Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 36: Nam nữ giao đấu, đây gọi là quá trình dằn vặt nhau
Kỷ Vĩ lại càng hoảng hốt, trong phòng vệ sinh có tiếng nước, xem ra người kia đang tắm rửa, lòng hắn thấp thỏm không yên, người đi ra sẽ là ai đây? Còn có, hôm qua hắn về nhà bằng cách nào?
Cửa mở ra, hắn nhìn thoáng qua, nhẹ lòng hẳn, là Lí Thế Quân.
Lí Thế Quân vừa lau tóc vừa trách hắn: “Anh à, tối qua anh uống bao nhiêu rượu vậy?” Hắn tựa như đang tua chậm một thước phim về những hành động của Kỷ Vĩ tối qua, vừa thuật lại từng chuyện một: “Em nhận được điện thoại nói rằng đi đón anh, anh lại ngồi trong quán bar vui vẻ cười nói, cứ như thể vừa uống thuốc kích thích không bằng, em buộc phải kéo anh về, anh lại nôn mửa ra ghế sau xe tắc xi.”
Đúng là rượu vào chẳng còn nhớ gì cả, nếu bây giờ có một cô gái nói với hắn rằng, tối qua hắn cùng cô ta đã có tình một đêm, hắn cũng không dám to mồm mà chối là hắn không làm.
“Em thay quần áo giúp anh sao?”
Lí Thế Quân không cho là đúng: “Đương nhiên là em rồi, chẳng lẽ anh nghĩ là chị Thành Viện chắc? Anh nhớ lại đi, chị ấy còn dọn dẹp giúp anh đó.” Lí Thế Quân buồn cười, làm động tác mẫu cũng vô cùng phong phú, “Thật ra anh cũng chẳng thể tự cởi được, nhưng anh vừa trèo lên giường vừa cởi quần áo, sau khi cởi sạch sẽ, miệng còn lảm nhảm gọi vợ yêu, mau đến đây anh hôn một cái, trời ạ, anh, anh cũng định làm thật đó!”
Hắn nghe đến bối rối, đầu đầy hắc tuyến.
Lí Thế Quân lại nói: “Tính cách chị Thành Viện rất tốt, anh ói vào người chị ấy, chị ấy chẳng thèm oán trách một câu, về nhà lại đắp chăn cho anh, còn lau mặt và chân tay nữa.” Sau đó, đột nhiên Lí Thế Quân cười to, “Anh, anh lại có lúc như vậy sao.”
Hắn lấy làm lạ: “Ai là Thành Viện? Anh sao vậy nhỉ?” Mãi mà chẳng nhớ ra người này.
Lí Thế Quân lại cười ngặt nghẽo, “Anh lại còn trần như nhộng trước mặt chị Thành Viện.”
Nhất thời hắn sợ ngấy người.
Xem ra quả thật là tối qua hắn đã say quá rồi, hắn lại còn than khổ, từ khi nào thì một người luôn cao ngạo như hắn lại học được cách mượn rượu giải sầu, lại còn vì thất tình chứ.
Cứ nghĩ đến đó, quả thật có chút cay đắng, khó chịu, hắn đã yêu thật rồi, vậy nên hắn mới ngày đêm nhớ đến cô, hơn nữa, từ khi hắn nhận ra điều này, hắn không còn tỏ thái độ đùa giỡn nữa, hắn như sa vào lưới tình, muốn nhấc chân khỏi lưới nhưng càng tránh càng bị siết chặt hơn.
Do dự nhắn tin cho Kiều Mạt, “Kiều Mạt, đừng chia tay, anh thật sự rất nhớ em.”
Kiều Mạt dựa trên tường trong phòng vệ sinh miên man suy nghĩ, di động vang lên, cô mở ra xem, một giây, hai giây, ba giây, cô ép bản thân chỉ nhìn ba giây thôi, cô liền xóa tin nhắn ngay lập tức.
Ai nói không đau khổ, hắn là một kẻ xấu xa, điên cuồng, luôn làm người ta ghét, lại thích đùa giỡn người khác, hắn đúng là đồ khốn không hiểu thế nào là tình yêu sâu đậm.
Nếu cứ buông tay như vậy, chia tay rồi, nhất định cô sẽ rất đau khổ, tuy rằng yêu nhau chưa lâu, nhưng bất luận thời gian là bao lâu, tình cảm đó hệt như một cái dằm trong tim, cho dù có rút ra được, cũng đã thương tích đầy mình.
Cô lặng lẽ lau nước mắt.
Bất đắc dĩ Kỷ Vĩ thay quần áo xong, hỏi Lí Thế Quân số điện thoại của Chu Thành Viện, muốn cảm ơn cô.
Nhưng cứ nghĩ đến mình tối qua thất lễ, hắn lại xấu hổ vô cùng.
Suy nghĩ một lát, hắn vẫn nên goi điện thoại cho cô, “Xin chào, anh là Kỷ Vĩ, có phải Chu Thành Viện không?”
Chu Thành Viện cười trong điện thoại: “Anh tinh rồi à, đầu còn đau không?”
Hắn chỉ ngượng ngùng đáp: “Không có gì, cảm ơn em tối qua đã trở anh về.”
“Không có gì, là công lao của Thế Quân, chứ em cũng đâu biết nhà anh ở đâu.”
“Nói chuyện qua điện thoại không tiện, có thể mời em đi uống tách cà phê không, hôm nay không uống rượu.”
Không ngờ Chu Thành Viện lại nhận lời luôn.
Tuy rằng không nhớ Chu Thành Viện, nhưng theo như tin tức Thế Quân cung cấp, cô hẳn là một cô gái có giáo dưỡng, nếu không thật chẳng thể tưởng tượng nổi tối qua sẽ xảy ra những chuyện hoang đường vô lý như vậy, nên hắn thay quần áo nghiêm chỉnh, cạo râu sạch sẽ.
Hẹn gặp trong quán cà phê, hắn đến sớm hơn, khi đang lật xem tạp chí, cảm giác đối diện có một bóng người nhẹ nhàng ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy mỹ nữ trang trọng, mặt mày như tranh vẽ, cử chỉ phong khoáng, vừa đến liền tươi cười ngồi xuống.
Trong lòng hắn khẽ động, có chút ấn tượng, tối qua quả là có uống rượu tán gẫu với hắn.
Chu Thành Viện nhìn hắn cười cười: “Hôm nay nhìn anh có vẻ khá hơn nhiều, tối qua anh có hơi suy sụp tinh thần.”
Hắn tự giễu nói, “Đúng, anh không uống rượu còn giống người, vừa đụng tới rượu liền không giống người.” Theo lời Kiều Mạt.
Phục vụ bưng lên hai tách cà phê, cô tò mò hỏi hắn: “Hiện tại anh và bạn gái có hòa hợp không?”
Hắn lắc đầu: “Đã xem vận động bầu cử của Đài Loan chưa? Một mình Lữ Tú Liên đã đánh bại mấy người đàn ông, còn đắc cử với số phiếu bầu hơn hẳn, bởi vậy cho thấy, đầu năm nay phụ nữ mạnh hơn đàn ông rất nhiều.”
Chu Thành VIện cười khúc khích: “Về mặt tình cảm, đàn ông không thể thắng được phụ nữ.”
Hắn hơi tò mò: “Sao lại nói như vậy?”
Cô nháy mắt với hắn: “Tuy rằng đàn ông thống trị thế giới, nhưng về cơ bản, đàn ông bị một đám phụ nữ khống chế.”
Hắn cũng cười, “Nói vậy cũng đúng, cũng có câu, sự nghiệp thuộc về quốc gia, vinh dự là của đơn vị, thành tích là của lãnh đạo, tiền lương là vợ nắm giữ, tài sản là của con cái, sai lầm thuộc về bản thân.”
Hai người cùng cười nói vui vẻ, chủ đề tán gẫu đa dạng, lại có chút quen biết, nên chẳng hề câu nệ, hệt như hai người bạn già thân thiết lâu ngày mới gặp lại nhau.
Từ lúc cãi nhau với Kiều Mạt đến giờ, hắn mới có một buổi hẹn hò vui vẻ đến vậy.
Thì ra Chu Thành Viện học thiết kế thời trang, mới về nước, chẳng trách lại có khí chất đến vậy, trên người cô luôn toát ra một loại hương vị khiến người ngồi đối diện phải dè dặt vài phần.
Quả thật cô là một đối tượng phù hợp để tâm sự, cách nói chuyện phóng khoáng, cử chỉ tao nhã, vừa không hỏi những vấn đề hắn không muốn trả lời, vừa không giống những phụ nữ tầm thường thiếu hiểu biết chỉ biết lảm nhảm những tin đồn ngớ ngẩn, vô vị, tuy hai người chỉ ngẫu nhiên tán gẫu những chuyện linh tinh, nhưng lại không hề cảm thấy nhàm chán.
Vô tình lại trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ.
Hắn hơi bất ngờ: “Có làm phiền em không?”
Cô lắc đầu, “Gần đây em cũng không bận gì. Sau tết mới phải đi Hồng Kông, vì bên đó có tổ chức một buổi biểu diễn thời trang.”
Nếu không phải giữa chừng cô nhận được điện thoại nói có việc gấp phải đi trước, có thể hắn còn tán gẫu với cô thêm một lúc nữa rồi.
Khi ra khỏi quán cà phê, hắn hỏi cô: “Em muốn đi đâu? Anh chở em đi?”
Cô cười cười: “Khỏi cần, tôi tự lái xe tới.”
Hắn nhìn sang bên kia đường, ha, một chiếc Ferrari màu đỏ rực đang chạy tới, sao hắn lại quên cơ chứ, cha Chu Thành Viện là Chu Chính Vinh tiếng tăm lừng lẫy của tập đoàn thép Đại Vương, một trong mười nhân vật giàu có, thế lực nhất cả nước. Ngoảnh đầu lại chỉ thấy cô lấy cặp kính râm ra khỏi túi sách, đeo vào, rồi vẫy tay chào hắn: “Tôi đi trước, Kỷ Vĩ, hôm nay trò chuyện với anh rất vui, hẹn gặp lại.”
Hắn vẫy tay một cái, nhìn theo cô rời đi.
Hơn nửa tháng nay cãi nhau với Kiều Mạt, đây là quãng thời gian hắn luôn cố gắng tươi cười nhiều nhất để lấy lòng một người.
Hắn thở dài, Kiều Mạt đúng là người máu lạnh chưa từng thấy, nói chia tay liền chia tay, ước chừng cũng đã hai mươi mốt ngày không đếm xỉa gì đến hắn, mặt lạnh tanh đi làm rồi lại tan ca, ngồi trên xe buýt, ngay cả một cái liếc mắt cũng không, còn hắn lái xe đuổi theo, lạng lách đánh võng, hóa đơn xử phạt cũng xếp thành hàng dài.
Thật ra đàn ông yêu sâu đậm hơn phụ nữ, còn phụ nữ thì nhẫn tâm và tuyệt tình hơn đàn ông.
Hắn rất tức giận, nhưng giận dỗi tám trăm hồi vẫn nên quay lại với nhau để tiến về phía trước chứ, hắn thật sự không muốn chia tay với cô.
Tuy rằng tình yêu làm người ta đau khổ, nhưng nếu thật sự muốn thương tổn lẫn nhau, hắn thà rằng người tổn thương là hắn, chứ không phải cô.
Dường như cô chính là cái gai găm trong lòng bàn tay hắn, chẳng những nhổ không ra được, mà bây giờ cô càng đâm càng sâu, dần dần trở thành một phần không thể thiếu trong hắn, dù thế nào cũng không thể vứt bỏ.