Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 13: Em thích anh sao


Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 13: Em thích anh sao

Kiều Mạt trả lời: “Đánh chứ, đương nhiên là phải đánh rồi, bạn quát mắng đàn ông, hắn có thể sẽ cho bạn tiền, thỉnh thoảng bạn đánh hắn, hắn có thể sẽ tặng bạn kim cương.”
Kỷ Vĩ nghe đến hồ đồ, đây là lý lẽ gì vậy?
Phục vụ bưng lên một tô to xương bò hầm khoai tây, Kiều Mạt có vẻ rất đói, không chút khách khí nhai nhồm nhoàm.
Kỷ Vĩ cũng không ăn nhiều, hắn đang uống một ly trà lúa mạch, nhìn cô ăn, hắn hỏi cô: “Kều Mạt, em cảm thấy con người anh thế nào?”
Kiều Mạt thuận miệng trả lời: “Rất tốt.”
“Anh hỏi lại em, em có muốn anh trở thành bạn trai của em không?”
Đôi đũa đang gắp miếng xương của Kiều Mạt dừng lại giữa chừng, mãi vẫn không cho vào miệng, cô cười rộ lên, “Kỷ Vĩ, anh thật là một người tốt, biết tôi chưa có bạn trai, nên muốn giúp đỡ một tay, mặc dù tôi không có bạn trai nhưng cũng không cần anh ủng hộ người nghèo vậy đâu.”
Hắn mất hứng: “Anh cũng không phải tổ chức từ thiện.”

Kiều Mạt nói lảng đi: “Ăn cơm đi.”
Kiều Mạt cúi đầu tiếp tục ăn cơm, dường như khẩu vị của cô cũng không tệ lắm, rất nhanh đã ăn hết sạch thức ăn trước mặt, sau đó gọi phục vụ, “Mang món tráng miệng lên.”
Thật sự ăn được nhiều vậy, vậy nếu phải năm đói kém, nuôi một cô con gái như vậy không phải sẽ khiến ba mẹ buồn chết sao, cho dù có lập gia đình, nhà chồng cũng phải chuẩn bị mấy kho lương thực lớn.
Hắn lại nói một lần nữa: “Kiều Mạt, làm bạn gái của anh đi.”
“Vì sao?”
Hắn đùa cô: “Bởi vì em quá cố chấp, nếu không biến em trở thành bạn gái của anh thì không có cách nào đường đường chính chính lên giường với em.”
Nhất thời Kiều Mạt cười nhạt: “Quả là một lý do vô cùng chính đáng, Kỷ đại thiếu gia, đây là anh đang đi siêu thị mua giấy vệ sinh, giải quyết xong liền ném đi sao?”
Hắn thấy cô tức giận, lập tức giải thích: “Thật xin lỗi, tuy đôi khi anh hơi điên cuồng, thích đùa giỡn nhưng từ sâu trong lòng mình, anh thích em.”
Kiều Mạt nhìn hắn, rất khó hiểu: “Anh thích điểm gì ở tôi?”
Hắn trả lời cô: “Kiều Mạt, em là một cô gái xinh đẹp đáng yêu, tuy có chút ngốc nghếch, làm việc có chút hồ đồ, đôi khi lại hơi nghịch ngợm tinh quái, lại có chút yếu ớt, tùy hứng, em nói xem, em là một cô gái đáng yêu như vậy, nếu em không trở thành bạn gái của anh, không phải là tiện nghi ấy tên đàn ông bên ngoài so ra còn kém cỏi hơn anh rồi sao?”
Trong mắt hắn có chút ý cười, có chút trêu chọc, nhưng ba phần là chế giễu còn lời thật lòng chiếm bảy phần còn lại.
Kiều Mạt lẳng lặng nhìn hắn.
Đợi một lúc, cô đặt đũa xuống, rất bình tĩnh nói: “Kỷ đại thiếu gia, cảm ơn lời khen của anh, giống như rất nhiều phụ nữ muốn một viên kim cương, tôi cũng rất mơ mộng, cũng muốn có một người bạn trai đẹp trai tài giỏi, nhưng việc đó cũng cần phải có cơ hội và thực lực, tôi biết thực lực của tôi không đủ, anh đối với tôi mà nói, một người giống như sông lớn cuồn cuộn chảy, một người giống như dòng suối nhỏ giữ núi rừng, căn bản hai chúng ta thuộc về hai thế giới khác nhau, thẳng thắn mà nói, tôi thích anh, chỉ đơn giản là thích, yêu đương xin miễn cho, chúng ta không phù hợp.”
Cô chậm rãi phản bác lại, nhất thời Kỷ Vĩ không thể đối đáp được, có chút giật mình.

Cô ăn xong rồi, giơ tay gọi phục vụ lại đây thanh toán.
Kỷ Vĩ ngăn cô lại: “Để anh thanh toán.”
“Không được, tôi đã nói sẽ mời cơm, chỉ là một bữa cơm thôi mà, cứ để tôi thanh toán.”
“Anh chưa từng có thói quen để cho để cho phụ nữ thanh toán hóa đơn trước mặt mình.”
Cô thản nhiên nói: “Tôi cũng không quen việc một người hay đùa giỡn lại yêu cầu, em hãy làm bạn gái anh đi!”
Nhất thời hắn giật mình, “Nói đùa? Em thấy anh giống đang nói đùa sao?”
Ngược lại Kiều Mạt tinh thần vui vẻ, coi như không có chuyện gì, cô chuyển chủ đề: “Có muốn đi hát không? Hai chúng ta đi hát karaôkê đi!”
Trong lòng hắn cũng không vui vẻ gì, cô gái này, đối mặt với một người đang bày tỏ tình yêu với mình lại tỉnh bơ như cắt một cây cải trắng, cái người này sao lại không cho người khác chút thể diện nào như vậy.
Có chút tức giận, càng như vậy càng kích thích bản tính chinh phục của hắn.
Lúc ra ngoài, hắn bảo cô: “Kiều Mạt, không phải anh nói đùa đâu.”

Nhưng Kiều Mạt thản nhiên nói: “Chúng ta đi hát karaôkê đi.”
Hai người tìm một phòng hát karaôkê trang trí đẹp, chọn một phòng nhỏ, sau khi vào phòng, Kiều Mạt đánh giá mọi nơi, khen ngợi: “Điều kiện không tồi, âm thanh rất được, liệu thuê lúc đêm hôm thế này có rẻ hơn chút nào không?”
“Chơi suốt đêm sẽ càng tiện lợi hơn, quá nửa đêm hát mệt rồi thì xem phim, trong này cơ sở dữ liệu đầy đủ, có đến mấy trăm bộ phim cho chúng ta thoải mái lựa chọn.” Hắn cười xấu xa trước mặt cô: “Phim A, phim ma, phim kinh dị, phim hành động, thể loại nào cũng có. Chi bằng chúng ta thuê qua đêm đi?”
Phòng này không lớn lắm, dường như là thiết kế dành riêng cho các cặp tình nhân, ti vi LCD (màn hình tinh thể lỏng) được treo ở giữa bức tường, ghế sô pha kê đối diện với ti vi LCD, khoảng cách vừa phải, vị trí thích hợp, ánh đèn lung linh, cả gian phòng tràn ngập hương vị tình yêu.
Hắn trêu chọc cô: “Hai người chúng ta ở trong một không gian biệt lập thế này, nếu có xảy ra chuyện gì, liệu em có ra tay đánh anh không.”
Kiều Mạt cười: “Yên tâm, chúng ta đều là người có năng lực hành vi dân sự, cho dù anh giống trộm cướp, em giống lưu manh đi nữa, ra khỏi cánh cửa này, chúng ta vẫn là những người chính trực, chắc chắn là không hề có chút vướng mắc gì với nhau hết.”
Hắn cười ha ha: “Vậy anh yên tâm rồi, lát nữa nếu anh có động tay động chân, em chớ có bảo anh dừng lại đó.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.