Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 10: Tiếp Theo Là Mày
Tôi hoảng hốt nhìn bàn tay dính đầy máu của mình, nhìn vào sợi xích đang trói cô gái tóc dài kia và hỏi:
– Này, rốt cuộc cô là ai? Cô không phải là hồ ly tinh đấy chứ? Tại sao lúc nãy hai người kia nghe tôi nói thì đột nhiên nổi điên lên như vậy.
Từ đôi mắt sâu thẳm đầy ưu tư của mình, cô gái nhìn tôi không chớp mắt, sau đó cô ấy nói bằng một giọng nói không khác gì người ở cõi âm:
– ………Là Linh nguyên kim đan của tôi……..Nó cho anh phép thuật của tôi…….
– Linh nguyên kim đan? Chính là thứ mà cô đã đưa vào miệng tôi lúc nãy ư? Đó là cái gì?
Lòng tôi thấp thỏm lo sợ, Linh nguyên kim đan đó nghe tên không giống với một cái tên khoa học nào nên tôi cũng không tin tưởng lắm. Có điều với những gì vừa xảy ra thì tôi mới tin những điều cô gái kia nói là thật. Tuyệt đối không phải nói dối. Hơn nữa nhìn thấy phía sau cô ấy có sáu đuôi con cáo lòi ra, như vậy thật sự là không bình thường. Mặc dù tôi không tin chuyện thần quỷ, yêu quái nhưng không phải là chưa xem qua “Liêu trai chí dị”, “Sơn Hải Kinh”, “Hoài Nam Tử”,…ít nhiều cũng biết được một chút.
-…….Nói với anh………anh cũng không hiểu……..
Cô ấy hình như không muốn trả lời câu hỏi của tôi.
– Đó là vật rất quý giá với tôi.
Cô gái chưa giải thích rõ ràng với tôi nhưng với tình huống này thì tôi tin cô ấy không phải người bình thường, tôi chỉ có thể dùng lối suy nghĩ phi khoa học để lý giải mà thôi.
– Thôi được, tuy rằng tôi không biết cô là ai và cô làm gì nhưng tôi có thể khẳng định cô không giống với người bình thường, tôi đoán cô bị nhốt ở đây, lại còn bị xiềng xích như vậy hẳn là có nguyên nhân của nó đúng không?
Tôi bước lên đứng trước cô thận trọng hỏi han.
– Không sai…….
Cô gái cúi đầu yếu ớt trả lời.
– Vừa rồi cô cho tôi ăn cái gọi là Linh nguyên kim đan gì đó, hẳn là người nào sau khi ăn nó sẽ có được năng lực của thần dược đó đúng không?
– Không sai……….anh………xem như là thông minh.
Cô nói với giọng khàn khàn.
Nghe những lời cô ấy nói tôi hơi giật mình.
– ………..Ăn Linh nguyên kim đan………..anh có thể sử dụng phép thuật.
– Nói như vậy, cô cũng có thể giống như tôi vừa rồi có thể điều khiển người khác bằng lời nói?
Nhìn tên lông mày rậm và Lão Trang nằm cách đó không xa tôi chợt thấy kinh hãi.
– ……….Có thể anh cũng nhìn thấy……….cơ thể của tôi đã bị niêm phong rồi…..
Nghe cô ấy nhắc tôi mới để ý là phía sau cô có sáu cái đinh đóng trên vách và dán bùa vào sáu cái đuôi cáo kia.
Mặc dù tôi không hiều gì về đạo thuật huyền bí nhưng cũng đoán được cô gái kia bị một năng lực nào đó khống chế và không thể thoát ra khỏi đây được.
– Vậy…….
Tôi bước về phía trước, đi vòng ra phía sau cô, định mang sáu cái đuôi cùng bùa chú trên đó xuống, tôi không biết thứ bùa kia dùng để làm gì nhưng nghĩ đến mấy phim trên truyền hình thì làm vậy có lẽ sẽ giúp ích được điều gì đó.
Nhưng tôi vừa bước được hai bước thì cô ấy la lên:
– Đừng chạm vào! Đừng chạm vào lá bùa kia….
Tôi bị cô ấy làm cho giật mình nên dừng lại.
– Sao vậy?
– ………Người nào chạm vào lá bùa đó thì đều phải chết………
Bị cô gái kia đe dọa rằng chạm vào cái đuôi có dán bùa kia sẽ chết, thật hay giả đây? Mặc dù tôi không thực sự tin nhưng cô gái này không hề đơn giản, mặc kệ là thật hay giả thì tôi cũng chỉ có thể tin cô thôi.
– ………Anh không chạm vào được đâu…………Năng lực của anh chưa đủ……
– Vậy tôi phải làm như thế nào mới cứu được cô?
Tôi cau mày hỏi.
– ………Ít nhất………phải đợi đến lúc anh đạt đến Trúc Cơ……
– Trúc Cơ?
Những gì cô ấy nói rất giống với kiến thức của Đạo gia. Ít ra thì tôi cũng từng được nghe qua và biết Trúc Cơ này có quan hệ với đạo thuật.
– …….Đúng……..
Giọng nói của cô ngày càng yếu, giọng của cô ngay từ đầu đã rất nhỏ rồi, giờ lại càng nhỏ hơn, tôi nghe không rõ nữa.
– Cô không sao chứ?
– ……….Tất nhiên là có sao rồi…………Tôi đem Linh nguyên kim đan cho anh……….không có công lực………bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào cơ thể để chống đỡ………
Công lực ư? Từ này chỉ có trong các tiểu thuyết võ hiệp, những gì cô ấy vừa nói thật khiến cho người ta có cảm giác giống như là đang xem một bộ phim vậy.
Nghĩ đến việc vừa rồi cô ấy cho tôi Linh nguyên kim đan, đó có thể là viên trân châu quý giá của cô ấy nên cơ thể mới suy yếu như vậy.
– Vậy………tôi trả lại viên kim đan kia cho cô, phải lấy ra như thế nào đây?
Tôi sờ vào cái bụng lạnh lẽo của mình và hỏi.
Nghe tôi nói như vậy cô gái ấy cười chế giễu tôi.
– ………Đồ con lừa………bảo bối tốt như vậy cho anh………không phải anh cũng muốn nó sao?
Tôi hơi chột dạ chút nhưng cũng trả lời rất nhanh.
– Uống nước phải nhớ người đào giếng, đạo lý ấy tôi hiểu, không có viên Linh nguyên kim đan của cô thì vừa rồi tôi đã phải chết, mạng này của tôi xem như là do cô cứu. Cô nói đi, phải làm thế nào thì mới trả lại kim đan được cho cô?
-…………À………….không cần đưa cho tôi…………Thứ đó, chỉ cần tôi ra ngoài được thì có thể luyện lại được……….Anh rất cần viên kim đan kia……..Tôi tặng nó cho anh……..
Giọng cô nhỏ đến mức tôi dường như không nghe rõ nữa.
-…….Sau khi ra khỏi đây, mang cho tôi chút nước và đồ ăn………nếu anh còn chút lương tâm……….
– Đi ra ngoài, làm thế nào để ra ngoài được?
– ………..Dùng….. bộ não của anh……..
Giọng nói của cô ngày càng nhỏ, càng thấp, sau cùng cô cúi đầu xuống, không nghe tiếng nữa.
– Này.
Tôi hơi run sợ, nghĩ cô đã chết nên thử bước lên kiểm tra xem cô còn thở hay không, thấy mũi cô vẫn còn thở nên mới chắc ăn là cô ấy chưa chết.
Không có giọng nói của cô gái, không có động tĩnh từ hai tên kia, một lần nữa trong hang động này lại trở nên yên tĩnh và lạnh như băng.
Trong màn đêm tĩnh mịch chỉ còn chiếc điện thoại của tên lông mày rậm trong tay tôi là phát sáng.
Đột nhiên điện thoại vang lên một nhạc chuông chói tai, tôi nhìn vào cái điện thoại thấy hiện tên người gọi đến là “Trương lão bản”, số điện thoại là 136XXXXXXX, 136 chính là mã vùng của tỉnh Giang Tô.
Nhìn dãy số trên màn hình, lòng tôi vừa nguội lại được một chút thì trong nháy mắt lại nóng lên.
Gọi vào lúc này, và còn lưu tên là Trương lão bản thì có thể là ai?
Không cần suy nghĩ, chính là Trương Quốc Hoa.
Tôi nhìn vào điện thoại và nhớ kĩ số điện thoại này, sau đó nhấn phím trả lời.
Tuy nhiên để đề phòng Trương Quốc Hoa biết tôi còn sống nên tôi chỉ bấm phím trả lời mà không lên tiếng.
– Này, Cường Tử hả?
Tôi không trả lời, chỉ yên lặng và nghe.
– Tao kêu mày xử lý người, đã xử lý xong chưa?
Chính xác là giọng của Trương Quốc Hoa.
Nghe thấy giọng Trương Quốc Hoa, sự căm phẫn của tôi lại dâng lên, chính là người đàn ông này đã sai người đưa tôi đến nơi này, chính hắn muốn giấu nhẹm hành vi phạm tội nên giết tôi diệt khẩu.
Chính là hắn ngồi ở trên cao, chỉ với một câu nói có thể giết tôi giống như giết một con kiến.
Chính là người đàn ông máu lạnh đó.
– Sao lại không trả lời tao? Mày xử lý được chưa?
Vì không thấy trả lời nên đầu dây bên kia Trương Quốc Hoa hỏi liên tục, trong giọng nói có sự lạnh lùng và độc ác.
Mới đầu tôi không tịn cho Trương Quốc Hoa biết chuyện tôi còn sống nhưng nghe thấy giọng hắn thì trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của tên công tử nhà giàu, nghĩ tới bọn đã hại chết Yên Yên khiến tôi không chịu đựng được.
Tôi nhấc điện thoại lên, bằng một giọng lạnh lùng và tàn nhẫn nhất nói với hắn:
– Xử lý rồi.
Nhưng trong lòng tôi còn có một câu nữa “xử lý, và người tiếp theo chính là mày, Trương Quốc Hoa”.
Tuy nhiên tôi không nói ra những lời này mà chỉ giữ lại trong lòng.
Không đợi Trương Quốc Hoa trả lời lại tôi đã ném cái điện thoại xuống đất, cái điện thoại màu đen vỡ thành nhiều mảnh, thân máy và vỏ máy bị bung ra.
Tôi quay đầu lại không phải để nhìn cái điện thoại, không phải để nhìn thi thể của hai tên kia mà là nhìn một người ở trong nơi tối tăm kia.
Điều làm tôi sợ nhất chính là năng lực của cô gái đang yên lặng ngủ say trong cái hang động lạnh như băng kia.