Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 12: Thử hôn em một cái


Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 12: Thử hôn em một cái

Tình hình là từ chap nj mình sẽ đổi cách xưng hô giữa Kỷ Vĩ và Kiều Mạt một chút Kiều Mạt thì vẫn xưng hô vậy do xấu hổ còn Kỷ Vĩ sẽ xưng hô tôi – em cho thân mật!!!!
Bên ngoài trời đang mưa, bởi vì bận rộn nhiều việc cho nên Kiều Mạt là người cuối cùng rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, nhìn bầu trời bên ngoài, cô hơi lưỡng lự vì không mang theo ô, mà từ cửa hàng bánh ngọt đến trạm xe buýt rất xa.
Đang lúc lưỡng lự, ven đường vọng lại tiếng còi xe, cô quay đầu lại, là Kỷ Vĩ.
Hắn ngồi trong xe, nhẹ nhàng mà hướng về phía cô huýt sáo, vẻ mặt rất tự nhiên giống hệt chàng diễn viên điện ảnh đẹp trai trong phim “Trân Châu cảng”, ngón trỏ và ngón giữa để lên trán làm động tác chào.
Kiều Mạt nhịn không được mỉm cười.
Mới quen nhau hai tháng, dần dần hai người cũng hiểu nhau hơn, có đôi khi Kỷ Vĩ sẽ gọi điện thoại cho cô, hẹn cô ra ngoài ăn cơm, tâm sự, còn cô cũng nhắn tin kể cho hắn những chuyện cười cô gặp phải, Kiều Mạt cho rằng nếu đã là bạn bè thì cùng nhau ăn cơm, xem phim cũng là chuyện hết sức bình thường, cho nên cô cũng thích đi chơi với hắn, nhưng hôm nay ngoài trời đang mưa, thấy hắn xuất hiện ở cửa hàng, cô vẫn hơi bất ngờ.
Chờ sau khi cô lên xe, hắn mới quay ra trêu chọc cô: “Kiều Mạt, em thấy tôi có giỏi không, biết chắc thể nào em cũng không mang ô, cho nên chạy một vòng chạy đến đón em.”

Kiều Mạt gật đầu: “Quả thật là, làm người cũng nên nói đến may mắn, mặc dù, trong đời sống tình cảm của tôi không gặp được một hoàng tử đặc biệt xuất sắc, nhưng có anh làm bạn thế này, cũng là một chuyện rất đáng mừng.”
Hắn liền bật cười: “Thật ra tôi chính là hoàng tử, tôi làm bạn trai của em được không?”
Kiều Mạt cười: “Được thôi, có điều chờ đến khi tôi biến thành người đẹp ngủ trong rừng, nhất định anh phải đến hôn tôi đó.”
Hắn vui vẻ: “Không, vậy thì lâu lắm, ngay bây giờ đi! Bây giờ em hãy nể tình tôi đội mưa đi đón em, hôn tôi một cái được không?”
Kiều Mạt nghiêng đầu, không thèm đếm xỉa đến hắn.
Hắn thật giống đứa trẻ ham ăn, vẫn chưa từ bỏ ý định mà đòi hỏi: “Tôi đây mới hôn em một cái, em thử nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đi, mặt thì đỏ bừng, làn da căng mịn như làn da của bé gái năm tuổi, để tôi hôn em một cái đi.”
Thấy cô không thèm để ý đến mình, hắn đùa giỡn : “Em xem lại mình đi, mới hôn có một chút, cũng đâu phải chuyện gì to tát, sao em lại quan trọng hóa lên như vậy?”
Kiều Mạt rất khó chịu: “Kỷ Vĩ, anh muốn làm gì? Nếu bạn bè có thể hôn nhau, há chẳng phải sẽ trở thành trò cười rồi sao.”
Kỷ Vĩ lắc đầu, thật ngang ngạnh, hắn nghiêng mặt đi, ra vẻ rất dày dạn dạy bảo cô: “Kiều Mạt, em có biết thế nào mới thật sự là hôn không, hôn thật sự giống như khi quan hệ tình dục, là sự hợp nhất cả tâm hồn và thể xác, nhắm mắt lại có thể cảm nhận được độ ấm từ lưỡi của đối phương, đoán được trong lòng hắn muốn gì, chứ kiểu như ban nãy chỉ là môi chạm môi, cũng giống như khi hôn vào má hay là hôn lên mu bàn tay thôi, đó chẳng qua chỉ là một nghi thức chào hỏi mà thôi, không thể gọi là hôn.”
Kiều Mạt mắng hắn, “Kỷ đại người yêu, tôi nào có thấy anh bác ái như vậy, được chào đón đến vậy, nhiều kinh nghiệm và suy nghĩ như vậy”
Hắn cười ha ha, đột nhiên muốn trêu chọc cô một chút, “Kiều Mạt, đã bao lâu rồi em không hôn người khác phái?”

Kiều Mạt lập tức đỏ mặt, hắn thật là, những lời như vậy mà cũng hỏi được.
Không ngờ hắn cứ dây dưa không dứt hỏi cô: “Nói đi, nói đi, tôi sẽ không nói với người khác đâu.”
Cô bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút liền nói: “Chắc hai năm.”
Hắn cười: “Hai năm qua em không hề hôn ai sao? Há há, đây thật sự là qua hai năm, dao không mài không bén mà, chi bằng tôi mài giúp em nhé, tôi cũng không ngại luyện tập cùng em đâu.”
Kiều Mạt dứt khoát không lên tiếng, cũng không thèm để ý hắn.
Kỷ Vĩ thấy cô có vẻ rất tức giận, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng không trêu chọc cô nữa, Kiều Mạt cũng không giống với các cô gái mà hắn đã gặp, nếu thật sự trêu cô nữa, chỉ sợ cô sẽ ngại đến không dám ngẩng mặt lên.
Kiều Mạt cũng đang nghĩ, cô chẳng qua chỉ là một cô gái trẻ nghèo nàn, hết sức bình thường, nhưng cho dù là vậy, cũng không có nghĩa là cô có thể hạ giá để cho anh hôn, dù anh là một người bạn tốt bụng, đẹp trai nhưng cô cũng không phải là giai cấp vô sản cứ hễ thấy trai đẹp đi qua là ngại ngùng.

Kỷ Vĩ tìm một nhà hàng Hàn Quốc, hắn cùng Kiều Mạt tùy ý gọi hai món canh, trong lúc chờ đợi, hắn lại trêu chọc cô: “Vừa nhìn thấy em ăn cơm, tôi lại nhớ đến lần đầu tiên gặp em, em lại có thể ăn hết một chiếc bánh ga tô to vậy, thật vượt quá sức tưởng tượng của tôi.”
Kiều Mạt cũng cười, “Thật ra tôi có hai lòng, một để chứa hoa quả, một để chứa cơm. Thật giống với hai lòng của đàn ông các anh, bên này là những lời nói thật, bên kia lại là những lời giả dối.”
Hắn cười ha ha hỏi: “Em còn chuyện gì đặc biệt không, tôi rất muốn biết.”
Phục vụ bưng thức ăn hai người đã gọi lên, Kiều Mạt liền ăn cơm, muộn vậy mà vẫn chưa ăn gì nên quả thật là rất đói. Cô trả lời: “Không biết chuyện này có được coi là đặc biệt không nữa? Ngày đầu tiên tôi đến nhà trẻ liền đánh một bạn nhỏ đến chảy máu mũi, ngày đầu tiên lên tiểu học, lại ném quả táo làm tím thâm cả mắt của một bạn học nam, tôi cũng hay đùa ác, đổ nước vào hộp cơm của bạn học hay thả sâu vào trong hộp bút, nếu anh muốn nghe những chuyện như vậy, tôi có thể kể liền ba ngày ba đêm cũng không hết.”
“Vậy.” Hắn rất thích thú hỏi cô: “Kiều Mạt, nếu làm bạn trai của em, anh ta phạm phải sai lầm, liệu em có dùng bạo lực với anh ta không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.