Đọc truyện Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia – Chương 40: Series tạp kỉ rẻ tiền
CHƯƠNG 41
Series tạp kỉ rẻ tiền_ thượng: Làm màu, trò mèo, đồng bọn, bắt khỉ, phản ứng, người lớn, tiền bối và chuyện kinh dị
( đây đích thị là em gái thứ n của tựa truyện và tôi mặc kệ thứ tự có đúng hay không)
(Ta ta đan. XEM!! Hôm nay tôi sẽ mang đến cho… ừm… người đọc… ây. Tôi sẽ lôi ra một thể loại trình bày khác. Tôi có nghĩ tới chuyện mỗi chương nhiều nhất là 1000 chữ kèm #1 rồi n# trên đầu chương. Nhưng thôi, càng dài càng vui mà. Viết kiểu đó mau hết vốn nữa chứ. 1 trang 4000, tôi sẽ viết ra cái chết âm thầm mất… dù chỉ có ừm..chắc vài chương. Trình bày khác, cũng có nghĩa là nội dung đương nhiên không khác. Ừ tôi biết mà. Chắc không ai để ý tựa đâu, nó là mở đầu motip tổ hợp tôi sắp viết đây)
* : nền
*bóng tối cùng không khí lạnh lẽo*
Reeng, reeng….
(Beep, nhá hàng thôi, đừng tưởng thật)
Bắt đầu trailer *nhạc gây cấn pha nguy hiểm*
Những cuộc gọi điện tưởng chừng như thân mật.
Những cuộc gặp mặt thường xuyên tưởng như đã thấu hiểu nhau trong từng cử chỉ cho đến biểu cảm nhỏ nhất.
Những trò đùa cùng những câu chuyện phiếm tưởng như sẽ mang chúng ta trở thành người một nhà thật sự.
Nhưng sự thật sẽ là gì? Sẽ có thể cùng nhau nắm tay đi hết con đường?
Sẽ là một người thức tỉnh để giành lại chiến thắng cho tập thể hay chỉ đơn giản là cho một cá thể nhất định
Hay là não bộ được khai thông của một đám người khi mọi việc trông có vẻ đã quá muộn, không thể cứu vãn thêm giây phút nào.
Hay là cho đến cuối cùng đều sẽ có cái kết bi thảm do chính sự ngu ngốc của mỗi người?? Đâu sẽ là hồi kết cho những hành động ngu ngốc dẫn đến những kết quả man rợ này?!
Chỉ có đến kết, ngẫm ra, ta mới biết đâu là thật đâu là dối lừa. Chỉ mong, đừng quá muộn.
“Cậu nhất định phải đi, nó tốt cho cậu”
“Tôi không mắc bẫy nữa đâu”
“Chúng ta đang vui vẻ mà”
“Chào chị”
“Haha, một đám nhóc. Sự ngu ngốc của chúng đang giết chết não bộ của tôi”
“Tớ thấy lo lắng”
“Tớ ở đây”
“Oh my men, cái beep gì thế này, lừa tôi à?!?”
“Tôi sẽ chết…!!!”
SẦM
(Và tôi, thật sự nghiêm túc.)
#1
Bầu không khí với mùi hoa nhẹ thoang thoảng cùng tiếng nhạc nhỏ du dương, êm ả
*không có người*
(Tôi cũng khâm phục cái chú thích nền này lắm)
Màn hình điện thoại đặt trên bàn gỗ bỗng dưng sáng đèn, sau đó rung lên và cuối cùng là âm thanh của bài nhạc hành quân dồn dập không lời cũng vang lên hòa cùng ánh đèn và độ rung. Chỉ là… số điện thoại… 504… còn lại thì toàn XO và mặc nhiên, tên người gọi chính là bỏ trống, một khoảng trống trông thật lạnh lẽo
*đèn mờ xuống, tiếng bước chân*
cộp, cộp cộp, cộp… n cộp
Một bàn tay vươn đến cầm lên điện thoại, kề đến bên tai và ánh đèn thần thánh cũng chỉ để lộ được nữa khuôn mặt của người quan trọng và cũng là người duy nhất trong cảnh nền này. Người đó áp điện thoại đến bên tai nhưng một lời mở đầu hay tiếp chuyện cũng không thoát ra khỏi miệng
Chờ bên kia lên tiếng, người đó mới chậm chap, mang chút lười nhát trong lời nói mà đáp lại_ “Đi đâu?”
*Đèn bật sáng, khung cảnh… bình thường như bao ngày*
_nữ nhân nghi ngờ đảo mắt, sau đó vẻ mặt khó tin chuyển điện thoại ra trước mặt, thoát khỏi màn hình gọi mà nẩng đầu nhìn lên trần nhà, chau mày ra chiều khó hiểu
Bên kia điện thoại đợi lâu không nhận được hồi đáp liền lên tiếng_
Nữ chính chậm rãi mang điện thoại đến bên tai, rất thận trọng nói ra từng chữ_”Cá tháng tư đã qua, hiện tại cũng sắp hè nhưng trời vẫn mát… cậu đi châu Phi nướng não hả?!?”
“Chuyến đi kinh hoàng. Có đứa ngốc mới đi nữa”
“Thôi, làm biếng, không muốn đi”