Đọc truyện Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế – Chương 48: Ôm nhau (7).
“Đội trưởng, khá hơn chưa?”
Trên máy bay, Khương Kiến lo lắng cầm một ly nước trắng đưa cho Kiều Yến.
“Cảm ơn.” Kiều Yến say rượu, sáng sớm lại phải vội vàng đi nhận nhiệm vụ, sắc mặt rất kém.
Hôm nay là ngày hội trao đổi giữa ba nước Đông Á chính thức mời dự họp. Từ sáng, bọn tui đã phải dùng chuyên cơ loại lớn bay nhanh đến hồ Thanh Hải. Trên máy bay này, ngoại trừ đội cứu viện đặc biệt phụ trách bảo vệ những người quan trọng, còn có những nhân vật trọng yếu của quân đội, các đoàn tinh anh của quân đội, đoàn người của hai nước trao đổi và tổ tiến hóa đến để quan sát thi đấu nhằm học hỏi kinh nghiệm.
“Hách Hách, nghi thức trao quân hàm của em sẽ được cứ hành sau khi trở về, nghe nói đội trưởng cũng có phần.” Khương Kiến nói.
“Tin vỉa hè ở đâu vậy?”
“Tin vỉa hè gì chứ, anh nghe Liên Trưởng Trương nói mà…”
“Những việc không xác định được thì đừng có rêu rao khắp nơi.” Kiều Yến nhíu mày.
“Được rồi…Anh chỉ nói với hai đứa thôi mà…” Khương Kiến ủ rũ nói.
Thông báo về chuyến lữ hành trên không trung đã đưa tui vào cõi thần tiên rất nhanh.
“Máy bay đã hạ cánh tại hồ Thanh Hải. Bây giờ nhiệt độ ở hồ Thanh Hải là 9 độ. Có gió cấp 1, hướng Đông Bắc. Độ ẩm tương đối là 70%. Bức xạ của tia cực tím rất mạnh. Đề nghị mặc trang phục xuân thu và các loại áo giữ ấm, những người sức khỏe yếu xin hãy mặc thêm áo giữ ấm như áo lông cừu. Vì chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn nên, xin hãy chú ý việc mặc quần áo nhiều hoặc ít…”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên trong radio.
“Hách Hách, mặc cái này vào.” Kiều Yến khoác một chiếc áo da trâu bên ngoài chiếc váy dây của tui.
“Nhìn không ra Hách Hách lại thích loại quần áo dễ thương này nha…” Khương Kiến đứng một bên lên tiếng cảm thán.
Có cần tui nói cho anh ta biết… đồ của tui lớn thì như quần áo, nhỏ thì như quần lót đều do Kiều Yến chọn cho không?
Tui nhìn Kiều Yến, tai nhóc con đỏ ửng, ho một tiếng.
Xem ra Kiều Yến không định sửa cái quan niệm sai lầm của Khương Kiến lại cho đúng, vậy tui cũng không nói.
Hồ Thanh Hải cách đó không xa, có phòng nghiên cứu dưới đất khổng lồ do quốc gia bỏ vốn để xây dựng, chủ yếu nghiên cứu về bệnh độc X và thuốc giải.
Bọn tui vừa xuống máy bay đã được đón vào phòng nghiên cứu dưới đất khổng lồ này.
Loại phòng dưới đất chứa đầy dụng cụ và máy tính này khiến tui nhớ đến nơi tui được sinh ra.
Cảm giác hoài niệm có nói với Kiều Yến cũng vô dụng, vì nhóc chỉ sống trên tầng trên, vẫn không biết dưới tòa nhà cực kỳ bình thường kia lại có cả một phòng thí nghiệm dưới đất.
Phòng thí nghiệm nằm ở tầng 5, đoàn trao đổi của hai nước và tổ tiến hóa ở tầng 3, đội cứu viện và tinh anh của quân đội ở tầng 2. dien.dan.Le.Quy.Don
Vừa tìm đến phòng, Kiều Yến đã nhanh chóng ngã xuống giường.
Cồn có ghê gớm đến mức đó sao? Thật là khó hiểu.
Sau hai giờ ngủ nghỉ, sắc mặt Kiều Yến khi tỉnh lại vào giờ cơm chiều đã tốt hơn nhiều.
“Chị chờ một chút, em đi lấy đồ ăn, chúng ta ăn ở trong phòng.” Kiều Yến mệt mỏi cầm lấy áo khoác, đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình tui rồi.
Được thôi, lần này có thể yên tĩnh ngẫm lại về vấn đề phân chia tài sản.
Ờ thì…nghe nói là sau khi chết con người phải chia tài sản nên đương nhiên bản cương thi cũng không thể thiếu.
Đầu tiên, nói về hai chữ: tài sản. Cái này rất đơn giản….Tài sản của bản cương thi, thôi nói ra chắc sẽ hù chết người. Tui có cả một phòng đầy tạp chí ảnh cho trẻ em, có cả họa báo gấu Đô Đô, tập nói bằng tranh, Đội Thiếu Niên Tiền Phong,…
Còn có đĩa phim Digimon, Pokemon, Đồ Đồ Tai To, Cừu Vui Vẻ,… mà tui rất thích.
Bản cương thi thật là giàu quá mà… Nghĩ tới thôi là đã thấy vô cùng thỏa mãn… Ôi, đáng tiếc… “người” sắp chết rồi, không còn gì nữa, sắp trắng tay mất rồi…
Tiếp theo là từ phân chia, cái này tui không hiểu…. Phân chia, chia cái gì? Phân chia tài sản…. là xé hết toàn bộ sách và đĩa phim yêu quý của bản cương thi ra làm hai ư?
Giận chân giận dữ…!!
Thôi… Mấy thứ quá phiền phức thì để người sống lo đi, bản cương thi sắp chết rồi, còn lo nhiều như vậy làm gì?
Thừa dịp Kiều Yến còn chưa về, tui tìm giấy và bút trong ngăn kéo của bàn trang điểm, lập chí viết ra một bản…. di chúc cảm động trời cao, rung động đất dày, kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, đặc sắc lại tuyệt luân.
Mở đầu phải viết như thế bào? Di chúc phải bắt đầu viết từ cái gì?
Tui cắn đầu bút, nghĩ không ra.
Ừm…
Nghĩ rồi lại nghĩ, tui bắt đầu viết.
Chờ tui viết xong, xếp di chúc đàng hoàng rồi bỏ vào trong túi, cửa đã bị gõ vang.
Kiều Yến có thẻ, nhóc sẽ không gõ cửa, vậy là ai?
Tui mở cửa.
“Ơ…” Tuy giọng điệu có vẻ kinh ngạc nhưng trên mặt người nọ không lộ ra chút ngạc nhiên nào. dien.dan.Le.Quy.Don
Tui nhớ…hình như người này tên là Từ Tĩnh? À, đúng rồi, là cái người mà bản cương thi còn chưa chết hẳn mà đã bắt đầu rình mò tài sản cá nhân…
“Tôi nghe nói cô… cô tên là Hách Hách phải không?” Từ Tĩnh nghiêng đầu, mở to đôi mắt điềm đạm đáng yêu nhìn tui.
Cô nên kiểm tra xem đầu có bị đứt dây thần kinh nào không mà bắt chước tui?
“Tôi là Từ Tĩnh, sao cô không nói lời nào? Tôi nghe nói đầu cô có chút vấn đề, là vậy thật à?”
Có vấn đề gì? U não? Nước vào? Rớt đinh? Hay có thêm miếng tàu hũ?
“Xem ra đúng như lời đồn…” Từ Tĩnh giảm bớt sự đề phòng, dùng ánh mắt khiến người ta chán ghét nhìn tui từ trên cao xuống.
“Từ Tĩnh, cô ở đây làm gì?” Kiều Yến mang thức ăn về, hỏi đầy vẻ bất thiện.
“Em xin lỗi… Em quên số phòng của mình rồi.” Từ Tĩnh ra vẻ đáng yêu nhìn về hướng Kiều Yến.
“Dù sao cũng không phải ở đây.” Kiều Yến nói rồi mặt lạnh bước vào phòng, đóng cửa lại.
Kiều Yến đặt đồ trên tay lên bàn, hỏi tui: “Cô ta nói gì vậy?”
Tui vốn định nói đúng sự thật cho Kiều Yến là người đó khẳng định đầu óc tui có vấn đề, nhưng mà nghĩ lại… lỡ đâu đầu bản cương thi thật sự có vấn đề thì sao?
dien.dan.Le.Quy.Don Tuy bản cương thi biết mình sắp chết, nhưng tại sao lại sắp chết tui còn không biết, ngay cả bản thân người bệnh là tui còn nghĩ không ra một chút nguyên nhân rõ ràng nào mà lại bị một người không quen biết khẳng định như đúng rồi…
Bản cương thi nghĩ đến đây, đột nhiên cả kinh.
Chẳng lẽ Từ Tĩnh là người trong truyền thuyết mà người ta gọi là….
Đại sư tướng số?!
Thôi, vẫn không nên để Kiều Yến sinh ra sự cảnh giác vào lúc này.
Tui nghĩ nữa ngày, sau cùng lắc đầu với Kiều Yến.
“Sau này chị đừng nói chuyện với cô ta.” Kiều Yến tổng kết về việc này.
Sau khi ăn cơm xong, bắt đầu hoạt động thả lỏng lúc trước là thăm phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
Người phụ trách dẫn mọi người đi thăm phòng thí nghiệm dưới lòng đất này — Tiền Đào.
Người đại biểu cho đoàn trao đổi Nhật Bản, ông Asakura, xem ra cảm thấy rất hứng thú với công trình cực kỳ thâm ảo này. Dọc đường ông ấy hết hỏi cái này đến hỏi cái kia, không chỉ có thái độ vô cùng thành khẩn mà còn lấy ra một cuốn sổ thi thoảng ghi ghi chép chép.
Mà Park tiên sinh bên cạnh ông Asakura lần này cũng biết học thông minh, tuy không “phun” tiếng Hàn nhưng chỉ cười không nói, nụ cười kia còn ẩn chứa sự khinh thường không cần nói ra.
“Thái độ của Nhật Bản lúc nào cũng thành khẩn như vậy hả? So sánh với người Nhật, Hàn Quốc đúng là khiến người ta muốn đập cho một trận.” Phía sau có người nhỏ giọng bàn tán.
“Cậu cho là Nhật Bản tốt cái quái gì, không phải vì họ còn chưa có người tiến hóa của riêng mình, chỉ có thể dựa vào chúng ta hay sao. Nếu có một ngày kia họ tự đứng được, ai biết có thể là kẻ đầu tiên cắn chúng ta một cái hay không… Nhưng mà nói về lúc này, quả thật Hàn Quốc đáng ghét hơn…”
“Bởi vì họ là quốc gia đầu tiên của châu Á xuất hiện người tiến hóa?”
“Cũng gần vậy đó, hừ…chó không đổi được thói ăn phân. Tôi còn nghe nói nha, cái đám Đại Hàn ngu muội đó vừa trộm mở một cuộc họp, nói tổ tiên người tiến hóa mới phát hiện của nước ta đều có huyết thống Hàn Quốc bọn họ… Bị người của chúng ta nghe được, truyền cả ra ngoài.”
“Bỉ ổi vô địch thiên hạ…” Một tiếng than dở khóc dở cười.
Tui đẩy đẩy Kiều Yến, nói với nhóc tui không muốn đi nữa.
“Chán hả? Em đưa chị về.” Kiều Yến nói.
Tui có thể về một mình, không hiểu nổi tại sao Kiều Yến lại như lúc nhỏ chỉ mong sao dán trên người tui một ngày 24 giờ.
Khuyên can không có hiệu quả, Kiều Yến và tui về phòng.
Tui nắm chặt di chúc trong túi, vừa vào phòng đã vọt vào nhà tắm.
“Muốn tắm à?” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Kiều Yến.
Tui “ừ” một tiếng, cởi quần áo ra, mở vòi sen trên đầu.
Dòng nước ấm áp chảy ào ào từ trên đầu tui xuống, dần dần, cạnh chân tui, một dòng suối nhỏ màu tím nhạt xuất hiện.
Thời gian của tui… không còn nhiều nữa rồi.