế lô số một, đến nơi tôi kêu Lí Vân và Mã Sở lấy băng keo và dây thép trói Ngô Hàm thật chặt, giống như là xác ướp bị trói chặt nằm trước ghế lô vậy, ngay cả miệng cũng bị dán kín lại, sau khi thấy Ngô Hàm không thể phản kháng được nữa thì tôi nhìn vào mắt hắn và nói:
– Giải.
Được tôi giải trừ “Câu hồn thuật”, sau khi hắn tỉnh lại và nhìn thấy tôi thì hoảng sợ vô cùng, tuy nhiên tôi không thèm nhìn hắn mà kêu Lí Vân, Mã Sở đi khỏi đó, để mình Ngô Hàm ở lại ghế lô.
Ghế lô có một thuận lợi đó là cách âm rất tốt, nếu có người vào KTV thì cũng không thể nghe được tiếng kêu la.
Không lâu sau khi Ngô Hàm bị tôi trói ở ghế lô thì bố mẹ hắn chạy đến, bọn họ nhìn thấy tôi mặc đồ phục vụ đứng sau quầy rượu thì lịch sự đến hỏi tôi xem Ngô Hàm đang ở đâu, tôi nửa đùa nửa thật nói với bố Ngô Hàm:
– Ông đã tới muộn rồi, con ông đã chết thì ông cũng cắn lưỡi tự sát theo đi.

Sau câu nói tưởng như đùa của tôi thì bố của Ngô Hàm giống như bị trúng tà, khuôn mặt cứng đơ, người đứng thẳng, sau đó miệng mấp máy và máu chảy ra xối xả.
– Ngô Khánh, Ngô Khánh!
Nhìn thấy máu chảy ra từ miệng chồng, mẹ Ngô Hàm hoảng sợ nhìn khi nhìn thấy tôi, sắc mặt tái mét, lui về sau. Mã Sở và Lí Vân đã đợi ở phía sau tôi, cầm hai cái dao gọt hoa quả bước tới đâm vào gáy của mẹ Ngô Hàm.
Tiếng kêu la thảm thiết cùng tiếng dao đâm vào da thịt người vang lên, một mùi máu tanh rình tràn ngập cả đại sảnh, cũng giống như những người trước, mẹ của Ngô Hàm không cố gắng được bao lâu, cuối cùng cũng gục xuống.
Nuôi con mà không biết dạy con, nếu không có những phụ huynh nuông chiều con cái thì bọn nhóc cũng không thể làm liều, ngông cuồng, bất chấp pháp luật như vậy được. Bọn họ chết như vậy cũng coi như là đúng người đúng tội rồi.
Khắp nơi tràn ngập máu, tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng….cái cảnh tượng tàn khốc này sẽ là dấu ấn sâu sắc khiến tôi không bao giờ quên được……
Tôi kêu Mã Sở và Lí Vân đưa thi thể tập trung lại chung trong một cái ghế lô.
Sau đó tôi im lặng đứng trước của KTV đợi Trương Nhạc đến.
Trương Nhạc là con của Trương Quốc Hoa, mà Trương Quốc Hoa…..mới chính là người mà tôi hận nhất, trong những người mà tôi hận thì Trương Quốc Hoa đã chiếm mất 50% rồi.
Khoảng mười lăm phút sau có một chiếc taxi dừng trước của KTV.
Trương Nhạc đến là để tham gia tụ tập với bạn bè nên chắc sẽ không nói cho phụ huynh biết, huống hồ mấy hôm trước hắn vừa dính vào một sự cố ồn ào.
Tôi kêu Lí Vân và Mã Sở ra đợi ở cửa còn mình thì núp ở một góc khuất đối diện với cửa KTV, im lặng quan sát. Tất cả lời thoại tôi đã dặn dò Lí Vân và Mã Sở rồi, tôi dặn bọn chúng sau khi gặp được Trương Nhạc thì đưa hắn vào trong KTV.
Quả nhiên sau khi Trương Nhạc gặp được Lí Vân và Mã Sở thì liền đi theo chúng vào trong KTV, nhìn thấy Trương Nhạc được hai “người bạn tốt” dẫn vào KTV thì tôi liền lấy chìa khóa và khóa cửa lớn KTV lại.
Tiếng va chạm của cánh cửa trong màu đen của Ngân Nhạc KTV đã biến nơi đây thành một ngôi mộ không có lối ra.
Tiếng bước chân ầm ầm vang vọng trong KTV trống trải, tiếng nói chuyện của Lí Vân, Mã Sở, Trương Nhạc truyền đến liên tục.
– Này, Mã Sở, Lí Vân, tại sao trong Ngân Nhạc không có ai hết vậy? Lại còn tối đen nữa là sao?

Mã Sở và Lí Vân kéo Trương Nhạc vào trong đại sảnh, còn tôi chậm rãi đi theo sau.
Khi bước vào trong đại sảnh thì Trương Nhạc nghe thấy bước chân của tôi liền quay đầu lại.
– Ai, ai đấy?
Tôi hít một hơi, chậm rãi bước tới trước mặt Trương Nhạc, trong tay cầm một cái bật lửa.
Tôi bật cái bật lửa lên để cho Trương Nhạc có thể nhìn thấy rõ mặt tôi.
– Vương Nhất Sinh?
Trương Nhạc nhận ra tôi và sợ tới mức nói không nên lời.
Tôi chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó ra lệnh cho Lí Vân và Mã Sở:
– Bắt nó quỳ xuống,
Tôi vừa nói xong thì Lí Vân và Mã Sở đồng thời đưa tay chụp lấy hai vai của Trương Nhạc, sau đó thì đánh vào đầu gối và nhấn người hắn xuống.
Bất ngờ bị bạn tốt của mình chụp bả vai và nhấn mình xuống đất thì ai cũng sẽ phải quỳ xuống, Trương Nhạc cũng không phải ngoại lệ, bị Lí Vân và Mã Sở hợp lực lại khống chế nên chỉ trong giây lát Trương Nhạc đã bị nhấn xuống mặt đất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.