Đọc truyện Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng FULL – Chương 62: Điền Trang Thúc Đã Trở Lại
Trương Đại Khuê vừa đi, Tôn Lan Thảo đã không có chỗ chờ người, thị cũng không phải người thích tịch mịch, da mặt còn dày hơn, cho nên vẫn qua lại lang chạ ở trong thôn như cũ, người trong nhà cũng không quản thị, nghĩ dù sao thanh danh thị quá thối, lại nhờ bà mối tìm cho một gia đình là không dễ dàng, chẳng thà để cho thị tự đi tìm chồng luôn đi, về phần là trộm đến hay là đoạt đến bọn họ cũng mặc kệ, chỉ cần đừng luôn ở lại trong nhà là được.
Trong lúc nhất thời mấy bà vợ ở Tôn Vương thôn đều canh chừng chồng mình càng chặt, sợ bị Tôn Lan Thảo không biết xấu hổ này câu dẫn, tuy rằng Tôn Lan Thảo khá xấu xí, nhưng dáng người kia quả thật hấp dẫn tầm mắt đàn ông, cũng làm cho không ít người phụ nữ hâm mộ ghen ghét, để cho các nàng cảm thấy rất có nguy cơ.
Tôn Lan Thảo cũng không muốn lại chọc nhiều người tức giận, cho nên không đi trêu chọc chồng người khác, chỉ cùng chồng thím Cẩu Tử và chồng Đại Bạch Lê liếc mắt đưa tình.
Vì chuyện này Đại Bạch Lê cùng thím Cẩu Tử lại suýt nữa đánh nhau với Tôn Lan Thảo, bất quá Tôn Lan Thảo nói, tôi thích liếc mắt đưa tình là của chuyện của tôi, các người không có quyền xen vào!
Kỳ thật trong lòng Tôn Lan Thảo mới nhìn không vào mắt hai gã này, để cho thị ngẫu nhiên cùng bọn họ chơi đùa còn được, còn có thể từ trong tay bọn họ chiếm chút tiện nghi, nói thị sống cùng bọn họ, mỗi ngày đối mặt với gương mặt kia của bọn họ, thị mới không cần.
Nếu bọn họ có tiền cũng xong, nhưng bọn họ cũng không có tiền.
Chuyện bán rau của nhà Cẩu Thặng bị nhà Đại Bạch Lê đoạt, mà nhà Đại Bạch Lê này vừa đến mùa đông cũng không có đưa rau, bọn họ đều chính là đám dân đen làm ruộng.
Tôn Lan Thảo nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy Trương Đại Khuê tốt, tuy rằng hơi nghèo, nhưng bề ngoài đẹp trai, hơn nữa từ khi Hà Hoa gả cho người, cuộc sống nhà bọn họ càng qua càng tốt, thị cảm thấy còn khá hơn nhà Đại Bạch Lê cùng nhà Cẩu Thặng nhiều.
Đáng tiếc Trương Đại Khuê đi rồi, thị muốn sống chung với hắn một lần nữa thì phải chờ, vậy thừa dịp trong khoảng thời gian này cẩn thận tìm xem có nhà nào có thể để cho thị gả qua sống còn tốt hơn
Trương gia hay không.
Nếu tìm không thấy, đến lúc đó lại đi quấn quít lấy Trương Đại Khuê.
Phạm vi Tôn Lan Thảo tìm đàn ông cũng không có ở mỗi Tôn Vương thôn, thôn khác thị cũng lượn lờ, còn đi lượn lờ trên trấn, chẳng những nhờ những bà mai mà thị biết giúp thị tìm kiếm, chính thị cũng tìm kiếm chung quanh, nghĩ có thể tìm được một gia đình tái giá còn tốt hơn so với Trương gia.
Loại chuyện này sao giấu giếm được, rất nhiều người đều biết đến, đều cười Tôn Lan Thảo si tâm vọng tưởng, người đàn bà như thị có người dám lấy đã tốt lắm rồi, còn muốn tìm nhà tốt? Trừ phi thị lại dùng thủ đoạn thấp hèn nữa.
Vợ Loan Mộc nói: “Hiện tại mọi người đều chờ xem nhà ai không hay ho để cho thị bám vào! Dù sao ta đem việc này nói cho người nhà mẹ đẻ, nói bọn họ coi chừng thật kỹ, nhưng đừng bị thị tính kế cho.”
Hà Hoa nghe xong nhịn không được cười, nghĩ Tôn Lan Thảo này cũng thật không biết xấu hổ, quả thực là ả đàn bà cặn bã, nhà bọn họ tính như vùng thoát khỏi thị, chỉ ngóng trông đàn ông tốt nhà người khác đừng bị thị gây tai họa, tốt nhất cho thị xứng một gã đàn ông như Dương Thạch Đầu vậy, để cho bọn họ tra tấn nhau đi!
Vợ Loan Mộc thấy Hà Hoa cười, nói: “Ngươi đừng cười, cẩn thận người phụ nữ kia câu dẫn chồng ngươi! Chồng ngươi không phải hay đi trên trấn đưa giá sao? Vạn nhất thị nhảy ra ở trên đường đi bán cũng rất phiền toái.”
Hà Hoa nói: “Không có việc gì, ta tin cha Đoàn tử.”
Đoàn tử, chính là nhũ danh Hà Hoa đặt cho con, bởi vì tiểu gia hỏa này vừa trắng trẻo vừa mập mạp thành một đoàn, cho nên kêu là Đoàn tử, chờ về sau lại sinh một khuê nữ, thì kêu là Bánh Trôi.
Hà Hoa cảm thấy lần sau sinh nữa khẳng định có thể sinh một nữ nhi, dù là con trai, cũng kêu Bánh Trôi, đến lúc đó cảm thấy giống bé gái cũng đừng trách nàng là được.
Vợ Loan Mộc nói: “Cha Đoàn tử rất tốt, nhưng không chịu nổi Tôn Lan Thảo không biết xấu hổ kia! Nếu nhảy về phía trước, vậy làm sao bây giờ?”
“Đá văng!”
Trên mặt Hà Hoa còn mang theo tươi cười, nhưng tươi cười kia lại không có độ ấm gì, nàng nghĩ đối với loại phụ nữ như Tôn Lan Thảo này, nàng cũng có thể nói với Sở Phong Thu, nếu Tôn Lan Thảo dám dây dưa nàng, trực tiếp đá, đá bị thương đều xứng đáng, thị cũng chỉ có thể đem khẩu khí này nuốt đến trong bụng!
Vợ Loan Mộc nghe xong cười lắc đầu, nghĩ loại chuyện này khó lòng phòng bị a, bất quá phòng một chút luôn tốt, nàng cũng nói chuyện này với chồng của mình, để cho hắn nhìn thấy Tôn Lan Thảo liền trốn xa mười trượng, để cho thị muốn trèo lên cũng trèo không được.
Đảo mắt vào tháng chạp, thời tiết lạnh kinh khủng, đều nói ngày tịch thất mồng tám tháng chạp lạnh đến mức có tuyết rơi, hiện đại toàn cầu ấm dần, mùa đông tuy rằng vẫn lạnh, nhưng là đã tốt hơn nhiều, mùa đông nơi này cũng thật là lạnh.
Đại đa số mọi người đều tránh ở trong nhà, người trên đường rất ít.
Tiểu Khôi nằm ở trong phòng bếp, nằm nơi đó đem cằm đặt trước chân, híp mắt nghỉ ngơi, đột nhiên nghe được bên ngoài có động tĩnh, lỗ tai dựng thẳng lên, chạy đi ra rất nhanh, rất nhanh truyền đến tiếng sủa oẳng oẳng khoan khoái, không cần phải nói, đây là Sở Phong Thu đưa rau trên trấn đã trở lại.
Thương thị đang cầm một con gấu bông đùa với Đoàn tử, nghe được động tĩnh, đặt gấu bông vào tay Đoàn tử, để cho bé tự chơi, sau đó cười đi ra ngoài.
Hà Hoa đang làm gấu bông mới, thấy Thương thị đi ra ngoài, nàng buông việc trong tay, đi chơi với Đoàn tử.
“Tiểu Đoàn tử, cha con đã về rồi, con nói hôm nay cha mang cái gì cho Đoàn tử chơi đây? Con mau học nói đi nha, như vậy nói ra đáp án, như vậy mới được mẹ thưởng cho a.
Cười, cười, nhìn con cười nước miếng đều chảy ra, thật đáng yêu.”
Hà Hoa cười lấy khăn lau nước miếng khóe miệng cho con, ôm bé lên, hôn khuôn mặt bé một cái.
Sở Phong Thu vừa vào liền nhìn thấy hình ảnh ấm áp này, nở nụ cười, lại lùi về sau, đứng bên ngoài phòng cởi áo khoác dày trên người, xua đi khí lạnh, lúc này mới vào nhà.
“Hôm nay trở về có chút trễ, là ở trên trấn hay là trên đường chậm trễ? Đường bên ngoài còn đi được không? Có nhiều người hay không?”
Hà Hoa hỏi, hôm nay bên ngoài có tuyết rơi, vốn vài ngày trước đã có tuyết rơi, tuyết còn chưa nhiều, gió thổi qua lạnh như muốn tước da mặt người, hôm
này tuyết rơi nhiều, khẳng định lại càng không nói.
Sở Phong Thu nói: “Trên đường còn đi được, người trên trấn vẫn là như vậy, chính là trên đường đi về chỗ chúng ta bên này cơ hồ không có người.
Bất quá ta tiện đường chở một người tới, hai người đều đoán không được là người nào đâu.”
Thương thị đưa cho Sở Phong Thu một ly nước đường nóng nói hắn làm ấm áp tay, hỏi: “Là người nào a? Người thôn chúng ta cùng Tôn Vương thôn nhiều như vậy, con nói chúng ta đoán thế nào? Nói mau đi, đừng thừa nước đục thả câu!”
“Đúng vậy, mẹ nói rất đúng, chàng nói mau đi! Xem Đoàn tử chúng ta đều nóng nảy, nếu có thể nói sẽ nói chàng là cha hư quá.”
Hà Hoa cười phe phẩy Đoàn tử nói, mà mắt Đoàn tử mở to quả thật là đang nhìn Sở Phong Thu, a a kêu, tay đứa bé cũng quơ quơ.
Sở Phong Thu không dám ôm con, hắn sợ khí lạnh trên người còn chưa có tán hết, lại dùng tay vừa ủ ấm cầm tay đứa bé.
“Là Điền Trang thúc đã trở lại.”
Điền Trang thúc? Trí nhớ Hà Hoa rất tốt, tuy rằng chỉ nghe Thương thị nói qua một lần, nhưng liền nhớ kỹ, kia không phải là huynh đệ của Điền Lão Trụ sao? Lúc trước bọn họ từ nhà Sở Tuấn Tài nơi đó chuyển ra, thuê cái viện kia chính là Điền lão gia tử lưu lại cho Điền Trang.
Người này đi làm lính, sinh tử không biết, cũng không có tin tức gì, mọi người đều cảm thấy khẳng định là đã chết ở bên ngoài, chính là không có xác, cho nên không báo tử vong, lúc này không có tin gì.
Không nghĩ tới cư nhiên đã trở lại?
*Gia đình họ Điền này đặt tên cũng khá hài, ông anh tên Điền Trụ (cây cột) ông em tên Điền Trang (cây cọc) ^^.