Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 65: Sao Lại Không Hạnh Phúc


Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 65: Sao Lại Không Hạnh Phúc


Chuyển ngữ: Nhã Lam
Kỷ Vĩ xúc động, mỹ nữ đi từ trong biệt thự ra nhìn giống hệt một con bướm xinh đẹp, tuy nhiên, nếu một mỹ nữ dù xinh đẹp thế nào đi chăng nữa mà phải chen chúc trên phương tiện công cộng thì chỉ đơn giản là một phụ nữ xinh đẹp luẩn quẩn trong vòng mưu sinh mà thôi, nhưng nếu có thể ngồi trên xe Rolls-Royce thì cho dù cô có mặc áo nâng ngực, một chữ bẻ đôi không biết, cũng chẳng ai dám nói cô thất học.
Đây là thiên đường chốn nhân gian, giàu và nghèo thật sự chênh lệch nhau quá mức.
Chu Thành Viện kéo tay Kỷ Vĩ hỏi hắn: “Ngồi trên máy bay lâu vậy có mệt không?”
“Cũng tạm, em đến bao giờ vậy?”
Cô nói: “Em đến từ mấy hôm trước, mấy hôm nay ở Hồng Kông tổ chức tuần lễ thời trang, nên em đến trước. Phòng của anh ở trên lầu, em dẫn anh đi xem phòng, lát nữa anh đi tắm rồi xuống lầu ăn cơm.”
Hắn lên lầu cất hành lý, tắm rửa xong thì đứng bên cửa sổ, kéo tấm rèm ra ngắm nhìn cảnh biển bên ngoài.
Hắn tự nhủ: “Một ngày nào đó, mình cũng muốn có được hết thảy những thứ này.”
Bỗng có người gõ cửa, “Cậu Kỷ, mời cậu xuống dưới nhà dùng bữa.”
Hắn xuống lầu, Chu Thành Viện lại tự mình múc canh vào bát cho hắn, cô đã thay một chiếc áo rộng thùng thình màu xanh nhạt, quần bó, nhìn thấy hắn liền tươi cười hỏi: “Có mệt không?”
“Không mệt.”
Chu Chính Vinh cười ầm lên bảo: “Đúng là thanh niên sức khỏe tốt.”
Thức ăn đều là những món hắn thích, Chu Chính Vinh nói bâng qươ: “Con nhóc kia, quá bất công, biết cháu sẽ đến, đã chuẩn bị bữa trưa từ rất sớm.”
Chu Thành Viện cười mất tự nhiên, “Anh Kỷ là khách mà.”
Kỷ Vĩ vô tình ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Chu Thành Viện, bỗng mặt đối mặt, mặt cô ửng hồng, cụp mắt xuống.
Hắn vội nói lảng đi: “Chẳng phải người ta vẫn hay nói, ba là người tình kiếp trước của con gái sao? Cháu cũng rất thích con gái, sau này cháu cũng muốn có một cô con gái đáng yêu, luôn luôn thân thiết với ba mẹ, còn có thể mặc những chiếc váy xinh đẹp, nuôi dạy nó cũng bớt lo hơn con trai.”
Mọi người đều cười vang, bữa tối diễn ra trong không khí ấm áp, vui vẻ.

Ăn uống xong, Chu Thành Viện và hắn đi dạo quanh biệt thự.
Cô hỏi hắn: “Từ sau khi rời khỏi Phuket, mấy tháng nay, anh chẳng hề gọi cho em lấy một cuộc điện thoại nào, có phải anh đang tránh né, chán ghét em không?”
Hắn vung tay, đi bên cạnh cô, cùng nhau đi dạo.
“Em nghĩ lung tung gì vậy, Thành Viện, Chúng ta là họ hàng cũng là bạn tốt của nhau.”
“Vừa vặn mấy hôm nay em lại đang bận rộn chuẩn bị cho buổi trình diễn thời trang.”
“Bao giờ bắt đầu? Đến hôm đó anh sẽ đến xem, em chớ có chê cười anh là người ngoại đạo, vừa cổ hủ vừa quên mùa, lại thích ra vẻ là may rồi.”
Cô nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn tình cảm, “Thật ra em thích con người của anh như vậy, vô cùng thẳng thắn, trong số những người đàn ông em quen, có rất ít người giống anh, tính cách cởi mở, lại có đạo đức.”
“Em xem trọng anh quá rồi, con người của anh.” Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Thực tế thì con người anh vốn rất vô lại, chẳng qua là giữa nam và nữ có sự khác biệt, đàn ông hơi hư hỏng một chút thì người khác lại coi là đnág yêu, còn với phụ nữ thì, chỉ cần không chú ý đến lời nói và hành động của mình một chút sẽ bị người khác đánh giá là lẳng lơ, thật ra con người anh vừa hẹp hòi lại vừa xấu tính, cố chấp đến chết.”
Đột nhiên cô bị trượt chân, Kỷ Vĩ liền đỡ lấy cô ngay lập tức, “Chuyện gì vậy?”
Cô khẽ nói: “Lần trước, sau bị trẹo chân, bác sĩ bó thạch cao bảo phải nghỉ ngơi nhưng lúc đó công việc bận rộn, lại không nghỉ ngơi tử tế, hậu quả là bây giờ thường hay bị trẹo chân, nhưng không sao đâu, cũng không đau lắm.”
“Con người em sao lại vậy chứ, đôi lúc không nên quá cố chấp.”
Cô cười khổ: “Đôi khi bản thân cố chấp là vậy, cũng giống như anh, em rất thích anh, biết rõ là anh không thích em nhưng vẫn cố chấp không chịu từ bỏ.”
Hắn không đáp lời, không ngờ mấy tháng qua, cô lại vẫn nói với hắn như vậy, lẽ ra cô nhiều ưu điểm như vậy, không nên lãng phí tình cảm ột người đàn ông bình thường như hắn chứ, nhưng biết làm sao được, đàn ông hay phụ nữ đều giống nhau, càng không chiếm được thì càng được nâng niu, quý trọng.
Hai người ngồi xuống ghế dài trong vườn hoa, cô yếu ớt nói: “Bàn về tình cảm thà rằng đi đọc sách còn hơn, nếu anh cứ kiên trì, cố gắng đọc sách thì sẽ có ngày đạt được thành tích cao, nhưng tình cảm thì rất tàn nhẫn, có đôi khi chúng ta cố gắng gấp trăm ngàn lần đi chăng nữa vẫn không thể được hồi đáp dù chỉ một chút xíu mà thôi.”
Hắn thấy rất xấu hổ, lúc này, cô gái này thẳng thắn và buồn rầu thổ lộ tình cảm trước mặt người đàn ông như vậy, hắn lại không có lời nào để nói với cô.
“Thành Viện, trên đời này chẳng có gì là hoàn hảo cả, cũng không có người phụ nữ nào hoàn hảo mười phân vẹn mười, chớ nên đặt kỳ vọng quá cao đối với một mối tình hay một người nào đó, làm như vậy chỉ khiến bản thân mình mệt mỏi và suy sụp mà thôi. Giữa anh và em, thật ra anh cũng quý em như những người bạn tốt của nhau, mối quan hệ như vậy chẳng phải rất tốt sao?”
Chu Thành Viện cười khổ, người đàn ông này thật sự quá tàn nhẫn.
Kỷ Vĩ nhìn bóng đêm, “Chúng ta quay về thôi!”

Hắn dìu cô quay về biệt thự, đứng trên cầu thang lầu hai tạm biệt cô, quay về phòng, đứng trước cửa sổ, hắn lẳng lặng suy tư.
Hắn nhớ tới lời nói của cha, trong lời nói của Kỷ Hiến Trung hàm chứa ý tứ sâu xa: “Một người muốn thành công, tất phải có được có mất, huống hồ chỉ là một mối tình!”
Hắn bỗng thấy lòng mình buồn phiền, sau khi đi mấy vòng trong phòng, lưỡng lự đi ra cửa, vừa mới mở cửa ra, hắn liền giật mình.
Chu Thành Viện đang đứng trước cửa phòng hắn, cô không ngủ được nên sau một hồi lưỡng lự, cô ra đứng trước cửa phòng Kỷ Vĩ. Ngay lúc đó, hắn mở cửa ra làm cô giật cả mình.
Hai người đều bất ngờ, lẳng lặng nhìn đối phương, cạnh cửa không bật đèn, nhưng ánh sáng vừa phải trên hành lang nhưng ấm áp chiếu xuống tạo nên một không gian vừa sâu lắng vừa ngọt ngào, dưới ánh đèn, cô toát lên vẻ đẹp rất điềm tĩnh, quyến rũ khác hẳn hình ảnh cô tựa như trai nhả ngọc ở Phuket, khoảnh khắc này, cô tựa đóa hoa quỳnh âm thầm và lặng lẽ nở rộ trong đêm tối.
Hắn bỗng cảm thấy choáng váng và ngây ngẩn cả người.
Ngay lúc đó, Chu Thành Viện bổng nhảy dựng lên nhào lòng hắn, hắn đứng không vững liền bị đẩy lùi lại sau mấy bước, hai người lảo đảo lùi vào phòng, mà cô dần ép sát đẩy hắn đến cạnh giường, hai người bất ngờ ngã lên giường.
Cô cúi đầu, vồ vập hôn hắn, gắt gao đòi hỏi trong miệng hắn, nhất thời hắn hô hấp dồn dập, ngực như bị một khối đá đè lên, không thể cử động được, lại tựa như con cá bị mắc cạn, cố vùng vẫy hết sức lặn xuống nước chỉ muốn hít thở chút khí ô-xy, mà lúc này, hô hấp của cô chính là khí ô-xy của hắn, hắn không thể tự kiềm chế mà hùa theo, cuốn lấy môi lưỡi của cô.
Trên giường, hai người kích động hôn nhau, hắn đẩy cô sang bên rồi nằm đè lên cô, ngón tay luồn vào tóc cô, nhẹ nhàng vuốt tóc rồi nhìn cô.
Cô nói quanh co: “Kỷ Vĩ, em thật sự rất thích anh, dù là không đúng, em cũng bất chấp tất cả mà yêu anh.”
Hắn có chút mơ màng, tim đập thình thịch, đầu óc trống rỗng.
Chu Thành Viện quàng tay ôm cô hắn, quấn quýt lấy hắn không rời, tuy cách một lớp quần áo nhưng cô có thể cảm nhận sự cứng rắn khác thường của hắn, dục vọng đang dâng trào và cắn nuốt phòng tuyến lý trí cuối cùng trong lòng hắn. Cô cũng rất mong chờ.
Đột nhiên, hắn lại hoảng sợ đẩy cô ra, giữa lúc cô còn đang sửng sốt không thôi, hắn lại vô cùng hoảng hốt, vội lao vào nhà vệ sinh ngay lập tức, khóa trái cửa lại.
Chu Thành Viện lại bị bất ngờ một lần nữa, sao hắn lại bỏ chạy? Vì sao chứ?
Cô không thể tin nổi mà đứng trước cửa nhà vệ sinh gõ cửa, mãi một lúc lâu sau, hắn nói vọng ra, “Thành Viện, em về phòng ngủ đi!”
Chu Thành Viện khóc, mặt đẫm nước mắt, “Kỷ Vĩ, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?”
Hắn cười gượng, vỗ mạnh vào đầu mình, nhìn hình ảnh của chính mình phản chiếu trong gương, “Thành Viện, thành thật xin lỗi em, em hãy về phòng đi!”

Cô dự lên cửa, một người vốn kiêu ngạo như cô đã bất chấp thể diện, chủ động nhào vào lòng hắn, chỉ còn nước chưa cởi hết quần áo mà bò vào trong chăn của hắn nữa thôi, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác cự tuyệt cô?
Rốt cuộc cô không thể nhịn nổi nữa, đẩy cửa ra, khóc lóc chạy về phòng mình.
Cửa bị đẩy thật mạnh, dưới lầu, một cánh cửa khác cũng lặng lẽ mở ra cùng lúc đó, Chu Chính VInh ngậm một điếu xì gà, ngẩng đầu nhìn trên lầu, sau đó ông lại âm thầm đóng cửa lại.
————————
Hỗm sau, lúc Kỷ Vĩ xuống lầu, Chu Chính Vinh đang đọc báo, nhìn thấy hắn liền bảo:
“Thành Viện ra ngoài từ sáng sớm, giờ chỉ còn hai người chúng ta cùng ăn sáng thôi, ăn uống xong, chúng ta cùng đến núi Thái Bình đi dạo, sau đó lại dẫn cậu cưỡi ngựa đi đạo mấy vòng.”
Hắn đáp một tiếng.
Chu Chính Vinh và Kỷ Vĩ cùng lên đỉnh núi Thái Bình, ngồi trên cáp treo ngắm cảnh, nhìn thấy những cảnh đẹp bên dưới, ông rất xúc động nói với Kỷ Vĩ:
“Hồi bác còn trẻ, quyết tâm phải tự leo lên đỉnh, vì sao ư? Vì sợ bị người khác khinh bỉ, bác cảm thấy chỉ khi bản thân đứng trên đỉnh cao, chỗ ngồi vững chắc, bản thân mình mới không bị coi thường, nhưng cho tới lúc bốn năm mươi tuổi, đột nhiên lại có cảm giác, thật ra đời người, khi nào thì không bị coi thường đây? Bác không muốn bị người khác coi thường, thật ra trong quá trình lập nghiệp bác cũng phải chịu biết bao ấm ức? Bấy nhiêu ấm ức có là gì, tất cả những oan ức ấy là vì cái gì? Chẳng qua là vì một chữ tiền, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì còn sợ gì chứ? Cớ gì phải làm tảng đá dưới gầm cầu để người khác coi thường, khinh bỉ.”
Kỷ Vĩ gật đầu, hắn thích nghe Chu Chính Vinh kể về chuyện xưa, đi cùng Chu Chính Vinh, hắn có thể học hỏi cách đối nhân xử thế, triết lý làm người. Hơn nữa, Chu Chính Vinh không hề tự cao tự đại, ở cùng ông rất vui vẻ và thoải mái, ông ta coi hắn như bạn vong niên, chẳng qua có hai loại người, một là loaij người có tiền, hai là loại người không có tiền, hiển nhiên là người có tiền thì được người tá ngưỡng mộ, tôn sùng, có thể dạy bạn rất nhiều điều, người không có tiền cho dù có ngồi xe xịn đi nữa thì trước khi nói bất kỳ điều gì cũng phải hết sức cân nhắc, đắn đo.
Chu Chính Vinh bảo hắn: “Thật ra ban đầu, cháu mới nhìn lần đầu liền đoán biết được quan hệ của bác và Tiết Đình Ngọc, đúng vậy, nào có ai cả đời không dính dáng gì đến người phụ nữ khác chứ, nhưng nếu cháu muốn công thành danh toại, trước hết cháu phải học cách từ bỏ, cầm lên được thì cũng có thể buông xuống được, không đành lòng cũng phải chấp nhận.” Ông có chút hoài niệm nói: “Đình Ngọc và bác đã qua lại khoảng hơn chục năm rồi, bà ấy vẫn luôn chờ đợi bác, không kết hôn với ai, bác phải làm sao đây? Thật sự vứt bỏ tất cả để cưới bà ấy sao? Không thể được, cháu ngoại của bác đều đi nhà trẻ rồi, chí ít bác cũng nên giữ chút thể diện cho gia đình chứ, dù sao thì bà ấy cũng chấp nhận theo bác, bác cũng không thể để bà ấy chịu thiệt thòi được, chỉ là kết hôn thì không thể.”
Lời nói Chu Chính Vinh rất tự nhiên, thoải mái, Kỷ Vĩ nghe mà trong lòng thấy nặng nề.
Cha và Chu Chính Vinh đều có chung một quan điểm, một giọng điệu, có lẽ bọn họ nói đúng chẳng qua là tự bản thân mình ngu ngơ không hiểu mà thôi.
Tuy rằng Chu Chính Vinh chưa từng hỏi han gì chuyện tình cảm của hắn, nhưng hắn chắc chắn là Chu Chính Vinh có thể nhận ra là Chu Thành Viện thích hắn, vậy nên những lời Chu Chính Vinh nói lúc này phải chăng như vô tình nhưng lại đang ám chỉ điều gì đó?
Buổi tối Chu Chính Vinh phải tham dự một dạ tiệc từ thiện, ông vô cùng hào hứng dẫn Kỷ Vĩ và Chu Thành Viện cùng đi, đi qua những nhân vật nổi tiếng trong thương trường, ngay lập tức, thân phận của Kỷ Vĩ khiến người khác phải tò mò suy đoán, có người còn trêu chọc Chu Chính Vinh: “Ông chủ Chu, chẳng lẽ vị này là con dâu tương lai của ông?”
Chu Chính Vinh cười ầm lên, “Cậu ấy là anh em kết nghĩa của tôi, cũng như kiểu Hoàng dược sư ới Dương Quá đấy, hai chúng tôi đều rất hiểu nhau và đánh giá cao đối phương.”
Chuyện vui của người khác càng không thể hỏi nhiều, mọi người cười ầm lên.
Đêm nay, Chu Thành Viện ăn mặc và trang điểm đều rất nổi bật, nhìn thấy hắn, vẻ mặt hai người đều có chút ngượng ngùng, nhớ đến chuyện tối qua đều cảm thấy hơi bố rối, nhưng ngay lập tức, Chu Thành Viện gạt bỏ mọi chuyện sang một bên, cô khoác tay Kỷ Vĩ rồi đi cùng hắn.
Dạ tiệc từ thiện còn mời mấy diễn viên Hông Kông đến biểu diễn, Kỷ Vĩ nhìn thấy mấy ngôi sao điện ảnh như Tăng Chí Vĩ và Dung Tổ Nhi đều ở đây. Hắn nhịn không được nói với Chu Thành Viện: “Thật ra những ngôi sao điện ảnh này nhìn trên ti vi thì thấy ngưỡng mộ là thế nhưng thực tế thì sao, gặp mặt rồi thì thấy cũng bình thường.”
Chu Thành Viện nói: “Đương nhiên rồi, ngôi sao cũng là người mà.” Cô khẽ nói với hắn: “Anh đừng bao giờ tiếp cận rồi tỏ ra quá thân thiết với mấy ngôi sao điện ảnh này, lại phải chụp ảnh rồi ký tên, vân vân.”
Thật ra Kỷ Vĩ quả thật muốn đến xin chữ ký, nhưng không phải xin cho hắn mà là Thế Anh là một fan cuồng chuyên săn đón các ngôi sao. Đột nhiên hắn nhớ là Thế Anh đi đến đâu cũng bắt chước điệu bộ của mấy nhân vật nổi tiêng, nào có ai chưa từng nhìn thấy mấy ngôi sao nổi tiếng đâu, nếu hắn hành động điên cuồng như vậy, không khiến mọi người cười chê mới là lạ.

Chu Chính Vinh dẫn hắn đến trò chuyện xã giao cùng khách khứa, lúc gặp Tăng Chí Vĩ, tuy là một ngôi sao nổi tiếng nhưng lại luôn vui vẻ đùa giỡn cùng mọi người, “Tên cậu là Kỷ Vĩ, tên tôi là Tăng Chí Vĩ, tên của hai chúng ta đều có chung một chữ Vĩ, vậy coi như chúng ta có duyên phận rồi.”
“Đúng vậy. Nhưng chúng ta có hai điểm khác biệt, một là, ông là diễn viên điện ảnh còn tôi chỉ là người mê phim ảnh, hai là, ông có thể diễn rất nhiều vai, có rất nhiều tên, còn tôi, ngày ngày chỉ diễn đúng một vai và có một cái tên duy nhất mà thôi.”
Tăng Chí Vĩ cười ầm lên: “Đây gọi là lấy bất biến ứng vạn biến.”
Khi dạ tiệc kết thúc, Chu Chính Vinh gọi lái xe đưa Kỷ Vĩ và Chu Thành Viện về nhà trước, ông muốn nán lại trò chuyện cũng mấy nhân vật nổi tiếng một lát.
Kỷ Vĩ và Chu Thành Viện lên xe về trước, hai người ngồi trong xe đều có tâm sự nên cùng lẳng lặng không nói một lời. Một lát sau, hắn nhận thấy Chu Thành Viện có gì đó rất lạ, cứ liên tục gãi tay, hắn hỏi cô: “Liệu có phải bị dị ứng rồi không?”
Chu Thành Viện gật đầu, duỗi cánh tay ra cho hắn nhìn, quả nhiên tay cô bị nổi mẩn cả một khoảng rộng.
“Để anh dẫn em đến bệnh viện khám xem sao!”
“Không cần đâu, về nhà bôi thuốc là khỏi ấy mà, em có thuốc mỡ đặc trị dị ứng ở nhà, bôi thuốc vào đến ngày mai là khỏi thôi”
Quay lại biệt thự, hắn hỏi cô: “Thuốc mỡ để ở đâu?”
“Cô mở ngăn kéo, lấy thuốc ra đưa cho hắn.”
Thậm chí cô nói thẳng thừng với hắn, “Anh giúp em bôi thuốc sau lưng được không? Em không muốn nhờ người làm giúp.”
Trong lòng hắn rất mâu thuẫn, ngẫm nghĩ một lát, hắn vẫn nhận lấy, xoay người, Chu Thành Viện đứng sau ngồi sau lưng hắn cởi quần áo ra, cô nằm lên giường.
Hắn xoay người lại, ban đầu cũng hơi giật mình một chút, Chu Thành Viện nằm trên giường, cả tấm lưng của cô đều hiển hiện trước mắt hắn.
Hắn xức thuốc mỡ ra lòng bàn tay, hơi chút do dự.
“Sao vậy?”
Hắn bình tĩnh lại, bôi thuốc vào những mảng da màu hồng trên gáy, vai của cô, dường như khi lòng bàn tay chạm vào những nơi phải bôi thuốc, đều cảm thấy bỏng rát..
Loại kích động này lại bừng tỉnh, lúc này hắn bị kích thích mạnh mẽ, nhịn không nổi, hắn cúi đầu xuống, cách tấm lưng của cô cỡ vài cm, hắn muốn hôn cô một chút.
Có lẽ không cần nhìn khuôn mặt của cô, trực tiếp tiến hành thì hơn, cả hai đều là người trưởng thành, đều có ấn tượng tốt về nhau, hãy cứ vui vẻ một lần đi, sau khi tỉnh dậy sẽ chẳng dính dáng, dây dưa gì đến nhau nữa, đây chẳng phải là lời cô đã nói sao?
Tay hắn dừng lại giữa chừng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.