Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 22: Cám ơn sứ giả bánh ngọt
Trong khách sạn C.
Kiều Mạt cúi đầu phết kem lên mặt bánh, vậy mà cô đã vào làm trong khách sạn C được hai tháng rồi, hơn nữa so với làm việc trong cửa hàng bánh ngọt trước đây, điều kiện cùng đãi ngộ cũng tốt hơn một chút.
Thật ra cô đã định nghỉ việc lâu rồi, cũng không phải không muốn nói với Kỷ Vĩ tiếng nào, nhưng sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, cô cũng không còn hơi sức đâu mà gặp mặt hắn.
Cô thật sự không hiểu, tại sao hôm đó hắn lại hốt hoảng tông cửa chạy mất như vậy, cô cảm thấy rất khó chịu, trái tim như vỡ vụn, cô thật không dám tưởng tượng đau đớn xé rách trong giây lát đó, trong nháy mắt đó đau đớn vô cùng, cô không hề cảm thấy thoải mái dù chỉ một chút, xem trong phim A, biểu tình của các diễn viên đều thư sướng khiến cho cô xem đến mặt đỏ tía tai, sao bây giờ cô lại không cảm nhận được loại cảm giác này, không phải người ta đều nói loại chuyện này cả hai bên đều phải cùng nhau cố gắng sao? Vì sao đột nhiên hắn lại coi cô như con rùa biển, bỏ mặc trên bãi cát?
Cô vô cùng xấu hổ, khó chịu một lúc không dám gọi điện thoại cho hắn, cũng không dám nhận điện thoại của hắn.
Vừa lúc khách sạn C báo cô đã được nhận vào làm, cô vui vẻ chuyển chỗ làm, mượn cơ hội chạy trốn.
Đối với Kỷ Vĩ, rất muốn hắn, nhưng lại rất lo lắng, khó chịu và im lặng.
Có một đồng nghiệp giọng nói vô cùng sùng bái nói với cô, bếp trưởng bộ phận phụ trách cơm Tây là một con lai Hàn – Pháp.
“Kiều Mạt, cô chưa gặp vị bếp trưởng mới đến kia đâu, đôi mắt rất đẹp, tóc dày giống như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, giống bức tượng David, khuôn mặt sắc sảo, trời ơi, sao mà đẹp trai vậy chứ.”
Trong lòng Kiều Mạt ngỡ ngàng, “Vị bếp trưởng kia tên là gì?”
Đồng nghiệp nghĩ một chút: “Kim Tông Trạch, tên tiếng anh là Daniel”
Là hắn? Cô chợt giật mình trước mắt như xẹt qua một tia sáng.
——————
“Ăn cơm Tây mang một ý nghĩa nào đó, chủ yếu về mặt tư tưởng, thông thường nghe đến cơm Tây người ta thường liên tưởng đến những nhà hàng bày trí sang trọng, lãng mạn hơn, lò sưởi trong tường đá cẩm thạch, trên trần những ánh đèn pha lê sáng rực rỡ, trên bàn bày những giá nến đẹp đẽ, cộng thêm rượu ngon, những thực khách đến nhà hàng cử chỉ tao nhã, lịch sự, tất cả tạo nên một bức tranh vô cùng hoàn mỹ và ấn tượng.”
Vài năm trước, khi cô vẫn học làm bánh kem trong trường dạy nghề, một trợ giảng dạy thay thầy hướng dẫn của cô, hắn cử chỉ tao nhã, thái độ vô cùng khiêm tốn, giọng nói êm dịu làm cho người nghe ấn tượng sâu sắc.
Hắn chính là Kim Tông Trạch.
Hắn thật sự đẹp trai, tựa như một thiên sứ bánh ngọt, khí chất thanh cao không vướng bụi trần, lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn, trái tim như bị người ta nhéo một cái, khi hắn nhìn vào mặt cô, cô sững sờ bất động mất ba giây, đỏ mặt.
Khó có thể tưởng tượng được, một người ngoại quốc lại có thể nói tiếng Trung lưu loát đến vậy, tất cả mọi người đều khó hiểu, hắn nói với họ: “Tôi rất thích văn hóa Trung Quốc, văn hóa Hàn Quốc chịu ảnh hưởng lớn của văn hóa Trung Quốc thời Minh, hiện nay trong tư tưởng Nho giáo của Hàn Quốc, một phần lớn là kế thừa từ triều Minh, một phần là sự giao thoa với nền văn hóa Trung Quốc, vì vậy khi so sánh tư tưởng Nho giáo của hàn Quốc với Trung Quốc cũng không thua kém mấy. ”
Mỗi khi hắn nói chuyện, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ lắng nghe, nhưng hắn lại đang dạy thay thầy giáo cô, sau khi dạy xong mấy tiết, hắn liền rời đi, rất nhiều bạn học nữ lưu luyến với hắn, cùng hắn chụp ảnh, thậm chí còn xin số điện thoại của hắn, hắn rất điềm đạm, ọi người địa chỉ hòm thư, sau khi quay về Hàn Quốc, sẽ gửi thư ọi người.
Hắn là con lai Hàn – Pháp, ba là người Hàn Quốc, mẹ là người Pháp, vừa tốt nghiệp đại học ở Hàn Quốc, chuẩn bị sang Pháp học chuyên sâu.
Kiều Mạt ngồi phía cuối lớp học, nhưng đang lẳng lặng ngắm nhìn hắn.
Không ngờ sau đó hắn lại đến tìm cô, “Này, Kiều Mạt, em có hòm thư không?”
Kiều Mạt tỉnh táo lại, nói cho hắn hòm thư nhà mình.
“Em rất nghiêm túc học tập, sau này nhất định sẽ trở thành một thợ làm bánh xuất sắc.”
Kiều Mạt chỉ cười e lệ cúi đầu tựa như một cây xấu hổ.
Hắn thật đẹp trai.
Sau đó, cô gặp lại hắn hai lần, một lần ở thư viện, một lần ở cửa hàng tổng hợp của trường. Khi Kiều Mạt đang buồn chán ngồi đọc sách trong thư viện, tình cờ sau lưng có một người huých vào người cô một chút, người cô ngả về trước, đầu va vào trên giá sách, quay lại có chút tức giận, kết quả vừa quay lại liền nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc. Hóa ra là hắn.
Ngày đó vô tình gặp hắn, Kiều Mạt rất vui vẻ, hai người ngồi trò chuyện trong thư viện, tâm sự liên mấy giờ đồng hồ, cô thật sự có một cảm giác đặc biệt với hắn.
Khi ra ngoài cũng đã muộn, hắn rất ân cần hỏi cô : “Chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Vốn định đồng ý, nhưng đúng lúc này, có người gọi tên hắn bằng tiếng Hàn, Kiều Mạt vừa quay đầu liền nhìn thấy một cô gái vui vẻ nhào vào ngực hắn, Tông Trạch lập tức giới thiệu với cô, “Kiều Mạt, đây là bạn gái của anh.”
Cô gái kia tên là gì, Kiều Mạt cũng không nhớ rõ, nhưng lại ghen tuông giống như lúc Lục Vô Song bắt gặp Dương Quá gặp gỡ cô gái khác, lúc đó cô cũng có chút cảm giác chua xót.
Hóa ra hắn đã có bạn gái rồi, ngay lập tức, vị trí của hắn trong tim Kiều Mạt cũng thay đổi.
Kim Tông Trạch hỏi cô: “Mấy người chúng ta cùng đi ăn cơm đi?”
Cũng không còn nhỏ nữa, Kiều Mạt cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy được, cô khách sáo chào tạm biệt bọn họ, rồi quay người bước đi, mà bắt đầu từ giây phút đó, cô không bao giờ gặp lại hắn nữa, hòm thư trống trơn, cũng không thấy hắn gửi thư đến nữa.
Kiều Mạt tỉnh táo lại, ba năm, không ngờ hắn lại về Trung Quốc, lại nhớ đến thành phố này, có đúng là hắn không? Hắn có khỏe không? Hắn đã kết hôn rồi sao?
Trong đầu có vô vàn nghi vấn, cô rất muốn gặp vị bếp trưởng mới này, để chứng thực hắn có phải là Kim Tông Trạch hay không.
Cô cầm dao cẩn thận cắt từng phần bánh ga tô đẹp mắt xong, lập tức bưng lên cho khách, món tráng miệng của cơm Tây vô cùng quan trọng, là một món không thể thiếu sau bữa ăn, cô đã chuẩn bị xong tất cả các món tráng miệng thực khách yêu cầu.
Sau khi làm xong mọi việc, lúc ra ngoài, cô lén lút đi sang bộ phận bếp phụ trách cơm Tây.
Trong số mấy đầu bếp đang nấu ăn, cô dễ dàng nhận ra hắn.
Kiều Mạt cười, đúng hắn rồi, Kim Tông Trạch.
Kim Tông Trạch đang làm một suất bò bít tết Italy.
Kiều Mạt đứng phía sau nhà bếp, cô rất hứng thú khi tận mắt nhìn thấy các thao tác làm bếp của Kim Tông Trạch, nhìn cổ tay hắn thành thạo lật đảo vài cái, liền bày xong hai đĩa bò bít tết lên bàn, rưới một ít nước sốt lên mặt, sau đó trang trí món ăn bằng một vài bông cải xanh và một chút mì ống đặt bên cạnh, rưới nước sốt hành tỏi, và trứng chiên, toàn bộ quá trình đều hoàn hảo như một họa sỹ vừa hoàn thành một tác phẩm để đời của mình, khiến người xem trầm trồ khen ngợi không ngớt.
Hắn vẫn đẹp trai như vậy, trong lòng Kiều Mạt khen ngợi, đúng lúc này, cô nhận thấy ánh mắt hắn có chút bất ngờ.
Trong lòng Kiều Mạt rất thất vọng khi nhìn vào ánh mắt bất ngờ của hắn, cũng chẳng hề niềm nở, không có vẻ gì là bạn cũ gặp lại nhau. Hắn đã quên cô rồi.
Cô thản nhiên cười với hắn, “Chào anh, bếp trưởng Kim.”
Trong nháy mắt quay đi, hắn chợt gọi cô: “Chờ một chút.”
Kiều Mạt quay đầu.
Hắn đi tới, “Kiều Mạt phải không? Em là Kiều Mạt, đúng không? ”
Kiều Mạt thẹn thùng cúi đầu, “Chào anh, đã lâu không gặp.”
————
Ngoài trời mưa rơi ào ào, Kiều Mạt và Kim Tông Trạch ngồi cạnh cửa sổ trong một phòng bao của nhà hàng Hàn Quốc, bên ngoài trời mưa mù mịt, mưa táp thẳng vào cửa sổ thủy tinh, cọ rửa cửa sổ thủy tinh sạch sẽ tựa như một mảnh pha lê trong suốt.
Khi ăn cơm, hắn rất ân cần săn sóc cô.
Kiều Mạt khó hiểu hỏi hắn: “Sao anh lại thích Thanh Đảo? Thanh Đảo lại không sầm uất như Thượng Hải và Bắc Kinh.”
Kim Tông Trạch trả lời: “Vì bà nội tôi là người Trung Quốc, quê ở Thanh Đảo, bà là thiên kim tiểu thư của một gia đình lớn giàu có thời Dân quốc, cho nên tôi về đây, không khí trong lành và vị trí thành phố xinh đẹp liền thu hút tôi, cùng với các yếu tố pha trộn khác, làm tôi yêu thành phố này say đắm.”
Ra là vậy, thì ra quan hệ huyết thống của hắn lại phức tạp như vậy, chẳng trách hắn nổi bật đến thế, hóa ra là trong người hắn cũng chảy dòng máu Trung Quốc.
Hai người ngồi đối diện nhau trò chuyện, từ chuyện sự thay đổi của con người trong một vài năm gần đây, kể lại những kinh nghiệm của hắn khi du học ở Pháp, đến chuyện người nhà hắn, Kiều Mạt chỉ ngồi yên lặng nghe hắn kể chuyện, giọng nói của hắn rất dễ nghe, ngữ điệu đều đều, cô nghe hắn nói mà cảm thấy ấm áp vô cùng.
Bất thình lình, thực khách ngồi trong nhà hàng cũng lục tục ra về: “Có vẻ như ngoài trời mưa cũng nhỏ, chúng ta cũng nên đi thôi.”
Hắn xong việc, cùng cô ra về.
“Tôi chở cô về!”
Kiều Mạt khách sáo từ chối: “Không, không cần đâu, tự tôi có thể gọi xe tắc xi về.” Vừa lúc một chiếc xe tắc xi dừng lại, ánh mắt dò hỏi của người lái xe hướng về phía bọn họ.
Kiều Mạt lên xe, cô vẫy chào Kim Tông Trạch: “Bếp trưởng Kim, hẹn mai gặp lại.”
Ngồi vào ghế sau xe tắc xi, cô quay đầu lại nhìn, thấy hắn cao to, đẹp trai, thân hình mảnh khảnh đứng ven đường, dưới ánh đèn đường, hắn đang nhìn cô, nhìn thấy xe tắc xi đã đi rồi, Kiều Mạt thấy hắn vẫn đứng đó nhìn theo xe, cô cười với hắn, dù xe chạy càng lúc càng xa, cô cũng nhìn không rõ vẻ mặt hắn, nhưng ý cười dịu dàng của hắn khi chia tay tựa như lớp kem bên ngoài bánh ga tô, bạn có lấy đi đóa hoa hồng trên mặt bánh thì nó vẫn còn in dấu vết nơi đó.
Cô cúi đầu, nhớ tới một đoạn văn đã có từ rất lâu.
“Có lẽ bạn từng mua một bộ quần áo mình thích nhất lại tiếc không dám mặc, cất giữ cẩn thận trong tủ quần áo, thật lâu sau khi bạn nhìn thấy nó, lại phát hiện nó đã lỗi mốt rồi. Có lẽ bạn cũng từng mua một chiếc bánh ga tô đẹp mắt rồi cũng tiếc không ăn, để cẩn thận trong tủ lạnh, thật lâu sau, khi bạn nhìn thấy nó, hóa ra nó đã hết hạn. Mạng sống cũng có hạn định, muốn làm việc gì nên làm càng sớm càng tốt. Nếu bạn chỉ chôn giấu nguyện vọng, ước mơ trong lòng, lại chưa từng thử làm gì đó, chỉ thu được kết quả duy nhất, đó là bạn đã bỏ lỡ việc đó, tựa như bộ quần áo lỗi mốt và chiếc bánh ga tô hết hạn kia. ”
Kiều Mạt thầm nhủ, câu nói rất hay, bánh ga tô thật đẹp.
Tiếc là, cô đã bỏ lỡ mất rồi.