Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 86: Khiển trách


Đọc truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải – Chương 86: Khiển trách

“Trí Viễn” Lúc Mèo Con ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy có người giúp mình đắp chăn, nàng bỗng nhiên mở mắt, quả nhiên là Nhiếp Tuyên đã trở lại, nàng vội vàng đứng dậy hỏi: “Trí Viễn, tiểu ca thế nào?” Nhiếp Tuyên thấy đáy mắt nàng mơ hồ có chút tơ máu, liền biết nàng một đêm không ngủ ngon, yêu thương vỗ nhẹ hai má mềm mịn của nàng nói: “Không có việc gì, từ từ ngủ đi!” “Thiếp ngủ không được!” Mèo Con rầu rĩ nói: “Đều là thiếp sai, lúc trước không nên cứu nàng ta”. Mèo Con ảo não cắn cắn môi dưới, đều tự trách mình không quả quyết, làm việc không cẩn thận, hại tiểu ca không nói, còn khiến cho Nhiếp Tuyên lo lắng giúp nàng giải quyết hậu quả. Nhiếp Tuyên cởi áo khoác, lên giường đem nàng ôm vào trong ngực an ủi nói: “Không liên quan đến nàng, là chính bản thân nàng ta không biết phân biệt” Mèo Con thì thào nói: “Lúc trước nếu không có chàng, nói không chừng thiếp so với nàng còn muốn thảm hơn, cho nên thiếp mới…” mỗi lần nhìn thấy Lô Tam Tỷ, nàng liền nhịn không được nghĩ, lúc trước nếu không có Nhiếp Tuyên cứu nàng, có lẽ nàng chính là Tam Tỷ thứ hai, cũng có lẽ so với nàng còn thảm hơn. Nguyên nhân chính vì duyên cớ này, nàng mới đối với Lô Tam Tỷ đặc biệt mềm lòng, nếu thay đổi thành những người khác, nàng sớm đã phái đến thôn trang rồi. “Nàng cùng nàng ta hoàn toàn không giống nhau”. Nhiếp Tuyên đánh gảy lời của Mèo Con nói: “Cho dù không có ta, lúc ấy không phải nàng cũng tự mình chạy trốn” “Nhưng sau đó vẫn bị bọn họ phát hiện”. Mèo Con thấp giọng nói: “Nếu không có chàng, thiếp đã sớm bị bọn họ bắt trở về”. Nàng nhớ đến tình cảnh tiết Nguyên Tiêu năm đó, hai tay không tự chủ được gắt gao bắt lấy vạt áo hắn: “Thiếp vốn nghĩ nàng ta nếu là có thể an phận ở trong phủ, cố gắng học chút nữ công gì đấy, tương lai thiếp liền giúp nàng tìm một người tốt, cũng có thể an an ổn ổn qua cả đời”. Cho nên nàng mới bảo Vãn Chiếu đem Tam Tỷ nhốt ở trong sân, để cho nhóm bà tử dạy nàng ta quy củ, hy vọng nàng ta có thể hiểu chút lí lẽ. Nhiếp Tuyên mềm nhẹ giải khai ngón tay nàng, khẽ hôn đầu ngón tay của nàng: “Đừng suy nghĩ miên man, nàng với nàng ta hoàn toàn không giống nhau, nàng có ta”. Hắn cúi đầu hôn nếp uốn giữa mi gian của nàng, ôn nhu nói: “Tốt lắm, đừng suy nghĩ nhiều, tiểu ngũ không có việc gì, chút việc nhỏ như vậy hắn còn xử lý không tốt, tương lai như thế nào ở trong quan trường hỗn độn?” “Dạ!” Mèo Con lên tiếng, tựa vào đầu vai Nhiếp Tuyên: “Trí Viễn, chàng nói nên xử lý Tam Tỷ như thế nào?” Nhiếp Tuyên vỗ nhẹ vai của nàng: “Nàng muốn xử lý như thế nào?” Mèo Con chần chờ một chút, thấp giọng nói: “Thiếp nghĩ cái này cũng không phải chuyện tốt gì, truyền ra đối với thanh danh của chúng ta cùng tiểu ca cũng không tốt, cho nên không cần lộ ra. Chỉ cần nói Tam Tỷ trộm vật gì đó trong phủ, trước mặt mọi người đánh nàng ba mươi bản, lại bảo người ta bán nàng ta đi xa”. Nàng ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tuyên một cái: “Chàng xem xử lý như vậy như thế nào?” Nếu đúng như theo lời Nhiếp Tuyên, đánh chết Lô Tam Tỷ, nàng thật sự không đành lòng, dù sao cũng là một mạng người. Lại nói ở cổ đại đánh bằng roi thì phải cởi quần, vết thương không dễ lành lại, sẽ lưu lại sẹo, đối với một người chưa lấy chồng mà nói, trừng phạt như vậy đã muốn phi thường nghiêm khắc. Nhiếp Tuyên khẽ gật đầu cười nói: “Được, xử lý như vậy không tồi” “Vậy là tốt rồi”. Trong lòng Mèo Con thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Trí Viễn, thiếp muốn đi thăm tiểu ca” nói xong định đứng dậy. Nhiếp Tuyên giữ chặt nàng nói: “Đừng đi, nhạc phụ nhạc mẫu đã dậy, tiểu ngũ đã đi thỉnh an họ, chúng ta cũng đi đi” Mèo Con gật gật đầu, có chút lo lắng hỏi: “Cha mẹ có biết chuyện này không?” Nhiếp Tuyên nói: “Họ lập tức sẽ về nhà, làm sao sẽ biết ?” Mèo Con nghe xong nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc hai người đi thỉnh an Cố Tứ Ngưu và Vương thị, Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị đều phi thường vui vẻ, giữ chặt hai người nói không ít lời, nếu không phải lo lắng cho đám con cháu ở nhà, Vương thị thật sự muốn ở thêm vài ngày nữa a. Lúc gần đi, Vương thị lấy ra một tiểu hà bao nhét vào trong lòng của nàng, nhỏ giọng nói: “Đây là mẹ đi miếu Quan Âm trong thỉnh cho con, con trở về liền phải đeo nó” “…” Mèo Con liếc mắt nhìn lá bùa kia một cái, ngẩng đầu nói: “Mẹ, con đã có Quảng Lăng” “Nha đầu ngốc, một đứa con trai làm sao đủ!” Vương thị vỗ nhẹ tay nàng nói: “Nữ nhân phải có nhiều con mới có nhiều phúc! Con phải giống mẹ mới được!” Mèo Con trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương thị, nghe nói tính luôn cả các ca ca chết non lúc trước, tổng cộng mẹ sinh tám đứa con, chẳng lẽ nàng cũng phải sinh tám à? Mỗi năm một đứa, cũng phải tám năm a! Nàng rùng mình một cái, vậy nàng chẳng phải là heo mẹ sao? “Nhớ phải đeo, biết không?” Vương thị lo lắng lại dặn một câu. “Dạ, con đã biết” Mèo Con gật gật đầu, đem hà bao đặt ở trong tay áo, lúc này Vương thị mới yên tâm rời đi. “Phu nhân!” Mèo Con đưa tiễn cha mẹ cùng vài ca ca xong, liền về phòng thay quần áo, chuẩn bị cùng Vãn Chiếu thương lượng một chút, coi như trước mọi người tuyên bố trừng phạt Lô Tam Tỷ, kết quả mới vừa quay về sân, liền thấy Vãn Chiếu cùng Xuân Nha đang quỳ ở trong sân, nàng lắp bắp kinh hãi: “Các ngươi làm sao vậy? Vãn Chiếu, tỷ đang có thai, đứng lên trước rồi nói” “Tiểu nhân đến thỉnh tội với phu nhân” Vãn Chiếu quỳ trên mặt đất nói. “Tỳ làm cái gì vậy?” Mèo Con bảo bà tử đỡ Vãn Chiếu đứng dậy: “Tỷ đang có thai, cũng đừng một chút liền quỳ, Xuân Nha cũng đứng lên đi” “Nô tỳ là đến thỉnh tội!” Vãn Chiếu cúi đầu nói: “Phu nhân bảo nô tỳ trông chừng Lô Tam Tỷ, nô tỳ không có trông chừng kỹ nàng ta, là nô tỳ sai” Mèo Con than nhẹ một tiếng: “Chuyện này cũng không có thể toàn bộ trách tỷ, ta cũng có sai, lúc trước sớm đuổi nàng ta đi là được rồi. Đúng rồi, làm sao nàng ta có thể đến phòng của tiểu ca?”. Đây là thắc mắc mà Mèo Con không lý giải được: “Nàng không phải ở trong nội viện sao? Làm sao có thể chạy tới khách phòng?”. Vì Cố Toàn tuổi cũng không nhỏ, cho nên ở Nhiếp gia đều là ở trong khách phòng. Sắc mặt Vãn Chiếu xấu hổ nói: “Nô tỳ thấy nàng ta không thành thật, sợ nàng ta dạy hư nha hoàn trong nhà, liền phái nàng đi ngoại viện cùng vài đứa nhỏ mới mua của đoàn kịch, bình thường các nàng đều bị nhốt ở trong sân không cho phép ra ngoài. Đêm qua vì đoàn hí kịch này diễn xướng, cho nên gác cổng dễ dàng một chút…” Mèo Con nhu nhu cái trán: “Aiz, tất cả đều như nhau” Hai người lại quỳ xuống nói: Thỉnh phu nhân trách phạt” Mèo Con nhíu mi hỏi: “Ngày hôm qua là ai ở trong phòng hầu hạ? Tại sao không gác đêm ?” Vãn Chiếu nói: “Nô tỳ đã hỏi qua, vì ngũ cữu gia không thích hạ nhân ở bên cạnh hầu hạ, cho nên trong phòng ngũ cữu gia vẫn không ai gác đêm” Mèo Con nhíu mày nói: “Cho dù là như thế này, cũng có phải có người canh cửa đi?” Nàng thở dài một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Lúc ta chưa đến Nhiếp gia, hạ nhân trong nhà chắc cũng không dám hành động như vậy đi?” Vãn Chiếu vừa nghe, sắc mặt trắng bệch nói: “Phu nhân…” Mèo Con ảm đạm cười nói: “Được rồi, hai người đi xuống trước đi!” Sau khi ăn xong cơm trưa, Mèo Con ngồi ở trong đại sảnh, phía trước đặt một bức bình phong, phân phó Vãn Chiếu gọi tất cả hạ nhân Nhiếp gia đến, nha hoàn bà tử đứng vây xung quanh hành lang chỗ đại sảnh, nam phó thì đứng trong đình viện. Mèo Con trong tay cầm một chén trà nhỏ lặng im không nói, mọi người cúi đầu liễm mi không nói, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng, toàn bộ đình viện thật yên tĩnh ngay cả một cây châm rơi xuống đều có nghe thấy. Một lát sau, vài bà tử dẫn Lô Tam Tỷ tay bị trói, miệng bị nhét vải đi đến. Phía sau còn có mấy người nam phó, dẫn theo hai gã sai vặt. Kia hai người sai vặt, cúi đầu, không nói một tiếng, mà Lô Tam Tỷ không ngừng giãy dụa, miệng ô ô hét. Sau khi đoàn người vào trong, một bà tử cầm đầu tiến lên cung kính nói: “Phu nhân, Lô Tam Tỷ, Thư Hương, Mặc Hương đã đến” Mèo Con gật gật đầu, mở miệng nói: “Đêm qua, tiệc rượu đầy tháng của tiểu thiếu gia, gia cùng ta đều thật cao hứng, nhưng cố tình có nô tài không biết xấu hổ cho chúng ta một cái phiền phức! Lô Tam Tỷ này, ngày hôm qua được ban thưởng, cư nhiên còn chưa đủ, còn vụng trộm vào phòng ngũ cữu gia ăn trộm, bị ngũ cữu gia bắt được. Thứ nô tài vô pháp vô thiên này, trong phủ chúng ta quyết không chấp nhận được!” Mèo Con dừng một chút, đưa tay đặt chén trà sang bên cạnh, tiếp tục nói: “Lô Tam Tỷ một mình vào phòng chủ tử ăn trộm, đánh ba mươi đại bản, trục xuất Nhiếp phủ. Hai đồng nhi hầu hạ trong phòng ngũ cữu gia là Thư Hương, Mặc Hương rời khỏi vị trí công trác, đánh mười lăm đại bản, tiền tiêu vặt hàng tháng hạ hai bậc, nếu còn tái phạm, liền trục xuất Nhiếp phủ!”. Nói xong, nàng phất phất tay, Vãn Chiếu thấy vậy hướng Ngọc Bản khẽ gật đầu. Ngọc Bản hô một tiếng “Đánh!”. Ba người liền bị đè xuống đất, nằm úp sấp kéo quần xuống, hai bên cạnh có hán tử vung đại bản đánh. Bốn phía im lặng, chỉ còn tiếng đại bản đánh xuống da thịt ba người, mới mấy cây gậy đi xuống, trong không khí liền có mùi máu, mọi người không rét mà run. Tay Mèo Con run nhè nhẹ, nhưng mà nàng cố gắng buộc chính mình mở to hai mắt, bảo trì mặt không chút thay đổi, nàng hôm nay nếu mà yếu thế, như vậy sau này lời của nàng ở trong đám hạ nhân làm gì còn uy tín, mà công sức trước kia Nhiếp Tuyên vất vả bảo trì nghiêm cẩn gia phong cũng sẽ bị nàng hủy hoại chỉ trong chốc lát. Mười lăm đại bản của hai tên sai vặt đã nhanh chóng xong, hai người kéo hai chân đầm đìa máu, cách bình phong dập đầu tạ ơn Mèo Con tha mạng, Mèo Con phất tay, hai người mới được người khác dìu xuống thoa thuốc. Mà Lô Tam Tỷ còn chưa đánh xong, mười lăm đại bản của hai người kia đã xong nhưng mà Lô Tam Tỷ chỉ mới được tám gậy. “Trí Viễn ca…” Cố Toàn nhìn Mèo Con đoan chính ngồi ở giữa, nhìn như sắc mặt không chút thay đổi, kỳ thật đã muốn bị dọa ngốc rồi, không khỏi đau lòng nói: “Xem như hết, Mèo Con vừa thấy máu liền bị dọa sợ, bảo Vãn Chiếu dìu nàng đi vào trong phòng nghỉ ngơi đi!” Nhiếp Tuyên thấy Mèo Con ra vẻ kiên định, sắc mặt lại trắng bệch, cũng đau lòng không thôi, nhưng vẫn thấp giọng nói: “Ta có thể che chở nàng cả đời, nhưng không thể lúc nào cũng che chở nàng, nàng cần trưởng thành” Cố Toàn nghe xong lặng im không nói, qua một hồi lâu, hắn mới thấp giọng nói: “Trí Viễn ca, kỳ thật đệ cùng Lô Tam Tỷ không có phát sinh cái gì, nếu không tạm tha…” Nhiếp Tuyên quay đầu lại bình tĩnh nhìn Cố Toàn, Cố Toàn bị Nhiếp Tuyên nhìn chột dạ cúi đầu, cuối cùng một chữ thế nào cũng đều nói không nên lời, sau một lúc lâu, hắn cúi đầu nói: “Thật xin lỗi, Trí Viễn ca” Nhiếp Tuyên than nhẹ một tiếng, tiến lên vỗ nhẹ bờ vai của hắn nói: “Tiểu Ngũ, Mèo Con có thể lòng dạ yếu mềm, nhưng mà đệ thì không thể! Đệ sắp phải thi cử nhân, nên nhớ, ở trong quan trường hỗn độn, thứ không cần nhất chính là lòng dạ yếu mềm! Vô luận là vì danh dự Nhiếp gia chúng ta, hay là vì danh dự của đệ, đều không chấp nhận được này loại hạ nhân có thể tùy tiện leo lên giường chủ nhân thế này! Nếu hôm nay chúng ta thả nàng ta, vậy ngày mai chúng ta sẽ là chuyện cười trong thành Tô Châu!” “Ừm, đệ đã biết!” Cố Toàn gật gật đầu, liễm hạ một tia không đành lòng cuối cùng ở trong lòng. Nhiếp Tuyên nói: “Nếu là đệ chịu không nổi, một lát đừng đi cùng Trừng Tâm” “Không! Đệ muốn đi” Cố Toàn cúi đầu nói: “Kỳ thật đều là do đệ sai, lúc nàng ta tặng cho đệ hà bao, đệ nên nghiêm khắc cự tuyệt nàng ta hoặc nói cho Mèo Con nghe, nếu sớm nói ra, có lẽ chuyện hôm nay sẽ không sẽ phát sinh” Nhiếp Tuyên hơi hơi nhíu mi nói: “Đệ còn nhỏ, Lô Tam Tỷ này từ nhỏ trong giang hồ lớn lên, những thứ khác có thể không học được nhiều, nhưng luận về thủ đoạn câu dẫn nam nhân, khẳng định học cũng được mười phần, đệ bị nàng ta câu dẫn cũng không kỳ lạ” “Không! Đệ không có!” Cố Toàn đỏ mặt nói: “Đệ bị nàng ta tặng hà bao, nhưng một chút cũng không thích nàng ta!” Nhiếp Tuyên nghe vậy ách nhiên thất tiếu, lắc lắc đầu nói: “Đệ cũng không còn nhỏ, chờ thêm vài ngày ta bảo Mèo Con tìm cho đệ vài nha hoàn xinh đẹp có bổn phận, đừng đi ra bên ngoài tìm người không đứng đắn” “Đệ…” sắc mặt Cố Toàn đỏ bừng, Nhiếp Tuyên thấy thế, không khỏi cười ha ha. Trong lúc Nhiếp Tuyên cùng Cố Toàn nói chuyện, Lô Tam Tỷ cũng đã bị đánh xong, nàng ta bị đánh đến hấp hối, một câu cũng không nói được. Cùng với hai người vừa rồi bất đồng, nàng ta cũng không chảy nhiều máu lắm, nhìn qua thương thế cũng không phải thực nghiêm trọng, nàng ta được hai bà tử kéo đi, dập đầu với Mèo Con xong, liền bị kéo xuống. Mèo Con cách bình phong nhìn ba người đổ máu không giống nhau, đột nhiên nhớ tới trước kia ở trong tiểu thuyết cổ đại thường xuyên nhắc đến một việc, trong lòng không khỏi lộp bộp, miễn cưỡng ổn định chính mình, lại nghiêm khắc răn dạy vài câu mới để mọi người tản ra. Xuân Nha nhìn thấy thảm trạng của ba người, bản thân đều đứng thẳng không vững, càng đứng nói đến là việc dìu Mèo Con. Vãn Chiếu tiến lên giúp đỡ Mèo Con trở về phòng, lại tự mình ở trong phòng bếp nấu cho Mèo Con một chén canh trân châu giúp Mèo Con an thần: “Phu nhân, uống bát canh trân châu này để an thần một chút đi!” Sau khi Mèo Con trở về trong phòng, sắc mặt liền tái nhợt ngã ngồi ở trên La Hán tháp, tiếp nhận canh trân châu, sau khi uống hai ngụm, liền giả bộ không chút để ý hỏi: “Vãn Chiếu, ta nghe nói người bị đánh, nếu máu chảy đầm đìa, nhìn giống như bị trọng thương nghiêm trọng, kỳ thật đều là ngoại thương, chỉ là bị thương da thịt, dưỡng vài ngày sẽ khỏi hẳn. Ngược lại thương thế nhìn có chút không nghiêm trọng, thế nhưng thật ra lại bị nội thương, nếu bị như thế cũng chưa chắc có thể sống sót” Vãn Chiếu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Mèo Con, một lát sau nàng mới miễn cưỡng hàm hồ cười nói: “Phu nhân nghe ở đâu nói vậy? Nô tỳ thật sự chưa từng nghe qua chuyện này, chờ khi nào có cơ hội, nô tỳ phải đi hỏi với được” Mèo Con trầm mặc một hồi mới nói: “Ta chỉ là thấy trong mấy quyển sách, tùy tiện hỏi một chút mà thôi”. Nàng đứng dậy đi vào phòng trong: “Hôm qua không có ngủ ngon, hiện tại đã có chút mệt nhọc, ta muốn nghỉ ngơi một chút” “Dạ!” Vãn Chiếu gọi nha hoàn, tiến lên hầu hạ Mèo Con rửa mặt, trải giường chiếu, Mèo Con bảo bà vú ôm Quảng Lăng đến, ôm con trai ngủ. Trong lúc Vãn Chiếu nghĩ Mèo Con đã ngủ, chuẩn bị lặng lẽ rời đi, Mèo Con đột nhiên nói một câu: “Trong rương của ta có một chút vải tốt, cầm lấy may quần áo đi” Vãn Chiếu dừng chân một chút, nhẹ giọng đáp: “Dạ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.