Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 19: Lần đầu tiên của hắn
Kiều Mạt cúi đầu, tập trung đổ lòng đỏ trứng vào các khuôn bánh ngọt nhỏ.
Đang làm bánh ngọt nhân trứng, mật ong, sữa, lòng đỏ trứng trộn đều rồi đổ hỗn hợp này vào trong khuôn bánh ngọt nhỏ, sau đó nướng trong lò nướng.
Đi động reo vang, cô rất hy vọng đó là Kỷ Vĩ, nhưng không phải.
Là văn phòng bất động sản. Cô muốn thuê nhà, nhà Kiều Mạt rộng bảy mươi năm mét vuông, ở một mình thì hơi rộng, bổ sung thêm đồ dùng trong nhà cho thuê, một tháng cũng thu được một ngàn năm trăm tệ một tháng, cô một mình thuê một phòng nhỏ bên ngoài hoặc ở ghép với người khác, chỉ mất bốn đến năm trăm tệ một tháng, chuyển nhà một chuyến có thể thu về trên dưới một ngàn tệ, xã hội bây giờ quá thực tế, tất cả mọi thứ đều cần dùng đến tiền, cũng phải tiết kiệm một chút.
Lâm Tiểu Băng tươi cười thử thăm dò cô: “Kiều Mạt, bạn không phải là đang yêu đó chứ, mình thấy mấy ngày nay bạn luôn thất thần.”
Kiều Mạt ngơ ngác nhìn cô, yêu đương? Cô có sao không?
Đêm đó từ KTV trở về, cô bị mất ngủ, trằn trọc mãi vẫn như cũ cảm giác được hơi thở nóng bỏng thoáng xẹt qua bên tai, trước ngực cũng cảm giác như có sâu róm bò qua, ngứa ngáy tê dại, nhớ tới hắn suồng sã hôn cô, cô không khỏi mặt đỏ tim đập, vất vả lắm mới ngủ được một chút, Kỷ Vĩ lại gọi điện thoại đến quấy rầy.
Cũng đã quá nửa đêm.
Kiều Mạt lấy điện thoại ra, trong đêm hôm mờ ảo nghe hắn lải nhải nói chuyện.
Trong điện thoại hắn khẽ hỏi cô: “Anh muốn nói chuyện với em một chút.”
Kiều Mạt không lên tiếng.
“Nếu bây giờ anh, ……..Bây giờ anh đến nhà em, liệu em có đánh hay đuổi anh về không?”
Kiều Mạt nhìn vào điện thoại, cô muốn nói, cô cũng muốn hắn, cô cũng muốn ôm hắn, nhưng mà cô không dám, đành phải nói dối mà giấu kín những lời thật lòng.
“Kiều Mạt,” giọng hắn thì thầm không rõ: “Anh thật sự, thật sự thích em, làm sao bây giờ? Nói cho em biết một chuyện, mối tình đầu của anh là khi anh mười tám tuổi, cô ấy lớn hơn anh hai tuổi, dì của cô ấy làm hộ sĩ, có một ngày vào buổi tối, cô ấy đi theo dì đến trực ca đêm, anh liền lén lút đi tìm cô ấy, sau đó hai đứa bọn anh không quay lại, bọn anh trốn vào trong một phòng bệnh không có bệnh nhân, ……………, sau đó bọn anh, bọn anh liền…………, liền……. làm chuyện kia.”
Giọng hắn nhỏ dần, tay nắm điện thoại của cô áp sát vào tai, cô thật không thể tưởng tượng được hắn sẽ kể với cô lần đầu tiên của mình.
Hắn bắt đầu nói: “Bảo bối, hiện tại đầu óc anh hơi loạn, đôi khi anh nói chuyện hơi vô nghĩa, mà cũng có thể là cái đó…….., cái đó, ………Anh cũng không biết chính mình phải………., làm sao nữa, em biết không, lần đầu tiên anh gặp em, em nằm trên giường bệnh, đột nhiên anh có cảm giác, em rất giống mối tình đầu của anh, điểm khác biệt nhất là, em……..Em lại mặc áo lót màu hồng phấn tại thời khắc ấy, anh chỉ có một loại mong muốn duy nhất là muốn cởi bỏ trói buộc ra, an rất muốn………….chạm vào em một chút. ”
Mặt Kiều Mạt đỏ bừng, cô phát hiện bản thân đối với hắn càng ngày càng không thể hiểu nổi, thoạt nhìn hắn rất cợt nhả, giờ phút này giọng nói hết sức ôn nhu tán gẫu truyện trên trời dưới biển với cô, nếu đây là thổ lộ tình yêu, thế giới này có lời thổ lộ như vậy sao? Hay là, cô gặp phải một yêu quái phép thuật ghê gớm?
Bên kia Kỷ Vĩ day trán, nói năng lộn xộn, “Đương nhiên mối tình đầu không thành, hiện tại cô ấy cũng có con nhỏ rồi, anh cũng không định so sánh em với cô ấy, anh chỉ muốn nói, em mang lại cho anh cảm giác, giống như mối tình đầu, lần đầu tiên đi hát với em, anh hôn em, miệng em dính kem tươi, ngọt ngọt ẩm ướt, nhưng, hôn một chút liền thấy rất thích, ……Giống như cảm giác của nụ hôn đầu tiên, nếu ngày đó, em nhiệt tình thêm một chút, anh nghĩ anh…………, anh sẽ thực sự muốn em…….”
Kiều Mạt không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe hắn lải nhải khi say, im lặng hồi lâu, cô nói: “Anh ngủ đi.”
Bên kia hắn kêu: “Chờ một chút, chờ một chút, em yêu, hãy nghe anh nói mấy câu.” Kiều Mạt không trả lời, hắn dừng lại, do dự mãi, rốt cuộc nói: “Bảo bối, anh……… thích em, thật đó, anh…….” Hắn day trán, hơi choáng váng: “Anh, thôi vậy, ngày mai anh sẽ đến sớm đưa em đi làm.”
Hắn thật sự không hỏi ý kiến cô, cũng không giải thích bất cứ điều gì, chỉ nhớ loáng thoáng dáng vẻ sợ hãi trong đêm tối của cô.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Mạt xuống lầu, nhìn quanh mà không thấy Kỷ Vĩ đến đón cô.
Khoảng ba ngày sau cô cũng không thấy Kỷ Vĩ liên lạc gì, lần đầu tiên trong đời cô trải nghiệm cảm giác tương tư, trong lòng chua xót cũng không thể bày tỏ cùng ai.
————
Kiều Mạt cúi đầu tiếp tục làm bánh mì, bây giờ cô bắt đầu làm chà bông (ruốc thịt) cuốn, mặt bánh đã cuốn xong, cũng đã phết bơ xong xuôi, chỉ cần rắc chà bông lên mặt bánh nữa thôi.
Lâm Tiểu Băng đẩy cô một cái, “Kiều Mạt, hình như bên ngoài có một anh chàng đẹp trai đến tìm bạn đấy.”
Cô đứng trong bếp, cửa hàng vừa mở cửa, liếc qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, quả nhiên là Kỷ Vĩ.
Hắn đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, trước mặt là một tách cà phê, bốn chiếc bánh nhân bơ, trong tay cầm cuốn tạp chí, quay đầu lại nhìn cô, hơi mỉm cười sau đó nhón một chiếc bánh nhân bơ, nháy mắt với cô.
Trái tim Kiều Mạt hơi rung động, cô không cam lòng nhưng cũng phải thừa nhận rằng, Kỷ Vĩ là một người đàn ông giỏi giang hơn người, giống như Yến Thanh trong Thủy Hử, nhã nhặn đẹp trai, khi xuất hiện trước mặt Lý sư sư, một người từng trải như vậy cũng phải trợn tròn mắt kinh ngạc, mà hiện tại người đàn ông tên Kỷ Vĩ này, hắn đang ngồi đó, trên người là bộ âu phục vừa vặn màu bạc, dưới ánh đèn nhu hòa trong tiệm bánh càng thêm quyến rũ, hắn giống như viên đá sapphire trong đống bạch kim, dưới ánh đèn, càng lóe lên thứ ánh sáng lạnh lùng, hút hồn.
Tình yêu là gì? Cho dù cô luôn tươi cười, nói năng và làm việc có khéo léo đi nữa, nhưng trong lòng cô cũng khao khát được một lần yêu điên cuồng, một khoảng mơ hồ.
Kiều Mạt tự nhủ, tình yêu chính là một trải nghiệm trên bờ vực giữa sống và chết, nhưng trước khi chết, nếu có thể gặp được người đàn ông như này, dù chỉ là vô tình lướt qua, cũng mãn nguyện rồi.
Di động báo hiệu có tin nhắn SMS mới, cô lấy di động ra, vừa nhìn ra ngoài liền thấy hắn đang cầm di động vẫy vẫy cô.
“Xin lỗi, hai ngày trước, anh say rượu, nói năng lung tung, anh xin rút lại những lời nói buổi tối hôm đó.”
Kiều Mạt ngạc nhiên, những lời nói đó sao?
Cô nghi ngờ điều đó nhưng cũng không chắc chắn lắm, cũng không biết nên trả lời thế nào. Mà hắn chỉ ngồi cách cô 10 mét.
Ngay sau đó, lại báo một tin nhắn mới.
“Anh rút lại những lời nói tối hôm đó, vì anh muốn sửa lời cho tốt, thật lòng bày tỏ với em một lần nữa”
Kiều Mạt đáp lời hắn: “Tối nay có lẽ tôi tan ca hơi muộn.”
“Anh chờ em được mà.”
Chờ một mạch đến 8 giờ tối, bên cạnh từng đợt khách đến rồi đi, hắn lại nghiêm chỉnh ngồi một chỗ, thái độ rất lạ, rất lịch sự.
Tính tình Kiều Mạt rất kiên nhẫn, chưa từng thấy vẻ mặt nôn nóng của cô bao giờ, tan ca xong cô thay quần áo rồi lại cùng mọi người dọn vệ sinh xong mới về nhà.
Kỷ Vĩ đứng trước mặt cô, dáng dấp ưa nhìn, mặt mày khôi ngô, trên mặt mang theo nét cười thản nhiên, hắn vươn tay về phía Kiều Mạt.
————
Lúc ăn cơm, Kiều Mạt không dám nhai nhồm nhoàm như lần trước, Kỷ Vĩ có hơi thất vọng, “Hôm nay ăn không ngon miệng sao? Em ăn rất ít.”
Kiều Mạt xấu hổ: “Không phải trong mắt anh, tôi giống hệt hà mã miệng rộng?”
Hắn cười ha hả, “Hà mã thì có chút khoa trương quá, chẳng qua là một con heo tương đối dễ thương, tuy là họ hàng gần của em nhưng cũng điểm giống em ”
Nhất thời Kiều Mạt tức giận, mặt mũi nhăn nhó, nhìn qua giống hệt một bà vợ chua ngoa ghê gớm.
Hắn vui vẻ kéo tay cô: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Hắn dọa nạt cô: “Tìm một chỗ tối tăm, làm chuyện người lớn, nhưng em lại từ chối vì cho rằng đó là chuyện đáng xấu hổ.”