Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 37: Nam nữ giao đấu, chiêu thứ tư: cay nghiệt
Chuyển ngữ: Nhã Lam
Kiều Mạt đang phải chuẩn bị món tráng miệng cho bữa dạ tiệc, có đồng nghiệp gọi cô: “Kiều Mạt, xảy ra sự cố rồi, có người đang khiếu nại cô.”
Cô sửng sốt, “Khiếu nại tôi?”
Hôm nay, từ lúc bắt đầu làm việc, cô đã có chút khó chịu, mấy ngày nay thái độ của Kỷ Vĩ rất lạ, ba ngày nay hắn không gọi điện cho cô, cũng không đến quấy rầy cô, mấy ngày trước, ngày nào hắn cũng đến làm phiền cô như thể lụy tình lắm, gửi tin nhắn, gọi điện thoại, lúc nào cũng theo sát cô, tuy rằng cô rất buồn, nhưng cô vẫn ỷ lại vào loại dây dưa này, bởi vì điều đó cho thấy, ít ra trong lòng hắn còn có cô, nhưng đột nhiên, ba ngày rồi mà hắn không gọi điện thoại cho cô, thậm chí cũng không xuất hiện trước mặt cô, đột nhiên thái độ lạnh lùng khác thường này làm lòng cô bỗng cảm thấy cô đơn, như bị cắt mất hơn phân nửa chiếc bánh ga tô, trống rỗng vô cùng. Chẳng lẽ hắn thật sự buông bỏ tình cảm này? Vậy nên hôm nay cô cứ thấp thỏm không yê, đột nhiên đồng nghiệp đến tìm cô, có có chút hoảng sợ, hôm này có tiệc cưới, tất cả bánh ngọt trong tiệc cưới này đều do cô làm, chẳng lẽ cô đã làm sai gì sao?
Cô tháo tạp dề xuống, bị đồng nghiệp kéo đến sảnh cưới bên ngoài, vừa nhìn thấy người khiếu nại, cô cũng bất ngờ, dĩ nhiên là Kỷ Vĩ.
Tầm mắt hai người giao nhau, trong lòng đều đau đớn không nói nên lời.
Kiều Mạt thầm nghĩ, thì ra hôm nay hắn đến tham gia tiệc cưới.
Cô nhìn vào mắt hắn, ánh mắt hắn khiêu khích trắng trợn, cô rất nghi ngờ nhưng cũng không hiểu rõ mọi chuyện.
Hắn vờ như không quen biết cô, nói với cô: “Cô là người phụ trách làm món tráng miệng?”
Kiều Mạt nén giận, khách khí nói với hắn, “Chào anh, xin hỏi có vấn đề gì ạ?”
Kỷ Vĩ lấy một chiếc bánh ga tô trước mặt đưa cho cô: “Trong bánh có một mẩu thủy tinh vỡ, mới ăn một miếng đã cứa rách miệng tôi, cô giải thích sao đây?”
Kiều Mạt nhìn chiếc đĩa trước mặt hắn, bánh ga tô trên đĩa của hắn có một mẩu thủy tinh rất nhỏ, rất rất nhỏ, mà trên miếng bánh ga tô chưa ăn hết ấy còn dính một vết máu nhỏ, cô hít sâu một hơi.
Liền phản ứng lại ngay lập tức, không, tuyệt đối không có khả năng này, tuy rằng cô có chút thất thần, nhưng cẩn thận tối thiểu vẫn cần có, đây nhất định không phải do trong khi làm việc cô sơ suất làm rơi vào, cô có một linh cảm, lẽ nào hắn cố ý hãm hại cô, chính hắn mang mẩu thủy tinh đến rồi cố tình đặt vào bánh ga tô của cô.
Sao phải làm như vậy chứ?
Đa số khách khứa còn đang uống rượu, lúc này đang chúc rượu nhau rất ồn ào, “Còn nói là khách sạn đẳng cấp năm sao, làm ra loại thứ ăn như này mà cũng qua cửa được, trong bánh ga tô có mẩu thủy tinh, cũng chẳng biết liệu trong những thức ăn khác có những thứ linh tinh vớ vẩn gì không nữa.”
Cả đám người cùng nhau ồn ào, vấn đề này lập tức trở nên nghiêm trọng, Kiều Mạt vô cùng bối rối, tạm không nói đến mẩu thủy tinh này rốt cuộc có phải do cô sơ suất làm rơi vào hay không, nhưng nó lại có trong bánh ga tô, nếu việc này truyền ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của khách sạn, chắc chắn cô sẽ bị đuổi việc.
Cô chưa từng trải qua một việc như thế này, nhất thời tay chân luống cuống, mặt đỏ lên, lúc này quản lí khách sạn biết tin, vội vàng chạy đến, thấy mẩu thủy tinh trên đĩa của Kỷ Vĩ, cô cũng gấp gáp, trước hết theo bản năng định giải thích chuyện này.
Kỷ Vĩ chặn cô lại, hắn chỉ nhìn Kiều Mạt, “Cô xử lý thế nào đây?”
Kiều Mạt đầu toát mồ hôi, cô không hiểu ý của Kỷ Vĩ, nhưng cô chắc chắn việc này không phải do sơ suất trong quá trình làm việc, cho nên cô theo bản năng đáp lời hắn, “Đây không phải do tôi bỏ vào. Tuy rằng tất cả món tráng miệng đều do tôi làm, nhưng anh có chứng cứ gì chứng minh mẩu thủy tinh là do tôi sơ suất làm rơi vào khi làm việc chứ?”
Hắn cười lạnh một tiếng, giơ tay hỏi mọi người: “Nghe cô ta nói này, chẳng lẽ ý cô là tôi bỏ vào sao? Xin hỏi mọi người, tôi hà cớ gì phải bỏ mẩu thủy tinh vào bánh ga tô của mình, rồi để nó cứa rách miệng mình ra chứ? Chẳng lẽ tôi trời sinh đã cuồng bị ngược sao?”
Mọi người xôn xao, Kiều Mạt quẫn bách vô cùng.
Quản lí khách sạn cũng vội vàng, cô ta chỉ có thể vui vẻ hòa nhã khuyên Kỷ Vĩ, nhưng hắn căn bản không thèm nghe, mắt nhìn chằm chằm Kiều Mat, tựa như muốn làm cô mất mặt, lại như muốn qua ánh mắt cô mà nhìn rõ trái tim cô vậy.
Kiều Mạt cụp mắt xuống, vẻ mặt buồn bã, “Xin lỗi anh, tuy rằng không có căn cứ chứng minh là sơ suất của tôi, nhưng chiếc bánh ga tô này do tôi làm, anh muốn xử lí thế nào, tôi cũng chấp nhận.”
Hắn đứng lên, vẫn nhìn Kiều Mạt không thôi, đột nhiên, hắn kéo cô lại, khi cô bất ngờ không kịp chuẩn bị, không hề đề phòng một tình huống như vậy, hắn đã héo cô ngồi xuống ghế của mình, khi Kiều Mạt còn đang kinh ngạc, hắn liền giải thích với mọi người: “Đừng làm khó cô ấy, mẩu thủy tinh này là do tôi bỏ vào.”
Nhất thời Kiều Mạt tức giận khóc.
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng khoát lên vai cô, nói với mọi người: “Mọi người thấy khó hiểu chăng? Tôi nói ọi người biết nguyện nhân vì sao tôi phải làm như vậy, bởi vì cô ấy là bạn gái tôi, nhưng hai mốt ngày trước, tôi bị cô ấy đá.”
Tất cả mọi người đều bất ngờ, bỗng dưng im thin thít, muốn nhìn xem hắn còn có thể làm gì.
Kiều Mạt tức giận, đúng là Kỷ Vĩ đã giở trò, sao lại làm như vậy, trả thù cô sao?
Cô định đứng lên, nhưng hắn vừa kéo vừa ôm cô lại. “Em ngồi yên đó cho anh.” Hắn ra lệnh cho cô.
Kỷ Vĩ nói với mọi người, “Xin lỗi, tôi đã làm phiền mọi người, chỉ năm phút thôi, mong mọi người thông cảm.”
Hắn ăn năn hối lỗi nói với Kiều Mạt: “Kiều Mạt, em hỏi rốt cuộc anh thích gì ở em? Bây giờ anh sẽ nói cho em biết, không, thật ra anh không thích em, tròn mắt anh, rất nhiều việc làm và hành động của em đều hết sức ngớ ngẩn, em rất ngốc nghếch, ngốc như một chiếc cân, nhiều lúc anh cũng tự hỏi bản thân, rốt cuộc vì sao anh lại thích em? Nếu phải chia tay, chúng ta không ngại nói rõ mọi việc.”
Kiều Mạt nín thở, hắn muốn làm gì.
Hắn đứng bên cạnh Kiều Mạt, tay chạm vào tóc cô, tiếng nói như đè nén: “Trước hết em rất ngốc, em như một chiếc cân, anh nhớ có lần anh nói quanh khu chung cư này, ngay cả một cái bánh quẩy cũng không bán, buổi sáng muốn ăn một đĩa bánh quẩy chiên nóng giòn xốp cứ như một chuyện rất xa xỉ, không ngờ em nghe vậy liền ghi nhớ, mới buổi tối đã đặt báo thức rồi, hôm sau mới năm giờ sáng em đã đứng trong bếp làm bánh quẩy, anh vẫn nhớ như in sáng sớm hôm đó, anh thức dậy thấy một đĩa bánh quẩy chiên nở rất to, còn có sữa đậu nành uống rất ngon, có hai món ăn kèm, tâm trạng của anh khi đó, điều đầu tiên anh cảm nhận được là Kiều Mạt, em rất ngốc, anh chỉ ngẫu nhiên nói một câu, mà em lại làm tay mình bị phỏng sưng tấy, có đnags không? Thật ra buổi sáng có thể ra ngoài ăn, cớ gì em phải chiều ý anh chứ?”
Lúc này mọi người cũng chẳng thèm nhắc lại.
Kiều Mạt cũng giật mình.
Mũi hắn có chút chua xót, tựa như vừa uống một bát giấm chua đã ủ lâu năm, chua xót tận tâm can.
“Em thật ngốc, anh thích người ngốc, dù là việc đơn giản nhất em cũng luôn tìm mọi cách để hoàn thành, làm vui lòng anh, em bảo anh ở vùng ngoại ô có bán đỗ tương theo mùa, đem xay thành sữa đậu nành uống vừa ngon vừa bổ, nên thừa dịp cuối tuần được nghỉ, sáng sớm còn chưa cơm nước gì em đã bắt xe đi những 70 km chỉ để mua đỗ tương, vác 20 kg đậu tương về, tận đến trưa mới về đến nơi, không ăn cơm, lại bị say xe, về nhà thì nôn thốc nôn tháo, cả người choáng váng, em nói xem em sao lại vậy chứ? Chỉ vì 20kg đậu tương sao? Trên đời này còn có người phụ nữ nào ngốc nghếch như em chứ.
Tất cả mọi người đang ngồi đó đều không hé răng nửa lời, có cô gái còn rất cảm động nhìn hắn.
Hắn nói tiếp: “Có một lần anh bị *hạch bạch huyết sưng to và mưng mủ, bác sĩ bảo là phải phẫu thuật, anh rất sợ hãi, dù chết cũng không chịu phẫu thuật, nhất quyết đòi về nhà, em liền theo một thầy thuốc đông y học phương thuốc dân gian, lấy da rắn tán bột ra để ăn, đi hai nơi cũng không mua được bột da rắn, nên em đến tiệm thuốc mua 32 miếng da rắn, tuy rằng chưa từng nhìn thấy thứ thuốc đó, nhưng chỉ nghĩ đến cũng biết nó ghê tởm đến mức nào, da rắn vừa nhẹ lại mỏng, dùng cối xay sao có thể nghiền bột được chứ, nghĩ đi nghĩ lại, em lại dùng cối đá truyền thống, lấy kéo cắt thành từng đoạn, rồi lại cắt thành mảnh nhỏ, sau đó ngâm vào trong sữa đậu nành đến khi mềm ra, lại cắt nhỏ, đến khi da rắn thành bột mới thôi, em gạt anh, trộn bột da rắn vào trong bánh ga tô, còn nấu canh trứng, vừa dỗ dành vừa gạt anh ăn hết chỗ thuốc đó, ba ngày sau hạch của anh đều bị tiêu hết. Sau đó anh mới biết hóa ra anh ăn thứ này, thật không thể tưởng được một người nhát gan nhìn thấy rắn là hét ầm lên như em lại có thể lấy kéo cắt vụn da rắn ra như vậy, mọi người thử nói xe, cô gái này có phải rất ngốc không?”
*[Hạch bạch huyết hay hạch lympho là một trong vô số các cấu trúc trơn, hình bầu dục dẹp, rải rác dọc theo các mạch bạch huyết, là một phần của hệ bạch huyết. Các hạch bạch huyết có mặt ở khắp cơ thể, tập trung nhiều ở một số vùng như cổ, nách, bẹn]
Mọi người lẳng lặng nhìn hắn.
Kiều Mạt không nói gì.
Hắn lại làm trò cười trước mặt nhiều người như vậy, làm cô phải khó xử như vậy, chua xót nói không nên lời.
Kỷ Vĩ hỏi cô: “Bây giờ em đã biết vì sao anh thích em rồi chứ? Em còn muốn chia tay với anh nữa không? Nhất định phải chia tay sao?”