Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 66: Đột Kích


Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 66: Đột Kích


Chuyển ngữ: Nhã Lam
Trái tim như một cơn lốc xoáy bất ngờ xuất hiện trên mặt biển yên ắng, hai con sóng lớn cứ dâng lên cuồn cuộn, một là con sóng khao khát có được tình một đêm điên cuồng và kích thích, yêu đương vụng trộm càng khiến người ta kích thích hơn và mang lại nhiều khoái cảm hơn những lúc yêu đương chính diện, còn một lựa chọn khác là quan hệ tình dục không tình yêu, xảy ra rồi, mai này ai biết tiếp theo sẽ ra sao?
Hắn ngừng tay lại, Chu Thành Viện khẽ hỏi hắn: “Sao vậy?”
Hắn bừng tỉnh, nhanh tay bôi thuốc mỡ lên lưng cho cô, sau đó lấy chiếc khăn mỏng che lên lưng cho cô, “Em nghỉ ngơi đi, anh thấy hơi mệt, anh đi trước đây.”
Lần này, Chu Thành Viện không giữ hắn lại nữa.
Về phòng, hắn nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều, quả thật là hắn thích đứng bên một người nổi tiếng như Chu Chính Vinh, có thể học hỏi được rất nhiều điều. Hắn cũng hy vọng có thể đạt được những thành tựu, địa vị và sự nghiệp như Chu Chính Vinh của hôm nay.
Nhưng nếu hắn chấp nhận Chu Thành Viện thì có được hết thảy những thứ này xem chừng dễ như trở bàn tay.
Nhưng, cái giá phải trả thì sao?
————
Lúc này, Kiều Mạt đang quỳ trong nhà vệ sinh, tay trái xoa bụng, tay phải bám lên thành bồn tắm trong nhà vệ sinh, mồ hôi nhễ nhại.
Chẳng phải bác sĩ đã nói thai nhi gần như trôi ra hết rồi sao, tại sao hơn một tuần rồi mà vẫn không ngừng băng huyết, mất nhiều máu như vậy khiến cơ thể cô suy sụp, không thể chịu đựng nổi.
Cô quỳ rạp trong nhà vệ sinh, tay bám chặt vào thành bồn tắm bên cạnh, bỗng trước mắt tối sầm lại, dường như có một đôi tay đang cố sức lôi kéo từng khúc ruột, gần như muốn lấy hết sức bình sinh xé rách nó ra vậy.
Mặt sàn nhà vệ sinh lạnh lẽo đến thấu xương, cô muốn đứng lên nhưng chẳng còn sức mà gượng dậy nữa.
Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi tí tách trên sàn, cô khóc nỉ non: “Mẹ ơi, tại sao ngày xưa mẹ lại bỏ rơi con? Lúc con muốn được mẹ ôm vào lòng, tại sao mẹ không chịu quay lại ôm con một lát?”
Cô khóc, Kỷ Vĩ đang ở đâu? Cô vô cùng khao khát hắn có thể ở bên cạnh cô lúc này, ôm cô thật chặt, chỉ cần có hắn bên cạnh, cho dù tim có đau đến mấy đi nữa cô cũng không sợ, nhưng giờ này hắn đang ở đâu?
Di động trong phòng khách đổ chuông, Kiều Mạt lau nước mắt, gắng gượng đứng dậy nghe điện thoại, lảo đảo ra khỏi nhà vệ sinh, bước đi yếu ớt, đầu gục trên sàn nhà.
Di động vẫn kêu vang không ngớt, Kiều Mạt không đứng dậy nổi, cô cảm giác người mình như một con sứa biển không xương, yếu ớt nổi trên mặt nước, chỉ cần có chút sức lực là cô lại cố bò trên sàn nhà để nhích lên trên một chút, máu chảy ra giữa hai chân cô, trên mặt sàn là một vệt máu dài loang lổ.
Cô khóc thét lên gào trong điện thoại: “Kỷ Vĩ, có phải anh đó không? Em sắp chết rồi, anh có biết không?”
Kỷ Vĩ lấy làm lạ, lẽ nào cô ấy ngủ rồi? Không đúng, cô không bao giờ ngủ vào giờ này, hắn vẫn không từ bỏ, gọi lại cho cô.
Rốt cuộc Kiều Mạt bò đến cạnh ghế sô pha, cô vừa mới với tay lấy điện thoại di động, tay bỗng run lên cầm cập, điện thoại vừa cầm trên tay liền rơi xuống đất, văng ra xa.
Trong lòng Kỷ Vĩ thấy bồn chồn không yên, nhưng hắn vẫn gọi lại cho cô.
Một hồi hai hồi ba hồi, khi chuông điện thoại vang đến hồi thứ tám mới có người nhấc máy.
Hắn lo lắng gọi cô qua điện thoại: “Kiều Mạt, em đang làm gì vậy?”
Giọng Kiều Mạt thều thào gọi: “Kỷ Vĩ, Kỷ Vĩ……………”
Lòng hắn vô cùng hoảng sợ, “Nói cho anh biết, em bị sao vậy?”
Giọng cô nghe yếu ớt vô cùng, “Kỷ Vĩ, bụng em đau quá, không phải em bị đau bụng kinh, mà em………….mà em………”
Điện thoại im ắng không một tiếng động.
Hắn hoảng sợ vô cùng, cô bị sao vậy? Hắn có dự cảm không lành, hắn gọi lại cho cô nhưng điện thoại luôn báo máy bận, hắn cuống quá bèn gọi điện cho Lí Thế Quân ngay.
Lí Thế Quân không có chìa khóa, hắn liền bảo mẹ hắn là Âu Dương Bình, Âu Dương Bình gọi điện cho chị gái ngay, ba người vội vàng đến căn hộ của Kỷ Vĩ, vừa mở cửa ra, tất cả mọi người đều giật mình hoảng hốt, Kiều Mạt gục trên sàn nhà, gần như đã hôn mê, thân dưới chảy rất nhiều máu.

Lí Thế Quân vội vơ lấy chăn trên giường đắp cho Kiều Mạt rồi bế Kiều Mạt lên vội vã chạy đến bệnh viện.
Bác sĩ bảo họ: “Bị sinh non nhưng thai nhi chưa trôi ra hết, băng huyết quá nhiều, phải nhập viện ngay lập tức.”
Chị em nhà Âu Dương giật mình, sảy thai?
Bác sĩ không hài lòng nói với hai người: “Tuần trước cô ấy có đến đây, tôi đã dặn dò cô ấy là nếu có điều gì bất thường phải lập tức đến bệnh viện, tại sao bây giờ mới đến? Phải rồi, người yêu cô ấy đâu? Lần trước thấy anh ta còn cẩn thận như vậy, tại sao bây giờ lại sơ ý như thế cơ chứ?”
Lí Thế Quân gọi điện cho Kỷ Vĩ: “Anh họ, Kiều Mạt bị sảy thai, băng huyết rất nhiều.”
Hắn kinh ngạc, sảy thai, chuyện này là sao chứ? Quăng điện thoại xuống, hắn vội vàng đi thu dọn hành lí ngay lập tức.
Chu Thành Viện nghe thấy động tĩnh bên này vội chạy sang, sửng sốt hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn đáp qua loa, “Kiều Mạt xảy ra chuyện, anh phải quay về ngay.”
“Mai mới có chuyến bay, giờ là mấy giờ rồi chứ.”
Hắn lo lắng đi qua đi lại trong phòng.
“Rốt cuộc cô ấy bị bệnh gì?”
Hắn chỉ lắc đầu không nói gì cả.
Trong đầu quanh quẩn muôn vàn nghi vấn, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Sinh non? Cô mang thai? Nhưng tại sao lại bị sảy thai? Tại sao cô có thai lại không nói với mình? Lòng hắn rối bời vô cùng, hắn ngồi canh điện thoại suốt đêm, ngồi ở mép giường nhưng chẳng thể yên tâm nằm xuống ngủ một giấc, mãi đến lúc Lí Thế Quân gọi điện cho hắn nói Kiều Mạt đã qua khỏi, cô ấy còn đang ngủ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm
Thức trắng cả đêm nhìn ra ngoài cửa sổ mãi đến khi trời sáng.
Sáng sớm vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi, nhìn sắc mặt có chút nhợt nhạt phản chiếu trong gương, hắn mới hiểu thì ra trong tim hắn, người hắn yêu nhất là Kiều Mạt, cho dù người phụ nữ trước mắt mình có quyến rũ đến đâu đi chăng nữa thì hắn vẫn không thể từ bỏ Kiều Mạt được, trong lòng hắn bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, rửa mặt xong, hắn vội kéo hành lý xuống lầu.
Chu Thành Viện đứng dưới lầu chờ hắn, thấy hắn đi xuống, cô nhàn nhạt nói: “Em biết anh sẽ dậy sớm nên đã dặn lái xe đặt vé máy bay cho anh rồi, anh ăn sáng xong rồi hãy đi!”
Hắn rất cảm động, “Cám ơn em, Thành Viện.”
——
Thanh Đảo.
Âu Dương Mai không hài lòng mắng Kiều Mạt: “Biết mình mang thai, tại sao lại không cẩn thận một chút?”
Kiều Mạt nằm trên giường, cuộn mình trong chiếc chăn bệnh nhân màu trắng, cô vừa không còn chút sức lực nào để phản bác cũng chẳng còn lòng dạ nào mà trả lời, chỉ có thể lẳng lặng nghe những lời dạy bảo của Âu Dương Mai.
Âu Dương Bình kéo chị gái ra ngoài.
Vì Kiều Mạt sinh non chưa hết nên buộc phải nằm viện để phẫu thuật làm sạch tử cung, phẫu thuật xong, tuy đầu óc choáng váng nhưng nhớ ra là phải xin nghỉ ốm, liền với tay lục tìm di động gọi đến khách sạn xin phép quản lý của khách sạn, nhưng nằm trên giường không thể với được điện thoại, lúc này, một bàn tay nắm lấy tay cô.
Cảm nhận thấy bàn tay ấm áp, quen thuộc đang nắm lấy tay mình, cô mở mắt ra nhìn liền thấy người mình yêu đứng cạnh giường.
Thấy cô tỉnh lại, người ấy khẽ vươn tay vuốt nhẹ hai má cô.
Kiều Mạt bật khóc.
Kỷ Vĩ rất buồn, hắn nắm tay Kiều Mạt: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không nói anh biết sớm?”
Kiều Mạt lẳng lặng khóc, “Em tưởng rằng tự mình có thể chịu đựng được những việc đã qua.”
Kỷ Vĩ không hiểu, tức giận nói, “Chí ít em cũng phải nói cho anh biết là em đã có thai, dù gì con cũng là chuyện của cả hai chúng ta, em không nên giấu anh được.”
Kiều Mạt nhìn hắn, hắn đang trách cô sao?
Kỷ Vĩ nhìn Kiều Mạt, sắc mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, cuộn người lại nhìn như một chú mèo con bị sinh non, rất yếu ớt.

Chờ cho Kiều Mạt ngủ say, Âu Dương Bình gọi cháu trai ra ngoài.
“Cháu không biết nó mang thai sao?”
Kỷ Vĩ lắc đầu, Âu Dương Bình nhìn vào phòng bệnh, lúc này khẽ nói với hắn: “Tuần trước Kiều Mạt bị sinh non.”
Hắn bất ngờ: “Tuần trước?”
“Dì có hỏi qua bác sĩ, Kiều Mạt bị sinh non tự nhiên, bác sĩ nói tuần trước có một người đàn ông đưa nó tới đây, Kỷ Vĩ, dì cảm thấy chuyện này rất lạ, nó là bạn gái của cháu, vì sao mang thai lại không nói cho cháu biết, sẩy thai là chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với cháu? Hơn nữa, sao lại có một người đàn ông đưa nó tới chứ? Cháu không cảm thấy lạ sao?”
Cuối cùng Kiều Mạt cũng tỉnh, cô đi vào nhà vệ sinh, ngay lúc đó, Kỷ Vĩ đẩy cửa đi vào, vội chạy tới đỡ cô.
Hắn mua cháo cho cô, định bón cho cô ăn một chút, nhưng Kiều Mạt chẳng chịu ăn gì.
“Con được mấy tuần rồi?”
Kiều Mạt buồn bã nói: “Sáu tuần.”
“Sao lại bị sảy thai?”
Kiều Mạt tứ giận nói: “Thời kỳ đàu mang thai rất dễ sảy, nhưng hôm đó anh về nhà liền như một kẻ điên, anh,” Cô không thốt nên lời.
Hắn hiểu, hôm đó chính là lúc hắn điên cuồng âu yếm cô trong phòng tắm, Kiều Mạt không chịu nổi mà cầu xin hắn, nhưng hắn chẳng thèm để ý, cả đêm giày vò cô hết lần này đến lần khác, đày đọa cô đến khi kiệt sức mới thôi.
Hóa ra là vậy, hắn vô cùng ân hận.
Kiều Mạt khóc, “Anh đã thay đổi rất nhiều, trước kia anh thương tiếc em là vậy nhưng bây giờ thì sao? Anh coi em là gì?”
Hắn chỉ có thể nói: “Thành thật xin lỗi em.”
“Em mệt rồi, anh đi đi.”
Hắn đành đứng dậy, như nhớ tới chuyện gì, hắn lại không cam lòng, “Em nói đi, tại sao lúc đó em không nói với anh?”
Kiều Mạt cáu kỉnh, cô tức giận đáp lại hắn: “Vì bây giờ anh rất đáng ghét, em không thích dáng vẻ của anh bây giờ.”
Hắn nổi giận, ban nãy ở ngoại phòng bệnh, dì ăn nói chua ngoa khiêu khích hắn, hắn có chút kìm nén.
“Người đàn ông đi cùng em là ai? Là Kim Tông Trạch ư?”
Kiều Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, cô không phủ nhận, “Đúng là anh ấy.”
“Tại sao em có thể nói với Kim Tông Trạch lại không thể nói với anh? Kiều Mạt, em nói em ghét anh, anh cũng chẳng thích kiểu của em nhưng bây giờ, nếu em có việc gì, thì anh hẳn là người đầu tiên em muốn kể chuyện. Em sảy thai cũng không nói với anh, em coi anh là ai chứ? Chẳng lẽ anh không phải bạn trai của em, không phải là ba của đứa bé sao?”
“Anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh nghĩ em có quan hệ mờ ám với Tông Trạch sao?”
Hắn nghẹn họng, thật ra hắn không có ý này.
Kiều mạt nối cáu: “Cút, anh cút đi, bây giờ tôi không muốn nhìn mặt anh.”
Hắn giật mình, cô lại có thể nổi cáu đuổi hắn đi.
Kiều Mạt thấy hắn không đi, nhất thời cô tức điên lên, một tuần đau đớn này, cô phải chịu biết bao tra tấn, lúc cô đau đớn hắn không ở bên cạnh cô, lúc cô khóc hắn cũng chẳng ở bên an ủi cô, lúc cô đói, cô khát hắn vẫn luôn vắng nhà như cũ, bây giờ hắn lại còn nghi ngờ cô, cô bặm chặt môi lại, với lấy chiếc ly duy nhất đặt trên bàn, mặc kệ chiếc ly đó có nước hay không, cô vẫn ném về phía hắn, “Cút, anh cút đi ngay lập tức, ra ngoài.”
Kỷ Vĩ cuống quít đỡ, Kiều Mạt nghiến răng nghiến lợi, lại vơ lấy cặp lồng cháo ném hắn, vừa lúc hắn lùi lại cạnh cửa, nghiêng đầu một cái thì cửa mở ra, chiếc cặp lồng đạp trúng đầu người vừa bước vào.

Người đó kêu “A” một tiếng, cả hai người đều giật mình, là Âu Dương Mai.
Kiều Mạt lại càng hoảng hốt, người ngây ra.
Âu Dương Mai giận điên lên, Kỷ Vĩ vội lấy khăn giúp mẹ lau sạch quần áo và cầm máu trên trán, một lúc sau, mẹ và người yêu như thể sư tử đối đầu với con báo, cả hai đều bừng bừng tức giận, hắn bị kẹp ở giữa như thể con linh dương Châu Phi, chỉ cần hai bên nổi cơn thịnh nộ là có thể xé hắn ra thành từng mảnh.
Nhìn thấy Âu Dương Mai, Kiều Mạt cũng cảm thấy xấu hổ, cô chỉ cúi đầu nhận lỗi: “Dì ơi, cháu xin lỗi.”
Một trận náo loạn vừa rồi làm cô bị chảy máu, trước mắt Kiều Mạt bỗng tối sầm lại, Kỷ Vĩ lập tức chạy lại đỡ cô.
Kiều Mạt đẩy hắn: “Anh đi đi!”
Kỷ Vĩ biết mình đuối lý, đành nhẹ giọng nói, “Kiều Mạt, ban nãy là lỗi của anh, anh không nên nổi giận với em.”
“Con có lỗi gì chứ?”
Hai người đều ngẩng, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Âu Dương Mai.
Âu Dương Mai nổi giận thật rồi.
Bà lạnh lùng nhìn Kiều Mạt nói: “Kiều Mạt, cô sống cùng Kỷ Vĩ lâu như vậy, tuy rằng tôi không đồng ý nhưng rốt cuộc tôi cũng đã ngầm cho phép rồi, chuyện mang thai là chuyện lớn như vậy nhưng tại sao cô không nói với Kỷ Vĩ, cho dù nó có bận, cô không có dịp nào để nói thì cô cũng phải báo một tiếng với người lớn như chúng tôi chứ, đối với phụ nữ thì mang thai là chuyện lớn, mang thai đứa con của người đàn ông mình yêu chính là chuyện mà phụ nữ cảm thấy rất tự hào, nhưng cô thì sao, cô vừa không nói chuyện đáng mừng này với người yêu, lại càng không nói một lời với người lớn trong nhà, cô sao có thể tùy tiện và vô trách nhiệm như vậy?”
Kiều Mạt nhất thời ngây dại, Âu Dương Mai lại nói như vậy.
Kỷ Vĩ đành ngắt lời mẹ, “Mẹ, đây là chuyện giữa con và Kiều Mạt,………..”
Âu Dương Mai mắng hắn: “Con đừng có mà bao che cho nó, vì con cứ một mực bênh vực cho nó nên nó chẳng coi ai ra gì, người sai không phải ai khác mà chính là con đấy.”
Kỷ Vĩ thấy thật nhức đầu, loạn rồi, loạn hết rồi.
Kiều Mạt cũng thấy nhức đầu vô cùng, từ trước tới nay bọn họ vẫn chịu đựng Âu Dương Mai, nhưng bây giờ cô không thể nào nhẫn nhịn được nữa, cho dù cô là bạn gái của Kỷ Vĩ thì sao chứ, cô cũng đâu phải vợ của hắn, Âu Dương Mai có quyền gì mà mỉa mai, chế giễu cô như vậy, cô đáp: “Dì nói rất đúng, cháu thật sự quá tùy tiện rồi, lại vô trách nhiệm, hơn nữa, quả thật là Kỷ Vĩ luôn thiên vị cháu nên cháu mới huênh hoang như vậy, dì đã dạy bảo xong chưa ạ? Nếu dì không ưa cháu đến vậy, thì tốt nhất dì nên đi tìm cô gái khác làm bạn gái của Kỷ Vĩ là được, cháu thừa nhận là cháu không xứng với nhà dì, Kỷ Vĩ, sau này anh đừng đến tìm em nữa.”
Kỷ Vĩ liền sững người lại.
Một chuyện vốn chẳng to tát gì giờ lại thành cục diện như vậy, Kỷ Vĩ không nói gì, Kiều Mạt lại ương ngạnh, cố chấp, Âu Dương Mai khắt khe, bảo thủ, hai người phụ nữ này đã xung đột với nhau thì người chết chỉ có thể là đứa con tốt tính này mà thôi.
Kiều Mạt cảm thấy đau đầu, “Hiện tại cháu mệt chết đi được, muốn nghỉ ngơi một lát, mời hai người về cho!”
Kỷ Vĩ nhất quyết không đi, Kiều Mạt mím chặt môi, cô đẩy hắn ra, vừa đẩy hắn ra ngoài thì Âu Dương Mai cũng đi thẳng ra khỏi phòng.
Kiều Mạt sập cửa thật mạnh, Kỷ Vĩ đứng ngoài gõ cửa, “Kiều Mạt, em mở cửa ra đi, đừng giận nữa, anh sai rồi.”
Âu Dương Mai mắng, “Thật là vô dụng, một đứa con gái chẳng nể nang gì mà lên mặt mắng nhiếc con trước mặt mẹ con, con lại còn ăn nói khép nép lấy lòng nó như vậy, con thật khiến mẹ quá thất vọng, con không xứng là con trai của Kỷ Hiến Trung.”
Kiều Mạt nằm trên giường, trùm chăn kín mít.
Kỷ Vĩ là một người đàn ông có điều kiện tốt thì sao chứ, Kiều Mạt bỗng thấy chán nản, cô không muốn tiếp tục nhân nhượng nữa.
Kỹ Vĩ loay hoay mãi mới khuyên mẹ về nhà được, hắn đứng bên ngoài chờ rất lâu mà Kiều Mạt cũng chẳng mở cửa cho hắn vào, mãi đến tối, y tá đến kiểm tra phòng bệnh, hắn mới có thể vào phòng, dù cho hắn có dỗ dành cô thế nào đi nữa, có giải thích với cô ra sao, thái đô của Kiều Mạt vẫn rất lạnh nhạt.
Hắn cũng biết bản thân có phần quá đáng, thật lòng muốn xin cô tha thứ nhưng Kiều Mạt nghe mãi, mệt quá liền nhắm mắt lại, không muốn nghe hắn nói nhiều.
Rốt cuộc chẳng còn cashc nào khác, hắn đành về nhà nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, hắn vội chạy đến bệnh viện thăm cô nhưng y tá lại báo rằng, “Bệnh nhân đã xuất viện rồi, kiểm tra thấy cơ thể cũng không còn gì đáng ngại.”
Hắn vội gọi điện cho Kiều Mạt, Kiều Mạt bảo hắn: “Kỷ Vĩ, em cảm thấy chúng ta cần bình tĩnh suy nghĩ một thời gian, nghĩ cho kỹ xem liệu chúng ta có nên ở bên nhau nữa hay không.”
Ngay lập tức hắn đáp: “Khỏi cần suy nghĩ nữa, xin lỗi em, gần đây quả thật là anh không tốt, anh đã lơ là em, con không còn nữa anh cũng rất đau lòng, em hãy để anh bù đắp cho em có được không?”
Kiều Mạt thấy rất nhức đầu, sau bất kỳ chuyện gì đàn ông đều sẽ nói như vậy, mấu chốt vấn đề là cô đã nhẫn nhịn chịu đựng quá mệt mỏi rồi.
Đến nhà họ Kỷ, chỉ cần Âu Dương Mai thuận miệng nói một câu, cháu đi làm cái này cái kia là cô phải lập tức đi ngay, một câu nói của Âu Dương Mai, cháu nhìn xem hôm nay cháu mặc kiểu quần áo quê mùa gì vậy, lần sau cô không dám mặc quần áo như vậy nữa, Âu Dương Mai vô tình nói một câu, cháu thì biết cái gì? Cô không học cao nên đành phải âm thầm chịu đựng, nín nhịn quá lâu cũng phải có lúc không thể chịu nổi nữa chứ? Con giun xéo lắm cũng quằn mà.
Cô cúp điện thoại, thở dài một cái.
Bên này, Kỷ Vĩ cũng vô cùng nhức nhối, nỗi băn khoăn lớn nhất của đàn ông là không thể giàn xếp quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu, là người đàn ông phải biết đối xử khéo léo giữa mẹ và vợ, làm đứa con trai có hiếu thật chẳng dễ dàng gì, làm đứa con trai hiếu thảo 24 năm lại càng khó hơn, hắn còn chưa kết hôn mà đã phải đau đầu nhức óc vì chuyện này rồi.
Kiều Mạt nghĩ, trong Hồng Lâu Mộng, Tập Nhân là người thông minh nhường nào mới có thể duy trì mối quan hệ hòa hảo giữa Giả Mẫu và Vương phu nhân, Giả Bảo Ngọc, Lâm Đại Ngọc, Tiết Bảo Thoa, mọi việc đều suôn sẻ, mọi người đều an phận thủ thường, cô ấy biết rõ mình không thể trở thành vợ cả nhưng vẫn cam tâm tình nguyện làm vợ lẽ của Giả Bảo Ngọc, người ta có bản lĩnh như vậy, nhưng cô lại chẳng có.
Nếu tính cách của Tập Nhân giống tính cô, chắc Tập Nhân sớm đã bị ném xuống giếng tám trăm lần rồi.

Hai hôm nay, cô đến ở nhờ phòng trọ của một đồng nghiệp, không muốn quay lại chỗ Kỷ Vĩ.
Kỷ Vĩ cũng rất buồn, hắn không còn cách nào ngoài gọi điện cầu xin cô, hy vọng cô có thể quay về nhưng Kiều Mạt bỗng thấy vô cùng mệt mỏi, những lời Âu Dương Mai nói hôm đó làm cô tổn thương, cô muốn từ bỏ, “Kỷ Vĩ, chúng ta chia tay thôi.”
Hắn không hiểu cũng không thể tin được, “Em nói muốn chia tay với anh sao?”
Lần chia tay này khác hẳn với lần trước cô nói chia tay với hắn, lần đầu tiên Kiều Mạt đề nghị chia tay, hắn rất đau lòng, vội vã đi tìm cô về, nhưng lần này, tình hình trái ngược hẳn, hắn biết cô tức thật rồi.
Hắn chẳng nề hà gì đáp một câu: “Em nằm mơ đi.”
Hắn sẽ không buông tay dễ dàng như vậy, trong lòng hắn chất chứa muôn vàn áy náy với cô, nhưng đến khi hắn đi tìm Kiều Mạt thì cơ thể của Kiều Mạt rất yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy hắn chỉ nói duy nhất một câu: “Làm ơn để em yên tĩnh một chút.”
Đứng hóng gió trên ban công lầu bốn, vắt óc suy nghĩ, cô thở dài, buồn bực và đau khổ.
Đầu đau như búa bổ, cô cười khổ, các cụ xưa đã có câu, người sinh non chớ để bị trúng gió, con người thời đại mới phải chịu áp lực lớn như vậy, nào có cơ hội nằm lì trên giường để giết thời gian chứ.
Với lại, ngày mai đài truyền hình tổ chức một cuộc thi nghệ nhân trang trí hoa, người mà khách sạn C đề cử chính là cô, cô nhất định không thể có sai sót gì.
——————
Ra khỏi khách sạn, gió lạnh ập đến khiến Kỷ Vĩ tỉnh táo hơn.
Hôm nay mấy người bạn nước ngoài đến đây du lịch, hắn là chủ nhà đứng ra mời khách, vốn trong lòng còn buồn phiền nên vừa tán gẫu vừa uống rượu, mới uống có 3 ly mà đầu óc đã choáng váng say rồi.
Loạng choạng đi ra lấy xe, tay run rẩy đang định mở cửa xe thì bỗng có cánh tay kéo hắn lại.
Cô ngăn hắn lại: “Uống rượu say thì lái xe sao được chứ?”
Hóa ra là Chu Thành Viện.
Hắn cười gượng, “Em đúng là vị cứu tinh của anh.”
Chu Thành Viện đỡ hắn, “Cứ không vui là lại tụ tập bạn bè uống rượu à? Sau này, nếu cảm thấy không vui thì bảo em một tiếng, em sẽ đến uống rượu giải sầu cùng anh.”
Hắn cười ầm lên: “Em thật tốt, em đã cứu mạng anh hết lần này đến lần khác mà còn là hồng nhan tri kỷ của anh.”
Chu Thành Viện dửng dưng như không.
Cô vào quán bar uống cùng hắn, cuối cùng hắn uống say đến mức không thể đứng dậy nổi, trong lòng trăm mớ ngổn ngang, nói không nên lời.
Chu Thành Viện tửu lượng tốt, dễ dàng chuốc cho Kỷ Vĩ say đến bất tỉnh nhân sự còn mình thì tỉnh táo, bước đi chắc chắn.
Sau khi ra khỏi quán bar, cô cũng không bảo lái xe chở hắn về nhà mà là chở bọn họ đến một khách sạn khác, dìu hắn vào trong phòng.
Phải là một người phụ nữ giỏi giang và may mắn lắm mới có thể khiến đàn ông mượn rượu giải sầu, tiếc rằng, cớ sao người đàn ông này lại không thuộc về cô?
Cô vỗ vỗ vào mặt hắn: “Kỷ Vĩ, đứng dậy cởi quần áo ra ngủ cho thoải mái.”
Hắn mơ mơ màng màng, cảm giác có một người phụ nữ bên cạnh mình, ngờ ngợ là Kiều Mạt, ngay lập tức liền với tay vào mép váy của cô, theo thói quen lần mò đến bầu ngực của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, mân mê hai trái anh đào trên ngực cô.
Hành động của hắn làm cô rùng mình kích động, cô khẽ nằm xuống, mặt đối mặt với hắn, mắt chăm chú nhìn hắn không rời.
Hắn vẫn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng, Chu Thành Viện thầm nghĩ, anh say thật hay là?
Từng cái đụng chạm của hắn làm lòng cô rung động không thôi, nhịn không được ham muốn trong lòng, nhớ tới lúc ở Hồng Kông, hắn cũng từng kích động hôn cô như vậy, cô lần theo cảm nhận trong quá khứ mà hôn hắn.
Lòng Kỷ Vĩ còn đang mê mang, bỗng cảm thấy có gì đó ấm áp, mềm mại đang vuốt ve đôi môi mình, hắn không nhịn nổi mà hé miệng ra, dịu dàng hôn cô.
Chu Thành Viện và Kỷ Vĩ dính sát vào nhau, cô ôm hắn mà trong lòng muôn vàn cảm xúc.
Cảm xúc đối với anh vẫn mãnh liệt như vậy, ngày càng vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cô, cứ nhìn thấy mặt hắn là cô lại khao khát được gần gũi hắn như vậy, tim đập thình thịch.
Một loại khao khát chiếm hữu bùng lên mạnh mẽ như thể ngọn lửa đang bùng cháy.
Cô quyết định, bất kể như thế nào, hôm nay cô nhất định phải bắt được người đàn ông này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.