Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 18: Em có muốn làm tình?


Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 18: Em có muốn làm tình?

Không ngờ tới, sau đó hắn hỏi một câu khiến Kiều Mạt gần như ngất xỉu.
“Em có muốn làm tình?”
Kiều Mạt không cần nghĩ ngợi gì, trả lời ngay: “Không muốn.”
Hắn cười: “Thật giả dối, em cứ thừa nhận đi, em nói đi, em muốn anh.” Hắn khẽ xoa nắn ngực cô, “Em ở đây muốn, trong suy nghĩ cũng muốn, đúng không?”
Kiều Mạt mặt đỏ tai hồng, trong lòng cô hoảng hốt, giọng nói lí nhí, ….giống như đang cầu xin hắn: “Kỷ Vĩ, anh đừng như vậy, anh như vậy tôi thấy sợ lắm.”
Có lẽ vì cô rụt rè nhỏ giọng cầu xin, làm dấy lên thương hại trong lòng hắn, nhưng đồng thời cũng khơi dậy nhiệt huyết trong hắn, hắn ôm cô, thì thầm bên tai cô, “Nếu em khao khát, anh liền đáp ứng em.”
Kiều Mạt bị dọa, cả người như có dòng điện xẹt qua, run rẩy toàn thân. Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, lúc này hắn đã định tháo bỏ trói buộc trước ngực ra, Kiều Mạt cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn đang phun lên ngực mình, trái tim cô đập gia tốc, mà hắn lại cúi đầu cắn………..

“Kiều Mạt.” Hắn khẽ gọi tên cô, Kiều Mạt cảm giác giọng nói trầm khàn của hắn thoang thoảng mùi rượu, hắn khẽ hôn trước ngực, trong bóng tối, hắn ngẩng đầu muốn nhìn rõ ràng biểu cảm trên mặt cô.
Chợt Kiều Mạt thanh tỉnh hẳn, cô hoảng hốt đẩy hắn ra, quát hắn: “Anh dừng tay lại cho tôi.”
Hắn không rõ, nhưng cũng dừng tay lại, Kiều Mạt điều chỉnh nhịp tim, bình tĩnh nói: “Anh cảm thấy làm tình giống như đi tắm, chỉ cần thỏa mãn nhu cầu của đối phương thôi sao? Tôi không muốn, nếu không có tình yêu, thà rằng tôi đừng làm.”
Hắn rút tay, quả thật bản thân hắn có chút say, nhưng hắn vẫn rành mạch hỏi cô: “Em cảm thấy anh giống như đang đùa giỡn sao?”
Cô thẳng thắn trả lời: “Đúng vậy.”
“Kiều Mạt.” Hắn than nhẹ một tiếng, thở dài nặng nề: “Buổi tối hôm đó, anh nằm mơ, trong mơ……….mơ thấy em, hai người chúng ta………..”
Mặt Kiều Mạt đỏ tía tai.
Hắn trầm giọng: “Cơ thể em thật mềm mại, anh……….rất thích.”
Kiều Mạt một trận run rẩy, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào lỗ mà chui xuống.
Hắn cũng khó hiểu: “Sao anh lại thích em chứ? Em nói đi, em quyến rũ anh bằng cách nào?”
Nhất thời Kiều Mạt tức giận: “Tôi không xứng đáng được người khác yêu thích sao? Cho dù tôi còn chưa từng học đại học, nhưng tôi cũng không sống dựa vào người khác. Tôi cũng không lợi dụng nhan sắc của mình để có được công việc nhàn hạ.

Hắn ngắt lời cô, “Được rồi, bài phát biểu đầy nhiệt huyết của diễn giả.”
Kiều Mạt lẩm bẩm: “So với anh, bản thân anh nếu không phải gia đình có tiền và địa vị, liệu anh có thể có được công việc tốt như vậy không?”
Hắn hơi mất hứng, “Kiều Mạt, đừng coi thường người khác, anh nói cho em biết, anh bảy tuổi đến trường, từ lớp một nhảy cóc lên lớp ba, trung học lại nhảy cóc từ năm nhất đến năm ba, anh lấy tổng điểm hai cấp được xét tuyển vào cấp ba, sau đó lại được tuyển thẳng lên trường đại học trọng điểm, đúng vậy, công việc của anh không tệ, nhưng sau đó trong kỳ thi công chức, điểm số của anh đứng thứ hai toàn tỉnh, em không tin đúng không? Anh nói cho em biết, anh luôn thận trọng trong từng bước đi, có được sự giúp đỡ của cha mẹ, nhưng anh không hề thấy hổ thẹn với họ, anh đã dùng thành tích và hành động của mình để nói với mọi người rằng anh không dựa vào sự che chở của ba mẹ và dòng họ để thành đạt, mặc dù ba anh là quan chức cấp cao của tỉnh, nhưng anh chưa từng làm gì gây bất lợi cho ba và dòng họ, em nói xem, anh có đáng để em thích không?”
Nhất thời Kiều Mạt không nói lên lời.
Lòng bàn tay hắn xoa nhẹ khuôn mặt cô, “Bé à, em nói thử xem anh nên ăn em, chiếc bánh bao nhân thịt này như thế nào đây?”
Hắn dang hai tay cô sang hai bên, nửa người đè lên người cô, Kiều Mạt vội đá hắn, hắn liền nhân cơ hội chen vào giữa hai chân cô.
Kiều Mạt nhận thấy bàn tay không an phận của hắn bắt đầu vuốt ve, cởi bỏ trói buộc trên người cô, cô hoảng hốt, nếu hắn nhất định làm tới, cô cũng không đủ sức mà phản kháng lại, hơi thở cô dồn đập, cô quát lên: “Tôi không muốn, nếu anh thật sự làm như vậy, tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.”
Hắn dừng lại.

Kiều Mạt cũng nhìn hắn, trong bóng tối, hai người lẳng lặng nhìn nhau, tuy rằng không nhìn rõ biểu cảm lẫn nhau, trong không khí mờ ám chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, tựa như đang đoán tâm tư của đối phương, muốn tìm ra một lối thoát vẹn toàn, lại giống như đang chờ đợi, xem ai mới là người thỏa hiệp trước.
Kiều Mạt cũng uống một chút rượu, cô biết hiện tại hai người đều có chút choáng váng, điều duy nhất có thể làm là cố duy trì một chút tỉnh táo.
Rốt cuộc hắn cúi đầu, không có hành động nào khác.
Đợi một lát, bỗng nhiên hai ngón tay hắn nâng mặt cô lên, cúi đầu, dịu dàng hôn lên môi cô, cùng đầu lưỡi cô triền miên không dứt, đột nhiên thái độ cùng hành động của hắn hết sức mâu thuẫn, hiện tại hắn dịu dàng lấy lòng cô, mang theo ôn nhu cùng ngọt ngào làm say đắm lòng người.
Bất chợt hắn buông cô ra, đứng lên, đi đến bên cạnh mở cửa ra, cửa vừa mở, ánh đèn ngoài hành lang chiếu rọi khắp phòng, hắn do dự dừng lại một chút, thân ảnh dưới ngọn đèn, cao lớn rất hấp dẫn mà bóng lưng hắn, một nửa được soi bóng dưới ngọn đèn, một nửa khuất trong bóng tối, vô cùng trầm mặc cùng kiêu hãnh.
Thế nhưng hắn đi rồi, hắn đi mà không thèm nói một lời, cửa cũng không thèm đóng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.