Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế

Chương 47: Ôm nhau (6).


Đọc truyện Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế – Chương 47: Ôm nhau (6).

Buổi tiệc sinh nhật của tóc vàng kết thúc cũng là lúc đồng hồ chỉ hai giờ.

Quần áo…phải trả lại cho tóc vàng nhỉ?

“Đừng đổi, chị hai cứ mặc đi, đẹp lắm mà!” Tóc vàng uống tới say khướt, còn không quên giúp tui gọi xe.

“Hách Hách…ôm ôm…” Cả người Kiều Yến treo trên người tui, bĩu môi lầm bầm.

Tui đẩy mạnh Kiều Yến vào trong chiếc xe hơi màu đen, chính mình cũng ngồi vào trong.

“Hức…khà khà khà…Chị hai…lần tới…lại tới chơi nha!” Tóc vàng như uống nhầm thuốc kích thích lung la lung lay vẫy tay với tui.

“Hách Hách…Ưm…” Kiều Yến lại bò lên người tui, giống như một con chó lớn cọ tới cọ lui.

Sau khi xuống xe, tui đỡ Kiều Yến dậy.

“Tiểu thư, có cần tôi giúp không?” Tài xế nhà tóc vàng ân cần hỏi.

Tui lắc lắc đầu, nhẹ nhàng đỡ Kiều Yến vào Tứ Hợp Viện.

Vứt Kiều Yến lên giường lớn giữa phòng ngủ chính, tui đang chuẩn bị nằm xuống đột nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân rời đi ngoài cửa.

Tui mở cửa, thấy bóng lưng của Kiều Úc.

Kiều Úc bất ngờ quay đầu nhìn tui, cười xin lỗi: “Tôi đến xem có phải hai người về hay không, dọa cô sợ à? Xin lỗi nhé.”

Trọng điểm không phải cái này…

Hình như… tui ngửi thấy, mùi máu?

Không phải ảo giác.


Có mùi máu nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.

Trái tim đã chết của tui hình như lại bắt đầu đập thình thịch.

Ma xui quỷ khiến thế nào, tui đi theo sau lưng Kiều Úc.

Kiều Úc đến cửa phòng mình mới phát hiện bị tui theo dõi, anh ta ngẩn người, nói với tui: “Sao vậy?”

Tui chỉ nhìn chằm chằm anh ta, không nói lời nào, Kiều Úc đành cười: “… Bên ngoài gió lạnh, vào phòng rồi nói.”

Vào phòng Kiều Úc, một chiếc áo len tỏa ra mùi xà phòng thơm ngát được khoác lên vai tui.

Trong căn phòng ánh nến lập lòe, Kiều Úc cười ảm đạm với tui.

“Tìm tôi có chuyện gì không? Cô cãi nhau với anh hai?”

Kiều Úc ngồi bên mép giường, ra vẻ sẽ yên lặng lắng nghe, bóng hàng mi dày như cánh quạt phủ xuống, anh ta đẹp như một con búp bê trong các cửa hàng.

Anh ta nhìn tui chăm chú, tui lại không nói một lời nắm lấy cổ tay anh ta.

“Hách…”

Tay áo dài bị tui kéo lên, phần bị che đậy dưới lớp áo là nơi phát ra mùi máu tươi mỏng manh trong không khí. dienღdanღLQD

Trên làn da trắng nõn gần như là trắng xanh có những vết sẹo đáng sợ nho nhỏ nằm rải rác, từng cái từng cái, giống như những lỗ đen đột nhiên mở bung ra trong vũ trụ, những lỗ đen này có mới có cũ, cái mới nhất vẫn còn đang rớm máu, cãi cũ đã kết vảy, nhưng tất cả những dấu vết chỉ xuất hiện trong tháng này…

“Hách Hách…”

Tui nắm lấy cánh tay còn lại của anh ta rồi kéo tay áo lên.

Cũng giống như vậy.

Miệng vết thương thật dài như một con Hắc Long uốn lượn trên làn da trắng nõn.

Hai cánh tay trắng ngần có vô số con Hắc Long đang bay lượn.

Tại sao, lại muốn tự làm mình bị thương?

“Không muốn…sống ư?” Tui nhìn những vết thương trên hai tay của Kiều Úc, ngẩn ngơ hỏi.

Tại sao lại có người tự làm tổn thương mình? Tại sao lại như vậy?

dienღdanღLQD Tui sắp chết, dù bản cương thi có muốn sống tiếp hay không thì tui cũng sắp chết rồi… Nhưng có người có thể sống tiếp, tại sao lại chọn tìm đến cái chết?

“Hách Hách… Nói cho tôi biết, cô sống vì cái gì?”

Tui sống vì cái gì…? Tui lắc đầu, không biết…

“Trên đời này, cô còn chuyện gì muốn làm không?”

“Tui muốn… nuôi Kiều Yến lớn lên…” Tui nghĩ một lát rồi trả lời.

“Vậy à…Vậy… nếu anh hai của tôi chết? Nếu anh hai tôi chết rồi, cô còn muốn làm gì không?”

Chết rồi…?


Vậy… “Lại…nuôi một người.”

Kiều Úc cười trong ánh nến: “Vậy… nếu có một ngày, tất cả hi vọng của cô đều tan vỡ… Cô có lựa chọn sống sót không? Sống một mình?”

Sống một mình…? Vĩnh viễn? Ngay cả anh em zombie cũng không còn?

“Con người… sống vì điều gì?”

“Nếu còn sống nhưng chỉ có đau khổ, nếu còn sống nhưng chỉ gánh nặng của người khác… Vậy con người sống để làm gì? Sống đau khổ như vậy, cớ sao cứ phải tiếp tục sống?”

Tui ngẩng đầu nhìn, phát hiện trong mắt Kiều Úc đã đầy nước mắt.

“Cảm ơn cô đã cứu tôi, nhưng lần này xin hãy bỏ mặc tôi đi.”

Tui nhìn Kiều Úc một lúc, mãi đến khi nước mắt nóng bỏng trong hốc mắt anh ta rơi trên mu bàn tay lạnh băng của tui.

“Anh…Vứt bỏ thế giới này ư…” Tui thấp giọng nói: “Vậy… cho tôi mạng của anh  đi…”

“…” Kiều Úc mở to đôi mắt.

Đôi môi lạnh lẽo đã áp lên chiếc cổ ấm áp của anh ta.

Trái tim yên tĩnh lại khẽ đập, một cảm giác ôn hòa quỷ dị tràn ngập trong cơ thể tui, cơ thể này giống như không phải của tui,dienღdanღLQD mà tui chân chính đã hóa thành một luồng ý thức thờ ơ, lạnh nhạt ở bên ngoài cơ thể.

Nếu Kiều Úc chết Kiều Yến sẽ đau lòng, nên anh ta không thể chết được…

Thậm chí trong đầu tui còn bình tĩnh suy nghĩ đến chuyện này.

Đừng sợ, đừng sợ, sẽ không đáng sợ chút nào đâu… Tui nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Kiều Úc.

Máu tươi ngọt ngào từ cổ họng chảy vào cơ thể tui, ấm áp, ngon miệng…

Chẳng biết từ lúc nào, hai đứa tui đã ngã lên giường.

Tui vừa vuốt tóc Kiều Úc, vừa từ từ nhẹ nhàng uống máu tươi ấm áp của anh ta vào cơ thể.

Chẳng biết lúc nào cơ thể hai đứa tui đã quấn lấy nhau, anh ta cũng không vùng vẫy.


“Cô là…thứ gì…”

Giọng Kiều Úc khàn khàn trầm thấp chỉ có tui mới có thể nghe thấy.

Bị zombie cắn sẽ biến thành zombie.

Vậy… bị tui cắn sẽ biến thành cái gì?

Cho nên…

Cho nên…chị không thể làm hại đến em…Kiều Yến.

Em là…

Người nhà quan trọng của chị mà.

Sau khi bình minh lên, tui nhìn Kiều Úc đang mê man, trên mặt không còn chút huyết sắc nào một lần rồi đóng cửa lại.

Anh muốn sức mạnh, cái chết, một trong hai thứ đó, tôi sẽ cho anh.

Đến phòng tắm, tui nhìn mình trong gương.

Trên khuôn mặt trắng xanh, trên ngực, cánh tay, toàn thân…

Đều là máu màu tím nhạt của tui.

Ông trời chưa từng hỏi tâm nguyện của tui, vậy mà lại tự tiện quyết định tui phải chết, tui nên giận, hay là nên buồn?

Tại sao tui… lại đến thế giới này?

Chẳng lẽ là vì…chết…nên tui mới sinh ra?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.