Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 85: Tiệc rượu đầy tháng 3


Đọc truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải – Chương 85: Tiệc rượu đầy tháng 3

“Vẫn để cho thiếp đi! ” Mèo Con rốt cuộc luyến tiếc con trai, từ trong ngực Nhiếp Tuyên tiếp nhận con trai khóc đến khàn giọng, mềm nhẹ dỗ dành. Sau khi tiếp xúc được với lòng ngực vươn mùi hương của mẹ, Quảng Lăng liền im lặng hẳn, rầm rì, Mèo Con biết hắn đói bụng, vừa đút sữa, miệng còn nhẹ ngâm nga, vỗ nhẹ vai của hắn, dỗ hắn ngủ. Nhiếp Tuyên có chút ghen tị trừng mắt con trai thoải mái nằm trong lòng ngực của thê thử, lại cảm thấy tay chân ngứa ngáy, nghĩ muốn vươn tay chọc ghẹo con trai, lại bị Mèo Con trừng mắt, nói: “Chàng còn chọc cho nó khóc, thì chàng đến mà dỗ!” Nhiếp Tuyên ngượng ngùng cười, vươn tay ôm nàng vào trong ngực: “Cục thịt nhỏ này thật nặng, ta giúp nàng một phen, được không?” Mèo Con tìm một vị trí thoải mái nằm trong lòng hắn, nhìn cục thịt nhỏ trong ngực, suy nghĩ sâu xa, trừ bỏ sữa mẹ ra, nàng cũng không có cho con trai ăn cái gì nữa, sao có thể nuôi thành một cục thịt tròn trịa thế này? Là dinh dưỡng quá tốt phải không? Con nít có thể giảm béo không? Mèo Con có chút không xác định nghĩ, con nít béo quá cũng không tốt? “Làm sao vậy? Còn muốn cái gì sao?” Nhiếp Tuyên cúi đầu hỏi. “Không có gì!” Mèo Con hoàn hồn cười cười nói: “Trí Viễn, tiệc trăm ngày của Quảng Lăng chúng ta không cần làm long trọng như vậy được không?”. Nàng nhìn cục thịt trắng trắng mềm mềm đang thổi bong bóng trong ngực, quên đi, vẫn là đừng giảm béo, tiểu hài tử béo một chút mới dễ thương a! Lại nói nàng cũng luyến tiếc để con trai bị đói. Nhiếp Tuyên nghe vậy thân thiết hỏi: “Làm sao vậy? Hôm nay làm nàng mệt mỏi ư?” “Không phải vậy!” Mèo Con vỗ nhẹ con trai sắp ngủ, thấp giọng nói: “Quảng Lăng còn nhỏ, chỉ một cái tiệc đầy tháng thế mà đã long trọng thế này, tiệc trăm ngày không thể xa xỉ như vậy được… sẽ không làm thằng bé bị tổn thọ. Lại nói thiếp sợ cây cao đón gió!” Nhiếp Tuyên nghe xong suy nghĩ một hồi nói: “Cũng tốt, vậy chờ lúc Quảng Lăng được trăm ngày, chỉ mời vài vị bằng hữu thân thích đến đây thôi, được không?” “Dạ!”. Mèo Con gật gật đầu, thấy Quảng Lăng đã no rồi, liền nhẹ nhàng vỗ vai con trai, sau khi giúp thằng bé lau sạch mùi sữa, liền để nó nằm giữa hai người: “Đúng rồi, Trí Viễn, có phải tên của Quảng Lăng ba tháng sau sẽ đặt hay không? Khi nào chúng ta quay về Ký Châu cho cha mẹ nhìn Quảng Lăng?” Nhiếp Tuyên thấy nàng chỉ lo chiếu cố con trai, sợ nàng bị cảm lạnh, bèn giúp nàng kéo lại vạt áo: “Lễ đặt tên đều tiến hành sau khi đứa bé ra đời được ba tháng. Nhưng ta cùng cha đã nói rồi, chờ đến hết năm, mang Quảng Lăng trở về, vừa để bái tổ vừa làm lễ đặt tên. Đúng rồi, nàng còn chưa từng gặp đại ca đi? Lần này nói không chừng ngay cả Luật Nhi cũng trở về” “Dạ!” Mèo Con nghiêng đầu hỏi: “Vậy tên của Quảng Lăng, chàng nghĩ xong chưa?” Nhiếp Tuyên nói: “Tên của Quảng Lăng phải để tộc trưởng đặt, ta có nghĩ cũng vô dụng. Về phần tên tự của nó còn nhiều thời gian a! Đợi cho đến khi cập quán đặt cũng không muộn a!” Mèo Con lúc này mới nhớ tới ở cổ đại tên cùng tự thì khác nhau, nàng cười cười nói: “Thiếp chỉ thuận miệng hỏi một chút. Đúng rồi Trí Viễn, có phải trước kia Nhiếp gia từng có một vị làm đế sư hay không?”. Hôm nay nàng chợt nghe người ta nhắc đến nên mới biết. “Ừm, đúng vậy!” “Thật sự? Chàng kể cho ta nghe đi!” Nhiếp Tuyên thấy vẻ mặt tò mò của nàng, không khỏi cười hỏi: “Nàng không mệt?” “Không mệt!”. Mèo Con lắc lắc đầu: “Trí Viễn, chàng kể cho ta nghe đi chuyện Nhiếp gia của chàng đi!” “Cái gì các chuyện Nhiếp gia của chàng, nàng không phải là người của Nhiếp gia sao?” Nhiếp Tuyên nhẹ gõ cái trán của nàng nói: “Làm đế sư là tổ phụ của ông ta”. Nhiếp Tuyên đem lịch sử Nhiếp gia nói đơn giản một lần. Tổ tiên Nhiếp gia trước kia vốn nổi danh là dòng dõi thư hương giàu có, vào triều đại khai quốc, Thái tổ hoàng đế còn từng bái tộc trưởng của Nhiếp gia làm thầy. Lúc Thái tổ hoàng đế phong thưởng công thần cũng đã phong cho người thầy này chức vị. “Nhưng mà tước vị này không có quyền thừa kế, chỉ có thể truyền đến ba đời, nguyên bản chỉ có thể đến đời của tổ phụ ta, nhưng lúc ấy ông cố của ta là thái phó của thái tử, sau khi thái tử đăng cơ, lại cho chúng ta tiếp nhận tước vị ấy thêm hai đời, đến đời ông nội ta thì đã không còn tước vị” Nhiếp Tuyên nói. Mèo Con “À” một tiếng, liếc mắt nhìn Nhiếp Tuyên một cái, thấy thần sắc hắn khó lường, Mèo Con nhất thời cũng không biết nói cái gì, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Ừm… tuy rằng mọi người không có tiếp nhận tước vị, nhưng mà đại ca không phải đang làm Lễ bộ Thượng thư sao?” “Là Hộ bộ Thượng thư” Nhiếp Tuyên dở khóc dở cười sửa lời nàng, nói: “Nhiếp gia cũng không ai để ý tước vị này”. Miệng hắn khẽ nhếch: “Người trong thiên hạ biết đến Nhiếp gia chúng ta là do truyền thống thư hương, tước vị An Bình hầu này chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi!” Mèo Con gật gật đầu: “Ừm! Thiếp nghe đại ca nói mười bảy tuổi chàng đã thi đậu giải nguyên! Thật sự là gia đình có tiếng học giỏi sâu xa” Nhiếp Tuyên thản nhiên nói: “Ta thì tính là gì, mười ba tuổi đại ca đã thi đậu tiến sĩ, mười sáu tuổi đã vào Hàn Lâm viện”. Nói đến chuyện cũ, thần sắc Nhiếp Tuyên hơi ảm đạm. Mèo Con có chút chân tay luống cuống nhìn hắn, nàng đối với chuyện cũ trước kia của Nhiếp Tuyên biết không nhiều, nhưng từ thói quen dù có bận đến bao nhiêu thì mỗi ngày cũng đọc sách của hắn thì cũng biết hắn thích học hành cỡ nào, có lẽ hắn không phải không muốn tiếp tục nghiệp học, mà là có nguyên nhân không cho hắn tiếp tục thi cử đi? Nhiếp Tuyên hoàn hồn thấy vẻ mặt Mèo Con lo lắng nhìn hắn, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, vươn tay chỉnh chỉnh tóc mai của nàng: “Mệt mỏi không? Có muốn nghỉ ngơi sớm một chút không?”. Hắn đem con trai đặt vào trong ngực Mèo Con, đem mẹ con hai người ôm lấy. “Dạ!” Mèo Con gật gật đầu, lúc đang mơ mơ màng màng, đột nhiên nhớ đến chuyện của Hồng Lăng: “Trí Viễn, thiếp có chuyện muốn nói với chàng!” “Hửm? Chuyện gì?” Nhiếp Tuyên không để ý hỏi. “Hôm nay Hồng Lăng…” Mèo Con đem chuyện phát sinh hôm nay nói với Nhiếp Tuyên một lần, cuối cùng, nàng hỏi một câu: “Chàng thấy việc thiếp đem bạc cho nàng thế nào?” Nhiếp Tuyên cười cười: “Hai trăm lượng bạc, cũng đủ để nàng ta và đứa con sống mấy năm thoải mái” “Như vậy là nhiều lắm sao?” Mèo Con bất an hỏi. Nhiếp Tuyên trấn an vỗ nhẹ vai của nàng nói: “Cho thì cũng đã cho, còn nghĩ nhiều làm gì? Nhưng mà Hoắc gia nước sâu hun hút, nàng cùng Hoắc di nương tuy là bạn thuở bé, nhưng hiện tại thân phận bất đồng, về sau vẫn ít qua lại là tốt nhất” Mèo Con thấy sắc mặt hắn có chút âm trầm, nhớ tới việc vị Hoắc tam gia cầu hôn trước kia, Nhiếp Tuyên ngoài miệng cũng chưa từng nói qua, nhưng mà chắc cũng có để ý, nàng cúi đầu “Dạ!” một tiếng: “Thiếp đã biết, về sau thiếp sẽ không qua lại với nàng nữa!” Nhiếp Tuyên thấy vẻ mặt nàng khổ sở, liền biết nàng đã hiểu sai, nhẹ giọng nói: “Ta là sợ nàng chịu thiệt, nàng quen biết Hoắc di nương của Hoắc gia, người rồi sẽ thay đổi” “Dạ, thiếp đã biết”. Mèo Con nghe Nhiếp Tuyên giải thích xong, mặt mày hớn hở nói: “Kỳ thật sau khi thiếp cho nàng bạc, cũng nghĩ sẽ không liên lạc với nàng nữa”. Nàng cùng Hồng Lăng từ khi bắt đầu lập gia đình, đường đi cũng đã khác nhau, nếu vẫn còn tiếp tục qua lại, thì những chuyện trước kia đều bị người ta thêm bớt, hai người vẫn nên bảo trì khoảng cách cho thỏa đáng. “Còn có, thiếp có hẹn với Ngô tỷ tỷ, ngày mốt cũng tỷ ấy đến Tây viên cầu tự” Mèo Con hàm hồ nói. “Được, ta bảo Trừng Tâm chuẩn bị xe ngựa cho nàng. Nàng ở cữ nhiều ngày như vậy rồi, cũng nên ra ngoài du ngoạn một chút. Được rồi, mau ngủ đi!” Nhiếp Tuyên vỗ nhẹ vai của nàng ôn nhu nói: “Thời gian không còn sớm nữa!” “Dạ!” Hai người nói xong, thanh âm liền dần dần thấp xuống, ngay tại lúc Mèo Con sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy thanh âm ồn ào bên ngoài, còn có tiếng bước chân hỗn độn của nhiều người. Nhiếp Tuyên đã bị thanh âm ngoài cửa làm bừng tỉnh, cẩn thận buông vợ con trong ngực ra, đứng dậy đi ra ngoài nhẹ giọng hỏi: “Sao lại thế này?” Bà tử canh cửa thấy Nhiếp Tuyên, bước lên phía trước hành lễ: “Gia, là Lô Tam Tỷ kia làm loạn! Chúng nô tỳ muốn đi xem nàng ta thế nào!” Nhiếp Tuyên khẽ nhíu mày nói: “Sao lại là các ngươi? Vãn Chiếu đâu? Xuân Nha đâu?” “Vãn Chiếu có thai, nô tỳ bảo nàng không cần trực đêm, Xuân Nha mấy ngày nay thân thể có chút không thoải mái, nô tỳ cũng bảo nàng về nghỉ ngơi sớm một chút”. Thanh âm Mèo Con từ trong phòng truyền đến: “Làm sao vậy?” Nhiếp Tuyên nghe được thanh âm Mèo Con, liền trở về phòng: “Đánh thức nàng sao?” “Thiếp vốn chưa ngủ” Mèo Con đứng dậy mặc quần áo, chuyện ở nội viện nên để nàng quản, nào có thể để Nhiếp Tuyên hỏi đến? Truyền ra không phải làm cho người ta chê cười sao? Nhiếp Tuyên nói: “Nếu không phải chuyện lớn, thì để ngày mai xử lý, thân thể nàng quan trọng hơn”. Hắn thấy Mèo Con đã muốn đứng dậy, cũng sẽ không tiếp tục hỏi việc gì nữa, vừa rồi cũng là sợ đánh thức Mèo Con mới đi ra ngoài hỏi. “Thiếp biết rồi!”. Mèo Con nói: “Chàng đi ngủ trước đi, ngày mai chàng còn phải dậy sớm a!”. Sau khi nàng mặc quần áo đi vào sương phòng cách vách, bảo hạ nhân đến hỏi: “Phát sinh chuyện gì ?” Mèo Con nhíu mi hỏi. Mấy bà tử được Vãn Chiếu an bài trực đêm, đều là người khôn khéo giỏi giang, sự tình liên quan đến mặt mũi Cố gia, bọn họ cũng không dám thao thao bất tuyệt, nói dối, liền đem mọi chuyện nói rõ ràng. Hôm nay là tiệc đầy tháng của Quảng Lăng, người của Cố gia vì Mèo Con sinh con trai, đều rất vui vẻ, cha con Cố gia uống không ít rượu, Mèo Con không để bọn họ về nhà, giữ họ lại qua đêm. Hôm nay Cố Toàn cũng bị mọi người chuốc say không còn biết gì cả, được sai vặt dìu trở về, vừa vào phòng liền nằm xuống ngủ ngay. Nửa đêm hắn khát nước, tỉnh lại muốn lấy nước uống, lại phát hiện bên người có một nữ nhân, không khỏi chấn động. Hắn cho dù rất thông minh, dù sao tuổi cũng còn nhỏ, lại chưa từng trải qua loại chuyện này, nhất thời không bắt bẻ được, cư nhiên để cho Lô Tam Tỷ đem chuyện này náo loạn lên, hạ nhân Nhiếp phủ biết chuyện này nhỏ không nhỏ, lớn không lớn, nhất thời cũng không biết xử lý Lô Tam Tỷ thế nào, liền vội vàng đến đây báo cho Mèo Con. “Hiện tại Lô Tam Tỷ đang ở đâu?” Mèo Con nhu nhu cái trán, có chút đau đầu hỏi. Bà tử kia thấp giọng nói: “Ngũ cữu gia tuổi còn nhỏ, chưa từng trải qua loại chuyện này, nhất thời không biết bắt bẻ, để cho Tam Tỷ kia làm lớn chuyện. Lão thân thấy chuyện này có khả nghi, liền cả gan làm chủ một hồi, trước tiên đem nhốt Tam Tỷ kia lại” “Bà làm tốt lắm. Cha mẹ ta có biết không?” Mèo Con khen ngợi nói. “Hôm nay thân gia lão gia, phu nhân cùng vài vị cữu gia, cữu phu nhân đều mệt mỏi, đến nay còn chưa bị kinh động”. Bà tử chần chờ một chút, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, nô tỳ vừa mới đi tìm hiểu, ngũ cữu gia giống như đã xảy ra chuyện gì với nàng ta” Mèo Con bĩu môi, làm sao có thể? Tiểu ca đều uống say đến không còn biết gì, chỉ sợ cho dù hắn muốn làm cũng hữu tâm vô lực đi? Nàng nghĩ nghĩ, đứng dậy đi vào phòng, gọi Nhiếp Tuyên tỉnh dậy: “Trí Viễn, chàng mau dậy đi!” “Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì ?” Nhiếp Tuyên mở to mắt hỏi. Mèo Con ghé vào bên tai hắn, nói khẽ với hắn chuyện đã xảy ra, Nhiếp Tuyên nghe được trầm hạ mặt: “Hầu hạ sai vặt và đồng nhi đâu? Làm sao lại để chuyện này xảy ra?” Mèo Con nói: “Được rồi, trước tiên mặc kệ chuyện gì, thiếp lo lắng cho tiểu ca, chàng đi thăm huynh ấy đi!”. Cố Toàn cho dù ở bên ngoài tỏ ra thành thục, nhưng bản chất bất quá chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi. Lại nói hắn không thể so với Nhiếp Tuyên sinh ra trong thế gia phức tạp, từ nhỏ hoàn cảnh sinh trưởng đã đơn thuần, nàng còn thật lo lắng tiểu ca sẽ bởi vì chuyện này mà lưu lại bóng ma tâm lý ! Nhiếp Tuyên nói: “Ừm, để ta đi thăm y, nàng cũng đừng vội, một cái nha hoàn mà thôi” Hắn giận tái mặt nói: “Loại nô tài cả gan làm loạn này, nên đánh chết!” Mèo Con nghe xong trầm mặc không nói, sau khi giúp đỡ Nhiếp Tuyên thay quần áo xong, Nhiếp Tuyên liền vội vàng rời đi. Màn đêm buông xuống Nhiếp Tuyên cũng không có trở về phòng nghỉ ngơi, Mèo Con ôm con trai nằm ở trên giường, lại làm sao cũng không ngủ được, chờ đến khi hừng đông, mới chợp mắt được một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.