Cuộc Sống Này Là Những Con Số

Chương 55


Đọc truyện Cuộc Sống Này Là Những Con Số – Chương 55

Những ngày sau này trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã vào tháng tư, ánh mặt trời ôn hòa bao trùm mặt đất, thời tiết dần dần ấm lên.

Giữa giờ nghỉ trưa, tôi đang muốn chợp mắt một chút thì Vương Thiên Phong gọi điện thoại, lời nói mang theo run rẩy hỏi: “Phương Ngưng, cô có biết cô nhi viện nào tốt không?”

“Cô nhi viện? Tôi không biết rõ lắm, có chuyện gì sao?”

“Aiz~ Triệu Tú chết rồi, đứa nhỏ dù sao cũng cần một nơi ở”

“Cái gì?” Tôi giật mình hỏi: “Tại sao chết?”

“Không biết tự sát hay bị giết, cảnh sát nhận định là tự sát, nhưng việc này rất kỳ quặc, cô ấy đâu có lý do gì để tự sát, cô cũng biết, cô ấy tiếp xúc với rất nhiều loại ngoài, biết đâu có ai đó có ý xấu với cô ấy…Aiz~ tạo nghiệt a~!”

“Việc xảy ra khi nào? Đứa nhỏ giờ đang ở đâu?”

“Chuyện xảy ra từ tuần trước, ở một phòng khách sạn dành cho hai người, đứa nhỏ bây giờ đang ở chỗ của tôi”

“Cha mẹ Triệu Tú đâu? Cậu nên đem Bằng Bằng cho bọn họ chứ”

“Đừng nói nữa, tôi vốn là muốn đứa đứa nhỏ cho cha mẹ Triệu Tú, nhưng bọn họ căn bản là không chấp nhận được đứa nhỏ này, bọn họ thấy tôi chăm sóc Bằng Bằng thì chết sống nói Bằng Bằng là con của tôi, còn vu khống cái chết của Triệu Tú là liên quan tới tôi, lòng tốt không được báo. Aiz~ tôi biết cô từ nhỏ có một mình, tưởng là cô sẽ biết mấy cái cô nhi viện, làm phiền cô rồi, xin lỗi a~”

“Không sao, chuyện cô nhi viện tôi sẽ giúp cậu hỏi thăm một chút”

“Được, cám ơn cô”

“Không có gì”

Đặt điện thoại xuống, tôi nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Bằng Bằng, đứa nhỏ này, từ nhỏ đã không biết cha là ai, mẹ lại chết không rõ ràng, ông bà ngoại không chấp nhận, thực là làm cho người ta đau lòng.

Tôi ở trên mạng dò xét hoàn cảnh của cô nhi viện, cảm giác không hai lòng lắm, mấy loại cô nhi viện này không có lợi cho mấy đứa nhỏ đang tuổi lớn, đột nhiên tôi nghĩ tới lão Từng, không biết bọn họ có chịu giúp đỡ thu nhận đứa trẻ hay không.

Tôi gọi điện cho lão Từng,cẩn thận hỏi ý kiến của lão, lão nghe đến thân thế của Bằng Bằng, trầm mặc một lúc nói: “Hai lão già bác bình thường cũng không có gì làm, khó trách cô đơn, giờ đem đứa nhỏ tới, bác tuy ngồi xe lăn hoạt động không tiện, nhưng trông con nít thì cũng được”

Tôi cõi lòng cảm động cúp điện thoại, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, trong đầu nhất thời trống rỗng.


Cuối tuần 7 giờ, tôi, Diệp Lê còn có Vương Thiên Phong mang theo Bằng Bằng đi tới nhà lão Từng, Bằng Bằng rất hiểu chuyện, nó im lặng ngồi ởtrong xe, đôi mắt đỏ đỏ, Diệp Lê thỉnh thoảng nhìn nó cười, nhưng không hiệu quả lắm. Đúng vậy, tang mẹ vừa xong, làm sao có thể cười.

Hai vợ chồng lão Từng nhìn Bằng Bằng thực yêu thích, vợ lão Từng quay lưng quẹt quẹt mắt rồi xoay người lại thở dài nói: “Người lớn tạo ác nghiệt, để trẻ con chịu sự giày vò, aiz~”

Vương Thiên Phong đưa vợ chồng lão Từng một bao thư đựng tiền, giống như là chi phí nuôi dạy, cũng nói chờ Bằng Bằng lớn thêm một chút, hắn sẽ cho Bằng Bằng đi học, sẽ không quấy rầy hai người lão Từng quá lâu.

Theo ý nào đó lên nói, Vương Thiên phong cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Bằng Bằng nắm tay tôi và Diệp Lê, trẻ con hỏi: “Tỷ tỷ, hai người sau này có thể hay đến chơi với em không?”

Diệp Lê vuốt vuốt tóc Bằng Bằng cười nói: “Nhất định sẽ thường đến chơi với em, chờ em lớn lên một chút, sẽ đưa em đến trường đi học, chịu không?”

“Dạ.”

Tôi dặn: “Bằng Bằng, chị cho em mấy tập tranh vẽ, không có gì làm cứ lấy ra chơi, ở đây phải nghe lời ông bà bội, biết không?”

“Dạ biết.”

“A~ thực ngoan~”

Từ là lão Từng trở về, Diệp Lê nằm ở trên giường nói: “Phương Ngưng, theo tính tình của cậu, cậu căn bản sẽ không xen vào việc của người khác, lần này lại nhiệt tình giúp đỡ Bằng Bằng, coi như tính là duyên phận đi”

“Ừm” Tôi úp sấp trên người cậu ấy, đùa nghịch ngón tay cậu ấy: “Bằng Bằng đáng thương hơn tớ, tớ lúc trở thành cô nhi đã 15 tuổi rồi, Bằng Bằng còn quá nhỏ, một chút tự lập cũng không có, lấy nó so với tớ, tớ cảm giác được mình thực hạnh phúc a~”

“Cậu này, sau này chúng ta thường đến thăm Bằng Bằng đi”

“Được, chúng ta đời này cũng không thể có con, vậy cứ coi Bằng Bằng là con của mình đi: “Tôi cười nói: “Aiz~ biết đâu khi chúng ta già rồi có người phụng dưỡng”

“Cậu đã nghĩ vậy” Diệp Lê chọc ghẹo: “Sao không trực tiếp nuôi đứa nhỏ đi?”

“Đồng chí, tớ muốn có nhiều cùng cậu hưởng thụ thời gian thế giới hai người. Cậu còn không thể chăm sóc tốt chính mình thì không thể làm mẹ người khác đâu, tớ tuy so với cậu khá hơn một chút, nhưng nội việc chăm sóc cho đứa trẻ như cậu đã mệt rồi, sao còn có thể tự tìm thêm mệt mỏi đây?”


“Haha, tớ là biết cậu không có đủ mười phần lương thiện mà”

“Tớ đối với cậu chính là trăm phần trăm thiện lương.”

“Mồm mép láu lỉnh.”

“Cậu thích là được rồi”

“A~” Diệp Lê hôn tôi, môi cùng môi mềm mại triền miên không dứt.

Tháng năm, ngày đấu thầu cách không còn xa, tôi Vương Linh, Từ Lỗi ở công ty tăng ca mấy ngày, cuối cùng cũng hoàn thành đầy đủ kế hoạch.

Lúc nghỉ trưa, tôi định chợp mặt nghỉ ngơi thì Lý Duy Duy đi tới phòng làm việc của tôi, cô bé nhìn bản kế hoạch hỏi: “Phương tỷ, cái này chính là phương án đấu thầu sao?”

“Ừm, vừa mới hoàn thành, nhìn được không?”

“A~ Em xem cũng không hiểu lắm, nhưng cảm giác rất tuyệt”

“Bên cạnh văn kiện có chú thích, nhìn vào liền hiểu a~”

“Mọi người làm cái này chắc mệt chết đúng không?”

“Mệt a~ ba ngày không thể chợp mắt rồi”

“Phương tỷ, chị nghỉ ngơi một chút, em nhìn chú thích một chút, lát nữa sẽ ra ngoài”

“Ưm, được, thật có lỗi, mệt mỏi quá rồi, trưa hôm nay không thể cùng em trò chuyện rồi”

“Không sao, là em quấy rầy chị ngủ trưa mà, nên em mới có lỗi”


“Aiz~ chúng ta sao lại khách sáo như vậy, em tùy tiện xem đi, chị chợp mắt một chút, mệt quá rồi, cơ mà nhớ rõ, chuyện này không được để lộ ra, nhất định phải giữ bí mật”

“Dạ”

Buổi chiều khi tan việc, tôi hưng phấn mang theo laptop muốn chia cho Diệp Lê hưởng thụ thành quả lao động của tôi.

Đi vào công ty Diệp Lê, tôi mở laptop, đưa cậu ấy xem bản kế hoạch, sẵn giảng giải cho cậu ấy nghe, Diệp Lê một bên nhìn một bên tấm tắc khen không ngớt lời, cậu ấy nói: “Lần đấu thầu này, coi ra công ty của cậu phần thắng rất cao rồi”

“cái này không nói sớm được, những công ty khác cũng có thực lực a~”

“A~ mặc kệ có thành công hay không, chỉ cần các cậu dốc hết tâm lực là đủ rồi, mấy ngày nay cậu không có ngủ rồi, nhất định rất mệt phải không? Đợi lát nữa về, tớ nấu cháo cho cậu, cậu sớm đi nghỉ ngơi một chút”

“Ừm” trong khoảng thời gian này, Diệp Lê ở chung với tôi, học tốt nấu cháo cũng học được mấy món đơn giản, tuy rằng hương vị có chút không tốt nhưng như vậy tôi cũng thấy rất vui nói: “Cậu còn chưa xong việc, tớ trước ở ghế salon híp mắt một chút, chờ cậu xong thì chúng ta cùng về”

“A~ được”

Nằm trên ghế salon tôi rất nhanh đã ngủ thật say, sắc trời chuyển dần, Diệp Lê vỗ nhẹ nói: “Về nhà ngủ tiếp, nha?”

“Cậu xong chưa?” Tôi xoa mắt, ngồi dậy, phát hiện trên người đang đắp áo khoác của Diệp Lê, cười một cái ôm cậu ấy nói: “Diệp Lê, có cậu thật tốt a~”

“Aiz~ đứa ngốc, chúng ta đi đi, lần này để tớ lái xe”

“Ưm”

Về đến nhà, tôi vọt đi tắm, ăn cháo Diệp Lê nấu xong liền ngã xuống giường ngủ, liên tục ba ngày không chợp mắt, thực là quá mệt mổi rồi, ngủ đến Vương Linh và Từ Lỗi bây giờ chắc cũng hẹn hò rất thân mật với Chu Công a~* (Chu Công, là ông thần ngủ đó mà:v ~)

Cảm giác này, ngủ cũng không quá an ổn, làm việc cường độ cao, làm tế bào não của tôi vẫn còn căng cưng, cho dù là ngủ, cũng không trách khỏi ý nghĩ thiết kế và sắc thái hiện lên trong đầu.

Mộng lung tung, cảm giác được Diệp Lê bò lên giường, tôi theo thói quen ôm eo cậu ấy, ở trong lòng cậu ấy tìm tư thế thoải mái, lại ngủ thật say.

Ngày hôm sau đi đến công ty mới nhớ là không mang theo laptop, đi về nhà lấy, lại không tìm được, gọi điện cho Diệp Lê có thấy nó ở đâu không, Diệp Lê nói nó đang ở văn phòng của cậu ấy, hôm qua quên mang về, lát nữa sẽ mang qua đây cho tôi. Tôi nói không cần, tôi tự đi lấy. Nói xong đi lái xe đến chỗ cậu ấy.

Đi vào thì thấy Hải Bình cũng ở đó, cô ấy nhìn thôi hừ một tiếng, tôi không thèm để ý, Diệp Lê đưa laptop cho tôi nói: “Hôm qua về vội, để quên ở công ty luôn, không làm chậm trễ công việc của cậu chứ?”

“Không có đâu” tôi cầm lấy laptop, laptop có vẻ hơi nóng, liền thuận miệng hỏi Diệp Lê: “Cậu vừa mở laptop tớ ra chơi hả?”

Diệp Lê lắc đầu nói: “Không có a~ tớ nãy giờ ở phòng họp vừa mới trở về thôi”


Vậy laptop tại sao lại nóng? Một cái dấu chấm hỏi xẹt ngang qua đầu, tầm mắt lơ đãng đảo qua Hải Bình, Hải Bình hơi lộ vẻ kích động, xoay đầu sang một bên, a~ cô ấy sao lại có vẻ mặt đó?

Tôi nói với Diệp Lê: “Tớ về công ty nha”

“Ưm, tớ tiễn cậu” Diệp Lê cùng tôi ra ngoài, đừng ở ngoài nói: “Hải Bình là tới muộn hai bộ sách kiến trúc, cô ấy nói là dùng để phiên dịch, cậu đừng có ăn dấm chua bậy bạ đó”

“A~ biết ma”

“Ưm, Diệp Lê vuốt cổ áo tôi, vỗ một cái nói: “Về đi”

“Bye bye~”

Trở lại công ty, tôi đem kế hoạch thiết kế ra, sửa lại một hai cái lỗi nhỏ, sau đó cùng Vương Linh và Từ Lỗi đi tới chỗ quản lý, bàn bàn về chuyện đấu thầu.

Giờ đấu thầu cuối cùng cũng đến, tôi kiểm tra bản kế hoạch thêm lần nữa, đi tới địa điểm tham gia đầu thầu với quản lí,

Trên đường quản lí hỏi tôi có tự tin không, tôi nói mặc kệ thành công hay không thì lúc nào cũng tự tin

Quản lí cười tôi cũng cười.

Hạ cửa kính xuống, nhìn phía chân trời xa, ông trời hình như cảm nhận được tâm lý khẩn trương của tôi, làm tầng mây âm u che kín bầu trời.

Giọt mưa nhỏ lất phất roi, gió lạnh từng trận, cùng mưa bụi rơi xuống, như là muốn để lại chút ngụ ý gì đó.

Thời tiết này, nếu đang nhàn rỗi, có thể ngồi chơi trong phòng nhìn về xa xa, yên lặng lắng nghe tiếng mưa, thật là một chuyện rất thanh nhã.

Loại thời khắc này, tâm tình không thể tiêu sái như vậy.

Lần này tham gia đấu thấu có rất nhiều công ty nhà, hợp tác với Hải Đào nên Diệp Lê cũng đi, tôi lần đầu tiên ở chính diện nhìn Hải Đảo, hắn và Hải Bình rất giống dao, dáng cao, mãnh liệt, nhìn qua rất ngọc thụ lâm phong, rất có tư chất Play Boy, bạn gái đứng bên cạnh hắn, cũng rất được, khuôn mặt phấn trắng môi đỏ, thoạt nhìn giống cọng lông, chỉ là không biết vì cái gì, cô ấy không ngừng đánh giá tôi, tôi bị đánh giá đương nhiên không được tự nhiên, nhìn cô ấy cười rồi rời đi.

Ở hoàn cảnh này tôi và Diệp Lê không nên nói nhiều, chỉ là lên tiếng chào hỏi, sau đó tự ngồi vào vị trí.

Đấu thầu bắt đầu, từng người thiết kế của từng công ty đều đưa ra phương án cùng giảng giải, tôi là thực sự nghe nhìn, thỉnh thoảng sửa sang lại ý nghĩ của mình, công ty M sẽ lên sau công ty Hải Đào, tôi cùng có đủ thời gian để thả lỏng tâm tình.

Đến phiên công ty Hải Đầo thì bạn gái Hải Đầo cầm laptop đi lên trước, khởi động máy rồi mở máy chiếu, bắt đầu giảng giải kế hoạch của bọn họ

Tôi nhìn bản thiết kế trên máy chiếu, mắt choáng váng, cái này rõ ràng là thiết kế


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.