Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 23: Từng rung động


Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 23: Từng rung động

Kiều Mạt nhìn phần công việc được phân công trên lịch công tác, ngày mai phải chuẩn bị cho việc kiểm kê nguyên liệu.
Đồng nghiệp đến gọi cô: “Này, Kiều Mạt, hôm nay mở tiệc chào đón Kim Tông Trạch, mọi người cùng đi đi.”
Kiều Mạt không ngẩng đầu lên, tiếp tục làm việc: “Mọi người đi đi, tôi còn có chút việc chưa làm xong.”
Thật ra làm xong cũng có thể đi, sau khi nhà hàng đóng cửa, mọi người mở tiệc nhỏ chào đón Kim Tông Trạch, chẳng hề ảnh hưởng đến thời gian làm việc của cô, nhưng đột nhiên một vị bếp trưởng đẹp trai, phóng khoáng đến đây khiến tất cả đồng nghiệp nữ đều có chút rung động.
Nhưng Kiều Mạt cũng không tham gia cùng mọi người, cô làm xong việc ra khỏi nhà bếp, thấy mọi người đang niềm nở trò chuyện với Kim Tông Trạch, trên bàn bày những món tráng miệng đẹp mắt, rượu sâm banh, nhóm các đồng nghiệp nữ ngồi vây quanh hắn, vô cùng hứng thú hỏi hắn đủ loại đề tài, các đồng nghiệp nam trẻ tuổi lại không vừa mắt vị bếp trưởng khiêm tốn này.
Cho nên Kiều Mạt cũng không muốn vào góp vui.
Cô xoay người định chạy, nhưng Kim Tông Trạch lại nhìn thấy cô, hắn gọi cô: “Kiều Mạt.”
Kiều Mạt không thể không đi qua đó, ngồi giữa mọi người, nghe các đồng nghiệp nữ khác trò chuyện cùng hắn.

Quản lý nhà hàng đến điềm đạm nói với mọi người: “Hôm nay dường như các cô gái đều rất xinh đẹp, liệu có phải vì nhà hàng của chúng ta mời một thần tượng vô cùng đẹp trai đến làm việc? Tôi nói cho các cô nghe, sau khi liên hoan xong, thu dọn bàn sạch sẽ, uống rượu cùng đồng nghiệp cũng đừng có mượn rượu làm loạn, tất cả mọi người nên về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn tỉnh táo mà đi làm.”
Mọi người cười ha hả, lại ép Kim Tông Trạch uống một chén rượu.
Hắn đành phải nói: “Thật ra tôi cũng hơi choáng váng rồi, không thể uống được nữa, Kiều Mạt, em cũng uống một ly đi.”
Kiều Mạt cuống quýt xua tay, “Không, không, tôi không uống rượu.” Vừa say rượu liền phát điên, nào còn dám uống nữa.
Sau khi mọi người liên hoan xong, mọi người lại hát hò trong chốc lát, lúc này vẫn còn đọng lại chút dư vị của cuộc vui, dọn dẹp nhà hàng xong, đều tự động ra về.
Kim Tông Trạch trước sau như một đều lịch sự, dễ gần, hắn lịch sự hỏi cô: “Kiều Mạt, để anh chở em về!”
Kiều Mạt nhìn mặt hắn có chút ửng đỏ, biết hắn cũng ngà ngà say, cô liền khách sáo từ chối: “Không cần đâu, tôi ở gần đây, anh nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút thì hơn.”
Hắn vẫn khăng khăng, “Kiều Mạt, anh thật sự không nghĩ tới có thể gặp lại em ở đây, em thay đổi rồi, so với trước kia hấp dẫn hơn nhiều, hơn nữa, có vẻ như em cũng cao hơn trước rồi.” Hắn lại trêu: “Có lẽ trước kia em giống như một đóa hồng còn chưa nở rộ.”
Kiều Mạt cười ha hả.
Hắn khăng khăng đưa cô về nhà, khi đứng cạnh cô chờ xe tắc xi, trên người hắn có mùi hương thuốc lá nhàn nhạt pha trộn với chút hương vị rượu, phức tạp rồi lại ngọt ngào, cũng không thô tục như những người đàn ông say rượu khác, cô không khỏi cảm thán, người này dù có say rượu vẫn phong độ đến vậy.
Xe tắc xi đến, ngồi lên xe, bỗng nhiên hắn bảo cô, “Kiều Mạt, ba năm trước khi chúng ta chia tay, ban đầu anh định về nước kết hôn, nhưng sau đó lại chia tay với người yêu.”
Kiều Mạt chỉ cười cười.
Hắn lại nói: “Sau đó anh lại đến Pháp học chuyên sâu, khi ở Pháp, anh vẫn thường nhớ đến em.”
Kiều Mạt vẫn như cũ không nói gì.

Hắn đột nhiên bảo lái xe, “Làm ơn dừng xe lại một chút.” Xe dừng lại, hắn lập tức đẩy cửa xe, chạy nhanh đến một gốc cây nôn mửa.
Kiều Mạt vội chạy xuống xe, cô đưa khăn tay cho hắn.
Hắn có phần xấu hổ, “Xin lỗi, Kiều Mạt, khiến em chê cười rồi, mới uống chút rượu, lên xe đã bị chóng mặt rồi.”
“Em cũng từng như vậy, không sao đâu.”
Rất nhanh liền tới nhà trọ của Kiều Mạt, lúc xuống xe, Kiều Mạt khách sáo cám ơn hắn: “Tông Trạch, cám ơn anh, sau này chúng ta đều là đồng nghiệp, trước kia vẫn là bạn bè, sau này mọi người cùng giúp đỡ lẫn nhau, làm việc vui vẻ.”
Hắn gọi cô lại, đứng trước mặt cô, hắn dáng người mảnh khảnh nhưng rất quyến rũ, Kiều Mạt nghe thấy hắn nói.
“Kiều Mạt, thật ra ba năm qua anh đều rất nhớ em.”
Kiều Mạt ngạc nhiên.
Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên đưa điện thoại cho cô xem: “Em nhìn đi, so với ba năm trước, em thay đổi rất nhiều.”
Kiều Mạt không tin nghiêng đầu qua xem, vừa nhìn thấy liền giật mình, bức ảnh trên di động là ảnh chụp cô ba năm trước.

Trên bức ảnh, cô đang cắm cúi chép bài. Tuy rằng chụp từ xa, nhưng cô vẫn nhận ra người trong bức ảnh là mình.
Cô rất kinh ngạc.
Hắn hơi xấu hổ, “Anh từng thay điện thoại mới, sau lại lưu bức ảnh này vào điện thoại, hơi mờ một chút, em nhìn xem, em vẫn rất xinh đẹp.”
Trong lòng cô vô cùng hoang mang rối loạn, nhưng mũi cô bỗng trở nên chua sót, “Em lên trước đây, hẹn mai gặp lại, Tông Trạch.”
Hoảng loạn chạy lên lầu, tay đè lên trái tim đang thổn thức, không bật đèn trong phòng, cô nhẹ bước đến bên cửa sổ, nhưng không ngờ hắn vẫn đứng ở dưới lầu, nhìn lên phòng cô.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Kiều Mạt rất buồn, cô ngồi trên giường, ngẩn ngơ rơi nước mắt.
Cô thừa nhận, trong khoảnh khắc vừa rồi, cô thật sự cảm động, nhưng vậy thì đã sao? Ba năm, nhiều chuyện đã thay đổi, bây giờ cô không còn là cô gái ngây thơ ngày xưa nữa, nếu ba năm trước hắn không rời đi, hay là ba năm trước hắn không có bạn gái, hắn ở lại theo đuổi cô, có lẽ cô sẽ nhận lời, sẽ điên cuồng yêu hắn, nhưng không phải vậy, hắn đi rồi, cho nên khi hắn lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô, hắn với cô chỉ có thể là bạn, là đồng nghiệp, không hơn không kém.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.