Đọc truyện Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng FULL – Chương 63: Mùa Xuân Thứ Hai
Điền Trang đã trở lại, chuyện này khiến cho Đào Nguyên thôn một trận oanh động, vốn cho rằng đã chết ở bên ngoài cư nhiên đã trở lại, sao có thể không làm cho người ta tò mò chứ?
Hà Hoa cũng rất hiếu kỳ, bất quá hôm nay rất lạnh, nàng tình nguyện ở nhà trông con cũng không muốn đi ra ngoài xem người đàn ông kia trông như thế nào, không phải là một người có một mũi hai mắt sao? Có cái gì mà nhìn.
Lại nói nàng không nhìn được, còn có người nói với nàng a, từ ngày cuộc sống nhà bọn họ khá lên, có không ít người chạy tới nhà bọn họ, mấy người phụ nữ cũng chẳng có nhiều chuyện nhà để nói, có đôi khi nói cũng như chưa nói, chuyện lông gà vỏ tỏi nghe đều cảm thấy muốn đánh ngáp.
Hiện tại chuyện Điền Trang trở về không nói thì các nàng biết nói cái gì đây? Tự nhiên là mỗi người đến đều phải nói một lần.
Hà Hoa nghe nhiều, còn chưa có nhìn thấy Điền Trang thúc này đâu, đã có chút hiểu biết về người này.
Năm đó Điền Trang đi ra ngoài tham gia quân ngũ, cửu tử nhất sinh, trong một lần khi cùng đại đội nhân mã chạy tan tác, bị ngã từ trên núi xuống, ngã bể đầu, ngay cả tên mình đều đã quên, càng miễn bàn nhà đang ở nơi nào, sau đó liền ở lại nơi đó, cho đến mấy tháng trước lại ngã bể đầu, lúc này nhớ lại chuyện trước kia, nên trở lại.
Hà Hoa cảm thấy chuyện này cũng thật quá khoa trương lại giả tạo, quả thực chính là tình tiết hư cấu trong phim, xem ra tình tiết hư cấu trong phim điện ảnh lại xảy ra trong cuộc sống.
Bất quá đợi đến khi Hà Hoa nhìn thấy Điền Trang, nàng liền cảm thấy sự thật có khả năng không giống nghe đồn như vậy, có thể là nàng có dị năng khác thường, nàng vẫn xem người rất chuẩn, nàng cảm thấy Điền Trang thúc này trên người ẩn ẩn mang theo một khí chất không giống người thường, chẳng những ông ấy biểu hiện thực bình thản, tựa như một người bình thường, nàng vẫn là cảm thấy ông ấy rất không bình thường.
“Nói không chừng mấy năm nay căn bản không phải bị ngã vỡ đầu, mất trí nhớ cũng chỉ là nói bậy, làm nhiệm vụ gì đó không thể nói cho người khác biết.
Đương nhiên cũng có khả năng thật sự mất trí nhớ, nhưng thời điểm mất trí nhớ hẳn là không phải làm việc sống như người thường.
Nếu không sẽ không có khí thế như vậy.
Còn che giấu rất tốt, xem ra là thói quen.”
Trong lòng Hà Hoa âm thầm nghĩ, nhưng cũng coi ông ấy là một người bình thường, nghĩ mặc kệ trước kia ông ấy đã trải qua cái gì, hiện tại ông ấy đã lựa chọn trở lại thôn nhỏ này, thì phải muốn làm một người bình thường, nàng thầm nghĩ sống cuộc đời bình dị, liền giả vờ không biết gì hết.
Hôm nay Điền Trang đến cám ơn Sở Phong Thu ngày đó cho ông ta đi ké một đoạn đường, còn mang đến một bao điểm tâm một bao đường, rất khách khí, giọng nói không lớn, nhưng lại có thể nhìn ra làm người hào sảng.
“Thúc, hôm nay trời lạnh, sẽ không ngâm trà cho thúc, uống chút nước đường gừng đi ạ.”
Hà Hoa bưng một chén đường gừng lớn đặt trên bàn cho Điền Trang, tới gần nhìn người này, phát hiện người này hơn bốn mươi, tuy rằng trên mặt có cảm giác tang thương, nhưng vẫn rất là khỏe mạnh, một đôi mắt sáng, lộ ra một dòng chính khí.
Điền Trang nói một tiếng cám ơn, bưng chén lên uống hai ngụm, lại đặt chén xuống, từ trong ngực lấy ra một khóa bạc, đặt trên bàn, nói: “Nghe nói hai đứa vừa thêm một tiểu tử mập mạp, thúc không có tới tiệc trăng tròn, khóa này coi như thành lễ trăm ngày.”
Hà Hoa nhìn thoáng qua Sở Phong Thu, không lấy cái khóa kia.
Sở Phong Thu nói: “Trang thúc, thúc rất tiêu pha.
Chúng ta không thể thu.”
Điền Trang cười nói: “Nhận lấy đi, đây chính là cho đứa nhỏ.
Cảm thấy quá tiêu pha, liền ôm đứa nhỏ ra cho thúc xem, thúc nghe được đứa nhỏ kia khóc, tiếng cũng thật vang dội, vừa nghe liền biết rất khỏe mạnh.”
Sở Phong Thu vừa nghe liền cười rộ lên, con trai quả thật rất khỏe mạnh.
Hắn vội vã nói Hà Hoa đi ôm Đoàn tử ra.
Hà Hoa cười đáp ứng một tiếng, vén mành vào nhà.
Thương thị vừa đổi tả cho Đoàn tử, bà ở trong phòng cũng nghe thấy lời nói của Điền Trang, liền ôm Đoàn tử đưa cho Hà Hoa, bà không đi ra ngoài, tiếp tục ngồi ở trong phòng làm gấu bông, ở phương diện này Thương thị rất có thiên phú, tay nghề cũng tốt hơn so với Hà Hoa.
Đương nhiên, bà không ra chẳng phải bởi vì vội vã làm cái này, mà là có con trai con dâu chiêu đãi khách nhân, bà làm phụ nữ sẽ không đi ra ngoài, dù sao lúc trước ra chào hỏi rồi, chờ lúc Điền
Trang đi lại đưa một chút đồ cũng khiến cho người ta không tìm ra được sai lầm.
Đoàn tử rất nể mặt, nhìn thấy Điền Trang cười chảy cả nước miếng ra, bé cũng không sợ người lạ, còn quơ quơ tay với Điền Trang, a a kêu, thực làm người thích.
“Đứa nhỏ này thực làm người thích.”
Điền Trang nhìn Đoàn tử, cảm thấy đứa nhỏ này quả thật đáng yêu.
Hà Hoa thấy ông ấy thích đứa nhỏ, bộ dáng muốn ôm lại không dám vươn tay, liền cười nói ông ấy ôm một cái, nói Đoàn tử cũng không sợ người lạ, ai tới đều có thể ôm bé.
Điền Trang ôm Đoàn tử đặt trên đùi, cảm thấy một cục nho nhỏ này mềm mại, nhưng lại giống quả cân làm cho tâm lý người an tâm.
Ông ấy đeo khóa kia cho Đoàn tử.
Sở Phong Thu cùng Hà Hoa thấy, lần này không cự tuyệt, nói vài câu cảm tạ, nghĩ về sau chờ Điền Trang có việc vui cũng tặng một phần hậu lễ.
Điền Trang đi rồi, hiện tại ông ở tại trong viện mà mấy người Sở Phong Thu từng thuê kia, chỉ có một mình, lại là mùa đông, liền không sao dọn dẹp.
Hà Hoa biết Điền Trang mấy năm nay ở bên ngoài cũng không cưới vợ, chiếu theo cách nói của ông ấy là đã quên chuyện trước kia, sợ trong nhà đã có vợ con, lại cưới vợ liền có lỗi người trong nhà, liền không cưới.
Cho nên hiện tại ông vẫn độc thân.
Chỉ cần điểm này, Hà Hoa nghĩ nếu là thật, Điền Trang thật đúng là người đàn ông tốt.
Nếu là giả, có thể nghĩ ra cái cớ như vậy, cũng là người có tâm.
Về sau nếu thành thân, ai làm vợ ông ấy coi như là thật có phúc.
Vợ Loan Mộc nói hiện tại chỉ cần trong nhà hoặc là thân thích trong nhà có quả phụ, người ta đều đánh chủ ý tới Điền Trang, dù sao Điền Trang lần này về ăn mặc không kém, hơn nữa ra tay cũng không giống không có tiền, còn có nhà ở, xương cốt cũng khỏe mạnh, lại chưa từng cưới vợ, mặt trên còn không có trưởng bối phải hầu hạ, gả cho ông ấy rất không sai.
Hà Hoa nghe xong những lời này, không biết thế nào nghĩ đến mẹ chồng của mình, nghĩ mẹ chồng của mình cùng Điền Trang thúc đứng chung một chỗ rất xứng đôi.
Hà Hoa chẳng phải ghét bỏ mẹ chồng mới nghĩ đem mẹ chồng gả đi, mà là cảm thấy mẹ chồng còn trẻ, còn không đến bốn mươi đâu, hoàn toàn có thể lại tìm kiếm mùa xuân thứ hai, tìm một ông chồng yêu thương bà qua nửa đời sau.
Nếu mẹ chồng không vừa ý, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng, nàng chỉ có ý tưởng này mà thôi.
“Hà Hoa, ngươi nghe nói không?” Vợ Loan Mộc nhỏ giọng nói với Hà Hoa, ánh mắt đều sáng lên.
Hà Hoa vừa thấy nàng như vậy thì biết lại có chuyện cười muốn nói, mỗi lần đều như vậy, mà câu “Ngươi nghe nói không” này thường nói trước khi nàng nói bát quái.
Nàng lập tức vểnh tai lên, làm ra một bộ dáng tò mò, làm một người nghe đủ tư cách.
“Nghe nói cái gì?”
“Tôn Lan Thảo cũng muốn gả cho Điền Trang thúc!”
Tin tức này rất kình bạo, Hà Hoa mở to hai mắt, nghĩ chỉ bằng tính tình của Tôn Lan Thảo kia, chuyện này lại không tính ly kỳ, dù sao bề ngoài Điền Trang thúc cũng rất khá, trong tay lại giống như có chút tiền, Tôn Lan Thảo có thể buông tha ông ấy mới kỳ quái?!.