Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 12: Thôi Miên
Tôi lấy tay che trán yếu ớt cười:
– Ôi, là tao sai rồi, lúc nãy bị thằng ăn mày kia đánh mấy gậy nên giờ bị hồ đồ mất rồi………thằng tiểu tử chết tiệt.
Tôi vừa giả vờ chửi rủa vừa cố gắng đứng dậy nói:
– Trước tiên thì lấy cái nắp giếng đậy nó lại, chuyện phát sinh hôm nay không được nói ra ngoài, về phần Lão Trang cứ để tao lo, tụi mày cứ vờ như không biết gì là được rồi, hiểu không?
Chu Cần và Lão Lưu nhìn tôi với ánh mắt hơi khó hiểu nhưng cũng có phần cảm kích, sau một chút do dự thì gật đầu.
– Biết rồi Cường ca.
– Tốt lắm, giờ đưa tao đến phòng khám bệnh gần đây nhất đi.
Tôi nói nhưng cũng thấy chột dạ, không biết thuật thôi miên có hiệu lực trong khoảng thời gian bao lâu, nếu trên đường đi mà bị mất hiệu lực thì chỉ sợ là tôi không còn đường sống nữa. Nhưng hiện giờ nó vẫn còn tác dụng nên tôi vẫn có thể lợi dụng được hai tên kia.
– Không thể ngờ được là Lão Trang lại chết ở nơi này.
Hai tên kia mang tôi ra xe, mãi đến khi lên xe rồi bọn chúng vẫn thấy tiếc hận vì Lão Trang phải chết ở dưới đáy giếng.
Để tránh việc thuật thôi miên mất tác dụng giữa đường tôi giả vờ như cơ thể không còn chút sức lực nên ngồi ở ghế sau, mục đích là lời dụng chỗ dựa lưng của người lái để che mất người mình chiếu vào gương chiếu hậu, tránh cho việc chúng nhận ra tôi nếu thuật thôi miên hết tác dụng.
Nhưng sự lo lắng của tôi đã thừa, chúng đem tôi đến một phòng khám gần nhất mà không hề phát hiện ra là tôi giả mạo.
Có hai nguyên nhân để tôi đòi đi đến phòng khám, một là để chăm sóc vết thương trên người, hai là muốn kiểm tra xem thuật thôi miên của tôi có bị mất hiệu lực hay không, tôi cần phải kiếm người khác để kiểm chứng.
Tôi đến làm các thủ tục cần thiết ở gần phòng khám, có một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đi ra, đeo mắt kính, mặc áo blouse trắng, tóc quăn, vẻ mặt lạnh lùng.
Chu Cần và Lão Lưu đỡ tôi bước vào cửa phòng khám, nhìn bộ dạng máu me của tôi thì nữ bác sĩ cũng hoảng sợ, nhìn thấy vị bác sĩ này tôi chợt nảy ra một ý mới, cô ta chính là người mà tôi sẽ thử nghiệm tiếp theo.
– Tại sao lại như thế này? Đây là……người này bị đánh à?
– Đừng hỏi nhiều, mau điều trị cho người này đi.
Chu Cần giận dữ nói, vị bác sĩ bị Chu Cần lớn tiếng nên nhất thời giật mình.
Nữ bác sĩ nhìn thấy vết thương của tôi thì kinh sợ, cô ta quay lại nhìn Chu Cần và Lão Lưu sau đó đưa tôi vào kiểm tra, nhìn cái trán và cơ thể chi chít vết thương của tôi thì cô ấy kêu phụ tá mang băng gạc, thuốc, kim tiêm, chỉ khâu và các dụng cụ khác để băng bó và cầm máu cho tôi.
Cô ấy dùng cồn lau sạch trán cho tôi, sau đó băng lại, còn trên lưng thì dùng vải quấn lên, mặc dù không nhìn thấy nhưng tôi vẫn có thể hình dung ra được vết thương của mình đáng sợ như thế nào. Những vết thương này chủ yếu là do tên lông mày rậm và tay chân của hắn gây ra, đương nhiên cũng có một vài vết thương khi còn ở bệnh viện do tên Trương Quốc Hoa và mấy tên bảo vệ đánh nữa.
Nghĩ đến gương mặt máu lạnh kia thì khí nóng trong người tôi lại bốc lên.
Bây giờ tôi muốn đến nhà xác ở bệnh viện để tìm Yên Yên, trái tim tôi đau thắt lại, nước mắt chực chảy ra.
Tôi muốn bọn chúng phải trả giá lớn, muốn những thằng đã giở trò với em gái tôi phải trả giá lớn. Tôi muốn cho bọn người độc ác đó biết sự độc ác thật sự là như thế nào.
Nửa tiếng sau, máu của tôi đã được cầm, tôi không có ý định nằm lại lâu dài ở đây nên sau khi băng bó xong tôi liền leo ra khỏi giường.
Lúc này vị bác sĩ kia đến nhắc tôi đừng nên động đậy, vết thương của tôi rất nặng, nếu di chuyển thì sẽ khiến vết thương nặng thêm. Nhưng tôi vốn không quan tâm đến điều ấy.
Tôi không để ý đến lời khuyên ấy mà nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhìn thấy rõ con ngươi của cô ấy cũng đang chuyển động, tôi gằn từng tiếng:
– Từ bây giờ trở đi, nhìn thấy tôi thì hãy xem như người vô hình, nghe thấy tiếng tôi thì cũng coi như không nghe thấy, cô biết chưa?
Nói ra những lời này tôi đã phải lấy hết can đảm vì nếu thất bại thì có thể bị nữ bác sĩ kia cho là ngớ ngẩn hoặc bị bệnh thần kinh.
Sau khi nói ra những lời này mắt tôi lại có cảm giác lạnh như băng kèm theo âm thanh vù vù như gió thổi.
Với âm thanh này thì tôi có linh cảm là thuật thôi miên của mình đã thành công vì sau khi nghe những gì tôi nói ánh mắt của nữ bác sĩ kia bỗng trở nên đờ đẫn.
– Biết rồi.
Nữ bác sĩ giống như một con rối đứng yên, ánh mắt mơ hồ, trả lời mà không có chút phản ứng nào, một giây sau giống như là cô chợt tỉnh giấc sau khi bị mộng du, ngơ ngác nhìn xung quanh, không hiểu tại sao mình lại ở nơi này.
Nhìn bộ dạng của nữ bác sĩ tôi hiểu rằng thuật thôi miên của mình lại thành công thêm một lần nữa……..Nói như vậy thì thuật thôi miên của tôi vẫn chưa hề mất tác dụng, xem ra thuật thôi miên này chỉ có tác dụng với người tiếp theo thôi.
Nói tóm lại là tôi không thể tiếp tục ra lệnh với Lão Lưu và Chu Cần được nữa.
Nếu chỉ có hạn chế như vậy thì thuật thôi miên kia vẫn thật sự rất tốt……..không, không chỉ tốt mà loại phép thuật này vốn không hề tồn tại trên thế giới này, năng lực này không phải là ai cũng có được.
Với thuật thôi miên này thì có việc gì mà tôi không thể làm được?
Thế giới này còn có ai có thể khống chế được tôi?
Nghĩ vậy tôi vui mừng đến phát run, nhưng đồng thời sự lo lắng cũng đè nặng lên người tôi.
Cô gái kia, rốt cuộc là ai?
Với sự nghi ngờ ấy tôi nhẹ nhàng lách qua người nữ bác sĩ, đi ra khỏi phòng bệnh để gặp Lưu Cần và Lão Lưu đang đợi tôi ở ngoài.
– Cường ca, anh sao rồi?
Nhìn thấy tôi băng bó khắp người Chu Cần và Lão Lưu chạy đến hỏi tôi.
– Chỉ băng bó và cầm máu chút thôi, không sao.
Tôi hồi hộp nhìn hai người bọn họ trả lời, xem ra chúng vẫn còn bị khống chế bởi thuật thôi miên của tôi mà xem tôi là người của chúng.
– Tao muốn đến gặp Trương Quốc Hoa, hãy đưa tao đến đó.
– Anh muốn gặp Trương Quốc Hoa sao?
Chu Cần ngạc nhiên hỏi tôi.
– Phải, tao đến tìm hắn để nói chuyện tổn thất của chúng ta ngày hôm nay.
Tôi kiếm đại một cái lý do để trả lời bọn chúng.
– Được rồi.
Chu Cần nhanh chóng tin lời tôi vì với chúng thì tên “Cường ca” kia vẫn rất đáng tin, cho nên tôi mới có thể giả mạo đến lúc này mà không bị nghi ngờ gì.
Tôi tìm Trương Quốc Hoa tất nhiên là để trả thù, hắn bức tôi đến con đường chết, làm cho tôi thịt nát xương tan, và bây giờ thì đến lượt tôi.
Tôi nhất định phải khiến cho người đàn ông máu lạnh kia sống không bằng chết.
Không nói thêm lời nào tôi cùng với Lão Lưu và Chu Cần đi ra khỏi phòng khám, ra đến cửa tôi chợt quay đầu nhìn lại thì thấy nữ bác sĩ kia vẻ mặt ngơ ngác, miệng lẩm bẩm:
– Quái lạ, người này………tại sao lại không thấy người ở đây nữa?