Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 18: Nhử Địch
– Chờ anh đạt đến cảnh giới cao thì sẽ tự biết.
Hồ Tiên nói.
– Nếu không đạt đến cảnh giới cần thiết thì nói ra cũng không có ý nghĩa.
– Tôi cũng nghĩ như vậy.
Cuối cùng tôi hít một hơi và nặng nề thở ra.
– Cứ như vậy đi, có phải là người Mãn hay không, Hồ Tiên gì đó, phép thuật cảnh giới gì đó thì mặc kệ vì hiện tại tôi vẫn chưa thể sử dụng nó được. Hồ Tiên, tôi thật sự cảm ơn cô đã cho tôi một phép thuật tốt như vậy, nói cho tôi biết nhiều điều như vậy, nhưng bây giờ tôi vẫn có một việc vẫn chưa làm xong.
– Anh muốn làm chuyện gì?
Hồ Tiên ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi nhìn Hồ Tiên cười và nói:
– Không phải cô nói trình độ hiện tại của tôi chỉ có thể khống chế nhiều nhất được ba người sống thôi sao? Cho nên ngoài việc giải trừ “Câu hồn thuật” thì còn cách nào khác không? Đó chính là giết chết những người đã trúng phải thuật thôi miên này, chỉ cần người đó chết thì “Câu hồn thuật” trên người họ cũng sẽ tự nhiên mà mất đi, đúng không?
Nói xong tôi lấy điện thoại mượn của Chu Cần ra, sau đó nhắn một cái tin với nội dung: “Tao là Cường ca, tao phát hiện dưới đáy giếng có điều gì đó bất thường, Chu Cần, Lão Lưu hai người mau đến đây, đừng nói cho ai biết cả.
Sau đó tôi tìm trong danh bạ có một người tên là Lão Lưu và gửi đi.
Hồ Tiên ngạc nhiên nhìn tôi, giọng nói run rẩy:
– Anh…..anh muốn đưa những người trúng “Câu hồn thuật” đến đây sao?
Tôi nhìn Hồ Tiên và gật đầu nói:
– Cô nói đúng đó.
Hồ Tiên càng kinh ngạc hơn nữa.
– Anh có thể giết được bọn họ sao? Vương Nhất Sinh, ngay cả khi bọn chúng trúng “Câu hồn thuật” thì anh cũng không phải là đối thủ của bọn họ đâu.
Tôi thở nhẹ, mỉm cười, hai tay đút vào túi quần, nhìn Hồ Tiên nói:
– Tôi đã nghĩ ra cách, hơn nữa không phải là cô đã nói cho tôi cách giải quyết sao?
– Tôi nói cho anh, khi nào?
Nghe được những gì tôi nói thì Hồ Tiên nhíu mày, nhìn tôi khó hiểu.
– Nếu đến cô cũng không đoán ra được thì cứ thế mà chờ xem chuyện tốt.
Tôi cười và nói với Hồ Tiên.
– Lần này, tôi sẽ không thất bại nữa đâu.
– Giả thần giả quỷ, cố lộng hư huyền.
Hồ Tiên tỏ vẻ coi thường tôi.
– Giả nhưng cũng có giá trị đấy Hồ Tiên à.
Tôi thuận miệng trả lời.
– Trước sau gì thì cái miệng cũng làm hại cái thân tôi.
Hồ Tiên lạnh lùng nói như tạt một gáo nước lạnh vào mặt tôi, sau khi nói xong thì quay mặt đi không nhìn tôi nữa.
Nghe Hồ Tiên nói tôi cũng có chút lo lắng, thực ra người con gái này ngoài cái phép thuật kia ra và mấy cái đuôi cáo thì so với những người con gái bình thường cũng không khác nhiều lắm.
Kế sách của tôi rất đơn giản, nhưng quan trọng nhất chính là bước dụ được Lão Lưu và Chu Cần xuống đáy giếng. Đây chính là điểm mấu chốt trong kế hoạch của tôi.
Trong khoảng thời gian này ở dưới đáy giếng tôi không có việc gì làm nên trước hết phải kéo xác của tên lông mày rậm và Lão Trang vào trong góc động, trong động tối mù mịt như vậy nên khi Lão Lưu và Chu Cần đến cũng sẽ không thể nhìn thấy được.
Sau đó tôi ngồi ở đáy giếng và chờ đợi, theo tính toán của tôi thì từ vùng ngoại ô này đến bệnh viện chỉ đi khoảng nửa tiếng, tuy nhiên tôi cũng không chắc là bọn Chu Cần đang ở gần bệnh viện, nhưng chắc là cũng không ở cách xa lắm đâu.
Quả nhiên không đến nửa tiếng sau thì tôi nghe có tiếng xe con, tiếp theo là tiếng bước chân và tiếng gọi:
– Cường ca, anh đang ở đâu?
Đúng là giọng của Lão Lưu và Chu Cần.
Tôi lau mồ hôi, tuyệt vời, hai tên này quả nhiên là đã bị tôi lừa.
– Lão Lưu, tao ở dưới này, mày và Chu Cần chịu khó xuống dưới đây đi.
Tôi giả vờ lo lắng nói vọng lên miệng giếng, Lão Lưu và Chu Cần vẫn còn bị trúng “Câu hồn thuật” của tôi nên nếu tôi đoán không lầm thì hiện tại họ chỉ cần nghe thấy giọng tôi hoặc nhìn thấy tôi thì đều cho rằng tôi là Cường ca của bọn chúng.
Thật vậy, sau tiếng kêu của tôi thì một lát sau đã nghe thấy tiếng động giống như là có người nhảy xuống giếng nước, tiếp theo là tiếng giày đi trên mặt đất ngày càng gần, tôi biết là hai tên đó đang đi lại đây.
Đúng là có hai cái điện thoại đang phát sáng, bóng dáng hai người đàn ông lực lưỡng đang đi vào.
– Cường ca, anh ở đâu?
Ánh đèn chiếu vào mặt tôi, tôi nheo mắt lại nhìn hai người.
– Đây, tao ở đây.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh để nói.
– Tụi bay lại đây nhìn xem, có cái gì đó rất bất thường.
– Có gì nguy hiểm không?
Hai người cẩn trọng đi về phía tôi, vẻ mặt có phần cảnh giác và nghi ngờ, nhưng xem biểu hiện của họ thì dường như vẫn chưa thoát khỏi “Câu hồn thuật” của tôi.
Tôi mỉm cười, cầm đèn pin chiếu vào người Hồ Tiên, dáng người yểu điệu, duyên dáng của Hồ Tiên dưới ánh sáng càng rõ nét hơn.
– Một người con gái sao?
Bất ngờ nhìn thấy một người con gái cả Lão Lưu và Chu Cần đều giật mình.
– Cường ca, nơi này……..là đâu? Cô gái này……là ai vậy?
– Suỵt, nói nhỏ thôi.
Tôi lấy ngón tay để lên môi nói.
– Tao đã hỏi rồi, cô gái là một kẻ đào trộm mộ, cô ấy bị mắc kẹt ở đây và nói rằng trong hang động này có giấu một kho báu, lại đây tao nói cho bọn mày biết đáp án.
– Người đào trộm mộ sao? Thật chứ?
Nghe những lời kì lạ đó Lão Lưu và Chu Cần ngập ngừng bước về phía tôi, nhưng ánh mắt họ vẫn đặc biệt để ý đến mấy thứ được treo bên cạnh Hồ Tiên.
Tôi lui từng bước về phía sau, cả Lão Lưu và Chu Cần đều bị thu hút bởi sáu cái đuôi được xếp thành hình cánh quạt phía sau Hồ Tiên.
– Tụi bay lại đây xem này, ở đây giống như là bùa chú vậy.
– Này, đây là cái gì? Hình như là cái đuôi thì phải? Cường ca, thế này là sao?
Từ ánh sáng của đèn pin bọn chúng đã phát hiện ra sáu cái đuôi và cũng thấy được mấy cái đuôi đó bị đóng đinh và dán bùa.
– Đừng nhìn cái đuôi, tụi nay nhìn xem trên lá bùa viết cái gì kìa. Cô gái đó nói đây chính là ám hiệu, lấy được ám hiệu này thì có thể tìm được kho báu giấu trong này.
Tôi đã bắt đầu thấy sốt ruột.
– Thật không? Nơi đây có một kho báu sao?
Hai người họ bán tín bán nghi nhìn tôi, sau đó chậm rãi bước đến gần lá bùa được dán vào mấy cái đuôi cáo kia.
Tất nhiên là họ có thể nhìn thấy rõ những chữ viết trên lá bùa, cả hai đều đưa tay túm lấy lá bùa để giựt nó xuống xem kết quả, và đây cũng là thời khắc mà tôi chờ đợi.
Ngay lúc Lão Lưu và Chu Cần chạm vào lá bùa để lấy nó xuống thì dường như là có một luồng điện chạy vào người họ, cả hai người họ bỗng cứng người lại, sau đó nhìn họ giống người bị bệnh động kinh, toàn thân co giật, đau đớn ôm lấy cổ mình, sau nữa thì quỳ xuống, mặt trắng bệch, môi run lẩy bẩy muốn nói điều gì đó nhưng không thể.
Nhìn triệu chứng đau đớn của hai người bọn họ tôi biết họ chắc chắn sẽ chết, tôi cũng từ từ thở hắt ra.
Quả nhiên Hồ Tiên không lừa tôi, ai đụng đến lá bùa này người đó sẽ chết.
Hao tâm tổn sức, đi một vòng lớn, tạo ra một tin hoang đường đã có thể trừ khử được hai tên này.
Chu Cần và Lão Lưu đau đớn run rẩy trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, con ngươi đã trắng bệch ra và dường như họ đã nhìn thấy có một điều khủng khiếp nào đó đang đến với họ.