Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 27: Ba Thiếu Một​


Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 27: Ba Thiếu Một​


Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, nói với Lí Vân:
– Trong ba người đó mày thân với đứa nào nhất, ai tin tưởng mày nhất?
– Mã Sở.
Lí Vân nói.
– Được, vậy mày gọi điện thoại cho nó, nói nó ngay lập tức đến đây, đang có việc tốt chờ nó, nếu nó hỏi là chuyện gì thì cứ kêu nó đến rồi sẽ biết…..
Lí Vân gật đầu, sau đó hắn bắt đầy lấy điện thoại ra và bấm số của Mã Sở, đột nhiên hắn trở nên vui mừng, kích động:
– Mã Sở, mày mau đến Ngân Nhạc đi.
– Ôi trời, đừng có hỏi nữa, là chuyện tốt, nhanh lên, tới đây nhanh lên.
– Mày nói nhiều quá, đến nhanh đi, mày mà không đến thì sẽ hối hận đấy.
Nói xong những lời đó khuôn mặt của Lí Vân trở lại bình thường.
– Mã Sở sẽ đến đây.
Lí Vân tắt máy và nói.
– Tốt lắm.
Tôi nhận ra người bị trúng “Câu hồn thuật” vẫn có khả năng tư duy, hơn nữa có thể nói dối trước mặt người khác được.

– Tiếp theo, mày gọi cho bố mẹ ày, nói với họ là mày đập phá đồ ở Ngân Nhạc, kêu họ đem tiền đến để đền bù thiệt hại.
Lí Vân nghe tôi nói xong thì gật đầu và lấy điện thoại gọi cho bố mẹ.
Đây gọi là lấy cá nhỏ để bắt cá lớn, là diệt tận gốc…..
Có những lúc chỉ cần có được một thứ nhỏ bé trong tay nhưng có thể dựa theo tình thế mà tiến tới thì có thể tiêu diệt cả phủ Hoàng Long.
Thỏ khôn có ba hang, tôi muốn đi qua cả ba cái hang này, từ bây giờ…..tôi sẽ không để mình thất bại nữa…..
Chủ quán và người nhân viên pha chế đi khỏi cũng đã nửa tiếng, tôi đoán chắc họ cũng đã giải được “Câu hồn thuật” và sẽ có thêm hai người trở thành con mồi của tôi.
Một chiếc taxi dừng trước cửa KTV, một dáng người cao to mở cửa xe bước xuống, đi chưa được mấy bước đã bị tôi mặc đồ nhân viên pha chế chặn ở cửa, kết cục cũng giống như Lí Vân, Mã Sở trúng “Câu hồn thuật” và trở thành nô lệ của tôi.
Tôi bảo Mã Sở vào ngồi trong ghế lô và gọi điện thoại cho bố mẹ hắn với lí do là đánh nhau ở KTV, kêu họ đến đây để sắp xếp mọi việc.
Một lúc sau tôi yêu cầu Lí Vân và Mã Sở gọi cho Ngô Hàm, hai tên đó nói với Ngô Hàm:
– Đến Ngân Nhạc nhanh lên, chuyện lớn rồi, Trương Nhạc tố giác chuyện của chúng ta hôm đó, bọn tao cần một người bào chữa, mày mau tới đây đi, tình hình khẩn cấp lắm rồi.
Cả Lí Vân và Mã Sở cùng gọi điện, tôi không tin là Ngô Hàm không đến……
Không lâu sau khi hai tên đó gọi điện cho Ngô Hàm thì bố mẹ Lí Vân vội vàng chạy tới, sốt ruột vì đứa con quý tử đang mắc kẹt ở Ngân Nhạc, tôi nhìn thấy họ đem theo cả ví tiền nên nghĩ là họ đã tin vào lời nói dối của Lí Vân.
Bố mẹ của Lí Vân chạy vào bên trong Ngân Nhạc tối thui, chờ bọn họ trong đó là Mã Sở và Lí Vân.
Trong tay hai người họ cầm hai cái dao gọt hoa quả.
Khi cửa vừa mở, tôi bước đến trước mặt vợ chồng họ và nói với bố Lí Vân.
– Từ giờ trở đi phải nghe lời tôi.
Không đợi bố của Lí Vân kịp hồi phục tinh thần, tôi liền quay lại nói với Mã Sở và Lí Vân:
– Ra tay đi.
Nghe mệnh lệnh của tôi, hai người đó giống như là một con rối cứ thế lao vào người đàn bà kia.
Mẹ Lí Vân đột nhiên nhìn thấy trong bóng đêm có ba người đi ra, nhất là trong tay Lí Vân và Mã Sở lại cầm con dao gọt hoa quả, bà sợ đến tái xanh mặt mày, lui lại hai bước:
– Lí Vân, con làm gì vậy? Mẹ con đây mà.
Tuy nhiên giọng nói ấy dần chìm vào trong bóng đêm, lúc này chỉ còn tiếng dao đâm vào da thịt và tiếng kêu la thảm thiết của một phụ nữ vang lên trong KTV…..
Tôi lui lại mấy bước để tránh máu của bà ta văng trúng mình.
– Không được để cho bà ta chạy mất.
Tôi ra lệnh cho bố của Lí Vân. Người đàn ông trung niên này sau khi nhận được mệnh lệnh của tôi thì liền chụp lấy tay của người vợ mình sống chung mấy chục năm nay lại, không cho bà ta chạy trốn.
– Chí Hoa, anh làm gì vậy? Anh bị sao vậy?
Bị chính chồng mình túm lại, mẹ Lí Vân hoảng sợ kêu lên, nhưng không đợi bà kịp nói thêm câu gì khác thì Lí Vân và Mã Sở đã đâm con dao vào cổ họng bà…….

Cơ thể của bà ta run lên bần bật, muốn gào thét lên.
– Bịt miệng bà ta lại.
Tôi ra lệnh cho bố Lí Vân, ông ta ngay lập tức bịt chặt miệng bà ta lại, hai tên kia thì đâm liên tục vài chục nhát dao vào người bà ta, một lúc sau thì mẹ Lí Vân đổ gục xuống đất, không nghe được tiếng la hét nào nữa.
Vì ánh sáng trong KTV rất mờ nên tôi không thể nào nhìn thấy rõ thi thể của mẹ Lí Vân được, và cũng không muốn xem, tôi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bố Lí Vân gằn lên từng tiếng:
– Vợ ông chết rồi thì ông cũng đi theo bà ấy đi.
– Biết rồi.
Tôi vừa dứt lời thì Lí Vân liền đưa con dao cho bố hắn, ông ta giống như là một con rối, không chút do dự tự cầm lấy con dao và cắt vào cổ mình….
Hai phút sau thì có thêm một thi thể nữa ngã xuống đất.
Tôi nói với Lí Vân và Mã Sở.
– Đem giấu hai thi thể này vào ghế lô số ba đi.
– Rõ.
Hai tên nô lệ đó ngay lập tức kéo hai thi thể dưới mặt đất giấu vào ghế lô số ba.
Trong lúc Mã Sở và Lí Vân giải quyết hai xác chết thì tôi mặc đồng phục của nhân viên và đứng ở cửa, thứ nhất là để ngăn những vị khách khác tìm tới KTV, dù sao tôi cũng đang mặc đồng phục nên chỉ cần đứng ở cửa và nói quán tạm thời không mở cửa thì sẽ không ai biết được mọi chuyện đang xảy ra trong này. Thứ hai là tôi đang đợi Ngô Hàm và ba mẹ của Mã Sở đến.
Bố mẹ của Mã Sở đến trước, hai người này vừa bước vào hỏi thăm tôi về tình hình con mình thì đúng lúc hai con dao đâm thẳng vào người họ.
Phản ứng của bố mẹ Mã Sở có phần chậm hơn bố mẹ Lí Vân nên khi bọn họ ngã gục xuống chân tôi thì vẫn không hay biết rằng mình đã bị chính đứa con quý tử kia giết chết.
Tôi không phải là một tên sát nhân điên cuồng, nhưng “Câu hồn thuật” của tôi chỉ có thể khống chế được ba người cùng một lúc, mà tôi thì chỉ còn một lần duy nhất nên đành phải ra tay như vậy.
Đương nhiên là từ đầu đến cuối tôi không trực tiếp ra tay.
Khi hai người kia đang giải quyết thi thể thì Ngô Hàm chạy đến, tên nhóc này vừa đến đã bị tôi dùng “Câu hồn thuật” khống chế, lúc ấy số lần sử dụng “Câu hồn thuật” của tôi cũng đã hết.

Ba tên Mã Sở, Lí Vân, Ngô Hàm hôm trước đã bức hại em gái tôi, làm nhục gia đình tôi, bây giờ tất cả đều đã bị tôi khống chế, hơn nữa bọn chúng đều đang có mặt trong KTV.
– Trong bọn mày thì ai thân với Trương Nhạc nhất, gọi điện thoại kêu nó đến đây ngay.
Đợi ba tên đó xử lí xong mấy thi thể thì tôi ra lệnh:
– Nói với nó lần trước chơi chưa thỏa mãn, lần này chơi lại, bù cho hôm trước.
Nghe mệnh lệnh của tôi xong thì ba tên đó lấy điện thoại gọi cho Trương Nhạc, con trai của Trương Quốc Hoa.
Sau khi điện thoại được kết nối thì giọng điệu của Lí Vân liền thay đổi giống như là đã thoát khỏi “Câu hồn thuật” vậy.
– Trương Nhạc, đến Ngân Nhạc ngay đi, lần trước chơi chưa được sảng khoái lắm, lần này chúng tao tìm được đứa con gái ngon hơn, mày đến chơi luôn đi.
Mã Sở và Ngô Hàm cũng kêu lên:
– Đúng rồi, mày mau đến đây đi, ba thiếu một không vui, haha.
Những gì chúng nói hệt như là đang có một bữa tiệc ở đây vậy.
Nhưng ai mà ngờ được rằng ở đây đang là địa ngục cho rất nhiều người.
Tuy nhiên, điều khiến tôi không nghĩ đến được đó là sau khi nói chuyện điện thoại xong thì Lí Vân ngẩng đầu nhìn tôi, hạ giọng nói:
– Không được, Trương Nhạc không chịu đến.
Nghe Lí Vân nói như vậy lòng tôi bỗng chùng xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.