Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 17: Cảnh Giới​


Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 17: Cảnh Giới​


– Hả? Cái gì?
– Tôi muốn ăn bánh ngọt.
Hồ Tiên nhìn tôi một cách thản nhiên và nói.
Tôi sửng sốt, thậm chí là hơi run rẩy, không phải là cô ấy đang đùa tôi đấy chứ? Nhưng tôi xem vẻ mặt của cô thì không hề thấy sự đùa giỡn nào cả.
Rơi vào bước đường cùng tôi chỉ có thể nói:
– Được, tôi sẽ đi mua cho cô, nhưng cô nói cho tôi biết trước được không?
– Tôi muốn ăn bánh ngọt.
Hồ Tiên nhìn tôi với vẻ mặt không hề thay đổi, vẫn thản nhiên nói.
Mặc dù sắc mặt không thay đổi nhưng nhìn vào cặp mắt sáng của cô thì tôi có thể hiểu được rằng: Nếu anh không cho tôi ăn bánh ngọt thì có đánh chết tôi cũng sẽ không nói cho anh biết.
………………….
Cô gái Hồ Tiên này khiến tôi không thể nào hiểu nổi, bất luận tôi hỏi như thế nào nhưng không có loại bánh ngọt kia thì nhất định không nói cho tôi biết cách giải thuật thôi miên.
Cuối cùng tôi chỉ còn cách ra khỏi đáy giếng và đi mua bánh ngọt, tiêu hết số tiền còn sót lại trên người.
Sau này ngẫm lại mình đúng là ngu ngốc, vì câu nói của một cô gái kì lạ mà mang cái thân đầy vết thương như vậy đi mua mấy cái bánh ngọt, nghĩ như thế nào cũng thấy mình thật sự rất ngốc.
Tuy nhiên, khi còn sống con người ta sẽ gặp phải những chuyện kì lạ, vậy nên nghĩ lại lúc đi mua bánh ngọt cho Hồ Tiên mặc dù ngoài miệng oán giận không ngừng nhưng trong lòng thì thật sự không có ý trách móc gì cả.
Hồ Tiên sau khi ăn bánh ngọt thì mới thỏa mãn và cho tôi câu trả lời.
– Để giải trừ “Câu hồn thuật” anh chỉ cần nhìn thẳng vào mắt người đó và nói một chữ.
– Là chữ gì? Cô nói đi, đừng thừa nước đục thả câu.
Nhìn thấy sự thỏa mãn của Hồ Tiên tôi thật sự lo lắng.

– Giải.
Hồ Tiên nói.
– Và sau đó?
– Hết rồi.
– Chỉ một chữ “giải” thôi sao?
Tôi ngạc nhiên nhìn Hồ Tiên.
– Nếu không thì anh nghĩ là gì?
Hồ Tiên dùng đôi mắt quyến rũ để nhìn tôi, trong ánh mắt không hề hiện lên một chút gì gọi là bỡn cợt.
– Chỉ vì một chữ này mà cô bắt tôi chạy đi xa như vậy để mua bánh ngọt sao?
Trong một khắc tôi cảm thấy choáng váng, trời đất quay cuồng.
– Đừng nhầm lẫn Vương Nhất Sinh.
Hồ Tiên lặng lẽ nhìn tôi.
– Trần Huyền Trang đi ngàn dặm về phía Tây để thỉnh kinh, những thứ có giá trị thực sự không phải trong chớp mắt mà dễ dàng có được trong tay, biết là biết, không biết là không biết. Đây chính là sự khác nhau, tôi chỉ muốn anh hiểu được điều này thôi.
– Nhưng……………tôi chỉ thấy là cô quá thèm bánh ngọt thôi.
Tôi nhìn Hồ Tiên với ánh mắt có chút khinh thường.
– Có mua có bán, theo nhu cầu cả thôi.
Hồ Tiên hờ hững trả lời.
Tôi hơi nghi ngờ nhìn Hồ Tiên, Hồ Tiên cũng nhìn tôi và chậm rãi nói.

– Tôi nói thêm cho anh biết chuyện này, với đạo hạnh của anh hiện tại thì một khi giải trừ “Câu hồn thuật” ột người nào đó thì người đó sẽ không bị thôi miên lại nữa.
– Nói cách khác là mỗi người chỉ bị tôi khống chế một lần thôi?
Tôi cẩn thận hỏi lại, tim đập nhanh, cũng may mà Hồ Tiên nói cho tôi biết chuyện này nếu không thì lúc tôi tùy tiện sử dụng có thể sẽ chết rất thảm.
– Trước tầng cảnh giới thứ hai thì là như vậy.
Hồ Tiên trả lời.
– Trước tầng cảnh giới thứ hai sao?
– Mỗi lần cảnh giới của anh tăng lên thì có thể thực hiện nhiều lần trên cùng một người. Trước tầng thứ hai thì chỉ được một lần. Tầng thứ hai sẽ là hai lần, tầng thứ ba là ba lần,….
– Tôi hiểu rồi.
Tôi gật đầu.
– Nói cách khác thì số lần khống chế người sẽ tương ứng với từng cảnh giới đúng không?
– Không.
Hồ Tiên nói.
– Tới tầng thứ sáu là Ngưng Kết Kim Đan trở về sau thì anh có thể khống chế người theo ý mình, không bị hạn chế số lần nữa.
– Nói như vậy tầng thứ sáu là cảnh giới cao nhất à?
Tôi hỏi.
– Không.
Hồ Tiên lại nhìn tôi và lắc đầu.
– Vẫn còn cảnh giới cao hơn nữa.

– Vẫn còn?
– Đúng, tôi tặng anh một câu này Vương Nhất Sinh.
Hồ Tiên nhẹ nhàng nói, thần sắc có vẻ lại yếu đi, cô nói tiếp.
– Độ sáu kiếp có thể nắm được trăm vạn binh lính, độ bảy kiếp có thể nắm giữ một thành phố, độ tám kiếp có thể bình định tứ hải, độ chín kiếp có thể khuynh đảo chúng sinh.
– Có được thế giới? Khuynh đảo chúng sinh sao? Này……có thật như vậy không?
Nghe những gì Hồ Tiên nói tôi bị kích động ghê gớm.
– Anh hãy học cách sử dụng thuần thục “Câu hồn thuật” đi.
Hồ Tiên nhìn tôi nói.
Nghe như vậy tôi thấy hơi mơ hồ, khó hiểu.
– Theo như cô nói thì lúc đến tầng thứ mười là đã thành công và trở thành thần thánh rồi sao? Không, nghĩ như thế nào cũng không thể như vậy được. Nếu thực sự có phương pháp tu luyện này thì không phải là nhân loại đã sớm bị tiêu diệt hết rồi sao? Nhưng trong lịch sử thì chưa từng có ai làm được điều đó cả.
Nếu những gì Hồ Tiên nói là sự thật thì đúng là quá vô lý, đây không phải là trong tiểu thuyết, con người làm sao có được khả năng ấy cơ chứ? Hơn nữa nếu có một người có thể khống chế được cả thiên hạ thì những người còn sống hay đã chết có khác gì nhau đâu?
Hơn nữa lịch sử cũng chưa từng ghi nhận một người nào có được “Câu hồn thuật”. Nếu có một yêu pháp đáng sợ như vậy tồn tại thì tại sao lịch sử lại không hề nhắc đến?
– Có.
Hồ Tiên thở dài, giọng nói của cô có một chút tuyệt vọng và xót xa.
– Muội Hỉ dẫn quân Thương diệt quân Hạ, Đát Kỉ khiến cho Trụ Vương mê muội làm cho đất nước lâm vào cùng cực, Bao Tự bỡn cợt các nước chư hầu, Li Cơ khiến nước Tấn sụp đổ, người đẹp Tây Thi cũng gây ra họa không ít……..còn có Diệp Hách lão nữ lưng đeo kiếm gây ra rất nhiều chết chóc. Người nào cũng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cũng là một hòn ngọc quý làm điên đảo chúng sinh.
Nói đến đây Hồ Tiên cúi đầu xuống, ánh mắt hiện ra sự đau thương và oán hận.
Nghe những gì Hồ Tiên nói đầu óc tôi choáng váng, những người đó tôi đều biết, Muội Hỉ, Đát Kỷ, Bao Tự, Li Cơ,…đều là những người đẹp gây ra họa lớn trong lịch sử, những người đó không chỉ đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà còn bị mang tiếng là yêu quái. Không ít những nhà nghiên cứu lịch sử đều cho rằng mỗi khi có một triều đại bị diệt vong thì những tai họa ấy đều có liên quan đến đến những yêu nữ.
– Nói như vậy những người ấy đều tu luyện đến một cảnh giới nhất định của hồ tiên sao? Họ đều dùng “Câu hồn thuật” để mê hoặc các vị quân vương sao?
– Đúng.
Hồ Tiên không phủ nhận.
– Các cô ấy…….đều là phụ nữ?

Tôi cảnh giác nhìn Hồ Tiên, nhận thấy vấn đề bắt đầu nghiêm trọng hơn.
– Có hai loại người có thể học được phép thuật Hồ Tiên.
Hồ Tiên im lặng nhìn tôi, sau đó nói.
– Một là phụ nữ.
Tôi nuốt nước miếng hỏi:
– Còn loại kia?
– Là người trong tộc Nữ Chân.
Hồ Tiên nói.
– Nói một cách dễ hiểu là người có huyết thống của tộc Nữ Chân, anh là một trong số đó.
Người có huyết thống của tộc Nữ Chân sao? Nói cách khác………..là người có huyết thống với dân tộc Mãn à? Nhưng mẹ tôi là người Giang Tô, bà ấy chắc chắn không có quan hệ gì với dân tộc Mãn…….chẳng lẽ bố tôi lại là người của dân tộc Mãn sao?
Có thể lắm, khi tôi còn rất nhỏ bố đã bỏ mẹ cùng hai em gái tôi đi, trong tâm trí tôi người đàn ông đó không có nhiều ấn tượng lắm. Nhưng dựa theo những gì Hồ Tiên nói thì tôi có thể học được phép thuật Hồ Tiên là nhờ vào huyết thông của bố sao?
– Vương Nhất Sinh, tôi nói rồi, anh rất giống tôi.
Hồ Tiên nói:
– Bởi vì chúng có huyết thống giống nhau.
Những lời nói của Hồ Tiên lại làm tôi bị kích động, tôi hỏi:
– Nói như vậy, cô cũng là người của dân tộc Mãn?
Hồ Tiên nhìn tôi không trả lời, nhưng nhìn vào đôi mắt cô thì tôi biết đó là sự thật.
Chúng tôi im lặng trong một thời gian dài.
– Ngoài “Câu hồn thuật” thì còn có phép thuật nào khác không………ví dụ như cô có thể nhìn thấy suy nghĩ của tôi ấy?
Nhớ lại chuyện trước đây nên tôi hỏi Hồ Tiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.