Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia

Chương 39: Cuộc trò chuyện của những người bình thường được gọi là chị em Dương gia


Đọc truyện Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia – Chương 39: Cuộc trò chuyện của những người bình thường được gọi là chị em Dương gia

CHƯƠNG 40

Cuộc trò chuyện của những người bình thường được gọi là chị em Dương gia

“Chị đang làm gì vậy?”_Minh Thanh đặt xuống giấy tờ lên bàn tổng giám đốc, xoay người đến tủ lạnh nhỏ trong phòng, gồi xổm xuống, cứ như vậy ngây ngốc nhìn tủ lạnh không biết rốt cục nên lấy ra thứ gì.

Nữ chính ở bên bàn tổng giám đốc đang cố gắng viết một thứ gì đó, rất tâp trung, rất miệt mài, đợi một hồi sau mới dừng lại bút một chút, lúc bút tiếp tục chạm vào mặt giấy, nhũng con chữ thi nhau xuất hiện thì thì cô mới lên tiếng trả lời _”Chơi game, thế mà cũng hỏi được à”

“Hừ, ý tôi là chị đang viết cái gì?”_Minh Thanh thở dài, vươn tay lấy ra trước một hộp sữa rồi kế đến làthứ thức uống vừa đen vừa đậm ra. Chậm chạp uể oải đi đến bên bàn của chị gái, đặt xuống hộp sữa

Nữ nhân mắt cũng không nhìn lên, tay cũng không dừng viết mà lên tiếng_”Đưa coffee đây”

Minh Thanh nhìn sữa trên bàn, rồi lại nhìn lon coffee của mình, xoay đi_”Tôi đâu có ngốc”

“Thế tại sao không uống sữa đi”

“Nó khác gì đâu?”_Thanh thả mình xuống sopha, kéo lại đĩa trái cây trên bàn rồi kế đến là laptop

Nữ nhân vươn tay, dúng đầu bút đẩy nhẹ ly sữa lên phía trước một chút_”Thế thì uống đi”

“Tôi uống coffee, cả đêm qua không có ngủ. Cả mấy hôm chị trốn đi chơi nữa, vừa bị lôi về xong là bị quăng vào đây. Thậm chí bài tập cuối khóa tôi còn chưa làm xong”

“Ờ, cho nên, uống sữa đi”

“Tôi quen uống thứ này rồi”

“Không phải bây giờ”

“Có vấn đề gì đâu. Lát nữa tôi còn phải đi họp”

“Không cần, có người đi thay”

Minh Thanh đưa tay ôm trán, hít sâu rồi thở ra, tặc lưỡi, xoay lưng về phía nữ chính, gác chân lên ghế, lưng tựa vào một bên thành vịn mềm mại, mệt mỏi, nhìn lon coffee trong tay và quyết định không nghe lời mà mở nó_”Chị đang viết cái gì”

“Chị mày làm nghề sửa ống nước và đang ghi hoá đơn hằng tháng”_nữ nhân cũng đẩy sữa ra khỏi tầm với của mình, sau đó trở về, tiếp tục làm việc

“Phắc, rốt cuộc là chị viết tiếp cuốn nào”_Minh Thanh nổi nóng, chau mày quay đầu nhìn chị mình thì thấy cốc sữa đầy ụ kia đang nằm ở sát mép bàn_”Sao không uống?”

“Không, truyện mới. Sao chị đây phải uống thứ cô đưa”

Minh Thanh thở dài, nằm dài trên sopha, vươn tay xuống dưới kéo ra ngăn tủ của ghế, tôi ra tấm chăn màu xám, quấn quanh người_”Kể nghe xem”

Nữ nhân nghiêng đầu qua tìm kiếm em gái mình, sau đó lại cúi đầu, buông bút, chuyển sang gõ bàn phím_”Xuyên không”

“Ừ”

“Hết rồi”

“Hả?!”_Thanh liền đặt nhanh lon coffee xuống, quay lại nhìn chị mình

“Hả cái gì mà hả! Đừng có mà làm chị đây mất tập trung, cút ra đi”

“Nội dung, tôi muốn biết nội dung của truyện”

“Cô có đọc truyện chị đây viết bao giờ đâu mà ra vẻ quan tâm, bắn phát chết ngay nhé”

“Truyện của chị đều không hấp dẫn được tôi. Nói nghe đi, biết đâu lần này, tôi thấy hứng thú thì sao?”

“Cô em hứng thú thì tổng doanh thu sẽ tăng hay tiền vào túi chị sẽ lên à?”

“Có nhiều người như tôi mua thì chị mới có cái gọi là danh thu, nhuận bút”

“Vậy có nhất thiết phải cần cô em đây không?”

“…”_Minh Thanh thở dài, day day hai bên trán_”Kể ra thì có bị gì sao?”

“Có”_ngược lại nữ nhân vẫn như lúc đầu, cứng nhắc mà trò chuyện cùng em gái

“Bị gì?”

“Mày xui xẻo lắm!!!”

“Chị!!”


“Cái gì? Có gì không đúng sao?”

“Làm sao mà đúng!”

“Được rồi, chị đây cũng không có hứng dài dòng, đạt được đáp án thì cút ra ngoài, đừng có mà bay vo vẻ bên tay mãi như bây giờ, khó chịu chết được”

“Chị giải quyết nhanh thì tôi đâu có làm phiền chị làm gì!”

“Giải quyết nhanh để cô tìm ra vấn đề khác rồi tiếp tục làm phiền tôi sao. Được rồi”_nữ nhân cuối cùng cũng dừng gõ, đẩy ghế ra một chút, hai tay bắt lên bụng, chân gác lên mặt bàn, bắt chéo vào nhau_”Mười phút, một câu hỏi không được hỏi hai lần”

“Kể hết cốt truyện chị viết”_Minh Thanh thấy chị Mình chịu thỏa hiệp thì cũng an tâm nằm xuống sopha, một tay bắt sau đầu, một tay sử dụng lap

“Chưa viết cốt truyện”

“Vậy ý tưởng là gì?”

“Nó khác gì câu trên”

“….”_Minh Thanh chớp mắt, hết nhìn trần nhà lại nhìn màn cửa rồi ngửa cổ để có thể nhìn chị mình với vẻ mặt_tôi hiểu chị quá mà, tôi không chấp_”Lý do nữ chính chết?”

“Phản bội”

Cô chép miệng, lặng lẽ di chuyển trỏ chuộc để đoạn clip đang phát trượt lên một đoan dài_”Ai?”

“Em gái”

“….”_Minh Thanh thật sự mím môi_”Tên?”

“Hàn Thanh”_nữ chính vẫn rất tỉnh người, gõ bàn phím một cách lạnh lùng. Ánh mắt thờ ơ nhìn lên em gái đang ngạc nhiên mà nhìn mình, nhanh chóng chặn lời con người sắp tuôn ra lời thản thốt trước mặt_”Chị đây có khuyết điểm gì thì cô em cũng biết rồi, đừng có mà thái độ như uống phải cà phê muối vậy”

“Cà phê muối có khi còn tốt hơn. Vậy nam chính thì sao?”

“Một tên ngốc”

“…”_Hàn Thanh đưa tay ôm trán, thở dài_”Vài ngày qua, đi chơi có vui không?”

“Tìm được kế hoạch mới”

“Liên quan tới ai?”

“….”_nữ nhân dừng gõ, nghiêng đầu nhìn em gái cũng đang nhìn mình chờ đáp án rồi liền trở về, tiếp tục nhìn màn hình và gõ bàn phím, im lặng một lúc lâu tưởng chừng sẽ không có đáp án, Minh Thanh thậm chí đã lim dim chuẩn bị ngủ

“Dương Minh Hạ”

Minh Thanh nghe được liền không kiềm được ngạc nhiên, chống tay nhổm dậy, nhìn lên chị mình_”Bảo bối nhà đó chị cũng muốn thâu sao?”

“Thâu làm gì, để nhà đó tự mà giải quyết. Nên nhớ một điều dù là dòng chính, dòng phụ hay họ hàng xa, việc được để ý hoặc được gánh bớt cho người đứng đầu gia tộc một việc gì đó thì cũng là một nhiệm vụ vinh hạnh bắt buộc phải làm. Đương nhiên đi kèm theo cũng là những quyền lợi hấp dẫn. Nghe có vẻ phi lý và đây vốn chỉ có ở thời xưa. Nhưng đó chính là luật ngầm”

“Nói ra cứ như chị có sắp đặt chứ không phải vì lười”_Minh Thanh lại thở dài, một lần nữa nằm xuống

“Haha, ban đầu là lười, nhưng vẫn còn hai từ trách nhiệm. Suy nghĩ thêm một chút thì tìm được cái đúng cái cần thiết nên thẳng tiến thôi”

“Ba anh em nhà họ chấp nhận sao? Còn có hai bác”

“Minh Khải sẽ thuyết phục họ. Dù yêu cầu có vô lý đến đâu thì anh ta sẽ là ngươi biến thứ vô lý trở thành hợp lý”_nữ nhân bỏ chân khỏi bàn, đánh ghế cho xoay một vòng tròn rồi sau đó vẫn là tiếp tục thêm một lần gác chân lên bàn

“Nói vậy là… việc chị định làm là vô lý”

Nữ nhân nhướn mày, đưa mắt nhìn cánh cửa chính vào phòng giám đốc, tay khẽ mân mê môi rồi lại đến cằm, mày cũng khẽ chau_”Chị đây thấy việc mình sắp làm có chút ngớ ngẩng, cảm thấy hối hận. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì đều tốt cho cả hai. Việc tiến hành đều đẩy qua cho ba anh em bọn họ là xong. Mà nói vậy thì cũng có chút không đúng, năng lực của Minh Khải quả thực rất đáng khâm phục”

“Vậy là số lần vô lý của chị không hề ít đâu”

Nữ nhân dừng viết, đẩy ghế ra một chút, khoanh tay, trực tiếp gác chân lên bàn, chau mày nhìn trần nhà suy tư_”Để xem, có một lần… à, sẵn tiện, chị đây sẽ kể cho nghe một chuyện mà tương lai chị đây chắc chắn sẽ gặp phải”

“Năm đó mười ba tuổi, trong một lần tình cờ cầm theo súng nước chạy qua trước mặt ba thì bị túm lại hỏi. Đoán đi”

“Nếu là bị ba bắt cũng chỉ có thể khuyên chị chạy chậm hoặc đừng làm gì quá sức”

“Không, lần đó chính là hỏi. Minh Thùy, nếu có ngươi làm đau gia đình tức là ba, mẹ và em gái, con sẽ làm gì?”_nữ nhân dùng chân gạt laptop ngăn cách ánh nhìn trực tiếp của hai người sang một bên, nheo mắt lại nhìn em gái mình_”Đoán”

“Thân bại danh liệt, sống không bằng chết?”


“Giết”

“…”

“Năm mười bảy thì mới được biết tin. Biết gì không? Không biết là tình thương của ba hay là do sơ xuất của người được nhận lệnh hay là ngược lại. Bốn đứa con của nhà đó cùng người quản gia trốn thoát được. Lại còn được sống trong điều kiện đầy đủ. Tính ra thì, đứa lớn nhất lúc đó chính là hai mươi còn nhỏ nhất là mười hai”_nữ nhân thở dài, giơ ngón trỏ che miệng, rồi khẽ cười với em gái mình_”Ba sơ xuất chừa lại năm mạng. Sau nàychị đây là chơi dại kèm theo sự ngu ngốc của tuổi trẻ mà lưu lại một mạng”

“Lý do”

Nữ nhân lại thở dài, bỏ chân xuống khỏi bàn, ngồi trở lại tư thế làm việc_”Tới đây được rồi, không nói nữa. Bịa ra vài chuyện cho tỉnh trí viết tiếp cũng không tệ. Sao, thấy tình tiết như vậy hay không?”

Minh Thanh chau mày ngạc nhiên nhìn chị mình_”Ý tưởng?”

“Chứ gì nữa, nghĩ gì vậy? Cô em sống mười bảy năm mà tới bây giờ vẫn bị lừa à, ăn chưa đủ muối sao?”

“Chị kể như vậy không sợ tôi tò mò mà đi điều tra sao?”

“Điều tra ra rồi hẳn nói chuyện tiếp, em gái”_nữ nhân vươn tay cầm lên hộp sữa, sau đó như nhớ ra điều gì, quăng hộp sữa về phía em gái mình, bản thân đi đến tủ lạnh

Cô cầm lên hộp sữa, nhìn trái nhìn phải rồi dừng lại ở phần thông tin và thành phần của hộp_”Mọi thứ đều được lưu lại, tôi không tin không tìm được gì”

Nữ nhân đóng lại tủ, trở về bàn, rất bình thản ngồi vào ghế đồng thời trả lời Minh Thanh_”Sao? Đã xác định đưuọc thứ muốn tim rồi sao? Nếu tìm ra được rồi thì sao? Hầu hết vấn đề đều đã được giải quyết. Còn lại đều đã vượt quá số tuổi có thể sống rồi. Cùng lắm là mấy năm gần đây…”_cô lần nữ kéo xuống mà hình laptop, nhìn lên em gái_”Mày rất không an phận”

“…”

“Nếu là chị đây thì gần như đã dứt điểm hết rồi. Biết lý do tại sao Minh Hạ về không? Minh Khải chắc đã biết lý do cho nên mới đồng ý nhanh mà làm chuyện ngớ ngẩng kia để chị đây vì một vài lý do hoặc ý tứ nảy sinh mà chấp nhận bảo vệ an toàn cho đứa nhỏ đó.”_cô cúi đầu mỉm cười, rồi lại nhìn em mình mà cười nữa miệng_”Từ khi nó đặt chân về đây thì cũng chính là lúc nó trở thành tấm bình phong cho sự ngu ngốc của cô em.”

“Chị….”

“Nó là bảo bối của năm người, nhưng…”_cô cũng không gọi, chỉ đơn giản chỉ tay về phía Minh Thanh, nhướn mày_”Lại là người kế nhiệm kế tiếp, lo cho cuộc sống của hơn ngàn người. Cho nên ngay từ đầu đã đề cập, chỉ cần được gia chủ để ý thì dù có là ai trong gia tộc, dù là nhánh nhỏ nhất cũng phải cố mà làm cho bằng được. Còn nữa. Dù cho tài sản là chia nhỏ để quản lý, nhưng chung quy tất cả đều nằm dưới tay gia chủ”

“Sao có thể?”

“Trước kia không thể. Nhưng đó là trước kia. Hiện tại cô cũng đã mười bảy, tôi không thể để cô cứ đầu óc đơn giản mà sống được nữa. Thời gian qua là để thích nghi. Về sau, cứ từ từ mà thưởng thức. Còn về chuyện tài liệu hay giấy tờ mật, muốn điều tra cũng được. Để xem thuốc phá tường của cô là hàng thật hay hàng pha”

Minh Thanh vẻ mặt cũng không mấy ngạc nhiên, ngược lại lại rất bình tĩnh, chớp mắt, cắn táo_”Này!?”

“Sao?”

“Chị thông minh như vậy. Rốt cục là do chị ngốc trong tình yêu hay là giả vờ không hiểu?”

Nữ nhân nghiêng người, quay đầu nhìn em gái, cười nhạt ròi lại lui trở về, vẫn gõ bàn phím_”Nếu ván cược này thua, sau này cô sẽ biết lý do”

“Vậy thắng thì sao??”

“Chắc mạng cũng không còn”

“Cái gì? Từ khi nào làm việc lỗ mãng đến như vậy?”

“Thắng thua thì cùng đều có hai trường hợp. Xác xuất có cao đến đâu thì nếu không may mắn thì vẫn gặp phải vấn đề bất ngờ khó lường trước được. Cho nên mới có thêm thứ gọi là phản ứng khẩn cấp được tôi luyện từ trước”_nói đến đây lại trầm mặt, cúi đầu nhìn chân rồi lại xoay người đối mặt với tấm kính trước mặt, hạ mắt nhìn xuống đường phố đông đúc phía dưới_[ Thắng thì không chết tâm cũng là thiệt mạng. Thua thì… chắc là chết trong hạnh phúc đi]

“Có vài vấn đề tôi hiểu, nhưng không lẽ việc nào chị làm cũng không toàn vẹn sao? Tôi không tin”

“Cô có may mắn của cô, tôi có may mắn của tôi. Ngay từ đầu đã nói rồi, tôi và cô là đối lập, trái ngược với nhau.”

“Như vậy không phải lạ sao?”

“Lạ gì, một người ăn xương, một người ăn thịt thì còn gì bằng”

“Là sao?”

“Tùy trường hợp. Thứ cô thích, không phải khẩu vị của tôi”

“Tôi vốn đâu thích vị trí gia chủ kia”

“Có nhiều việc không cần phải nói bừa”

“Thế còn muốn uống cà phê không?”


“Đưa đây”

“Tôi chưa muốn chết”_Minh Thanh ngồi dậy, xoay người hơi rướn lên lấy đà, vươn tay ném lon rỗng vào sọt rác nhỏ cạnh bàn làm việc kia, nhưng cuối cùng thì nó lại lọt hẳn ra ngoài. Và cũng chẳng ai trong hai thèm nhặt lên.

Bầu không khí chìm vào trong tiếng gõ lách cách của bàn phím, một lúc lâu sau, tưởng chừng cuộc trò chuyện sẽ không thể tiếp tục được nữa thì nữ nhân lại lên tiếng_”À, hè này chuẩn bị đi”

“Sao, học gì nữa?”

“IT, bồi thêm đi, lâu lâu chị đây bị chọc giận còn có người cày nát web ngay tức thì được, khỏi phải nhờ vả xa gần”

Minh Thanh dùng tay chỉ vào chính mình cùng vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức liền cười nữa miệng, hất mặt_”Tôi, giá gấp đôi”

“Không có giá cả”_nữ chính vẫn như cũ, bình thản làm công việc của mình

“Thế tôi không làm”

“Cô nên nhớ, tôi là tấm tường chắn cho cô và ba. Tôi không quản cô, cô đừng mong thoát khỏi ông ấy”

“Hừ, vậy tôi có yêu cầu nhỏ”

“Ai ở thế hạ phong”

“….”_Minh Thanh mím môi, nhắm mắt thở dài_”Được rồi, là tôi cầu xin chị”

“Mắc nợ thực phiền”

“Thế giờ muốn gì hả?”

nữ nhân gõ phím cách mạnh hơn bình thường tạo ra tiếng vang đr để Minh Thanh im miệng, giữ nghiêm túc trong vài giây_”Muốn gì thì nói mẹ đi, từ trước đến giờ mày muốn gì mà chị đây không đáp ứng, nay còn bày đặt làm màu hả mày. Dẹp cái kiểu đó nha. Tính giá với chị đây là culi suốt đời nha”

Minh Thanh nghe được liền mắt sáng tựa sao, nhón người ngồi dậy, chỉ vào chính mình_”Tôi không muốn…”

Nữ chính cũng cùng lúc kéo xuống màn hình, chau mày nhìn em gái khiến cho đứa nhỏ mím môi yên lăng_”Cái gì?”

Cô nhìn vẻ mặt lâu ngày nổi giận của chị mình, hít sâu một hơi_”Tôi không muốn làm gia chủ”

“Hiện tại mày có làm đâu”_nữ nhân chau mày, tiếp tục nguy hiểm nhìn em gái ( Cuối cùng bản chất xã hội đen lưu manh của cô ta cũng bùng phát. Đúng là không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh tri thức)

“…”

“Sau này cũng vậy”

Không nghĩ nhiều, cũng không cần nhìn, cô liền với tay lấy lọ bút bằng thủy tinh trên bàn, đứng lên, mím môi quăng tới, chỉ tay thẳng ra cửa_”Đi ngay vào trường quân đội, không cần ở đây thêm giây phút nào nữa, cút ngay cho tao”

“Hahahahahhaha”_Minh Thanh lăn trên ghế ôm bụng cười mặc cho gương mặt ngày một trầm của chị gái, sau cùng thì cô mới ôm bụng ngồi dậy, quẹt nước mắt_”Tôi có chuyện muốn hỏi”

“….”

“Hahaha, muốn chửi thề lắm chứ gì, quê quá mà hahahah. Không lẽ đã bắt đầu chế độ thanh nin nghiêm túc sao? Hahaha thật là đáng sợ quá mà”_Minh Thanh lại quay đi haha cười, đến nổi không kiềm được mà lăn xuống ghế, đầu cụng vào chân bàn vẫn cố ôm bụng cười. Nữ nhân ngồi kia nhìn thấy cũng chỉ cười nhẹ, thở dài, tiếp tục gõ bàn phím

Chờ đến lúc người kia đã thôi cười, cô lại lên tiếng_”Trước khi đi học IT. Tôi sẽ cô thấy một thứ”

Minh Thanh ho ra cố lấy lại bình tĩnh, vuốt ngực, hất lại tóc sao đó đi trở về chỗ ngồi_”Nó ra sao?”

“Một là cô sẽ ghét tôi mãi mãi, còn hai là cô sẽ sống chết vì hai từ gia chủ. Nhưng kết quả chỉ có một”

“Mạng người sao?”

Nữ nhân nhìn lên nhưng tầm nhìn cũng chỉ giới hạn trong màn hình máy tính, sau đó mỉm cười, giữ im lặng

“Vậy thì không sao”_Minh Thanh nghe xong thì an tâm, tiếp tục trở lại ban đầu, lười biếng nằm dài lên ghế, vẫn là một tay để sau đầu

“Ừ, được vậy thì tốt. Dù thích nghi được hay không thì…”

“Cuối cùng tôi cũng ngồi vào chứ gì, nói vòng vo mãi cũng chỉ có thể. Được rồi, điều tôi muốn hiện tại cũng chỉ có một”

“Nói đi”

“Đừng để Minh Hạ chết”

“Nó sẽ không bị thương”

“Ừ, vậy thì được”

“Mày quan tâm người ngoài còn hơn chị mày sao?”

“Chị thiếu người quan tâm đến nổi cần một con nhóc sắp bị tống vào trường quân đội như tôi quan tâm sao? Chuyện đời còn gì buồn cười hơn nữa không?”

Nữ nhân cũng vẫn chỉ cười, tiếp tục im lặng từ chối cho ý kiến. Đúng lúc Minh Thanh định mở miệng nói tiếp thì ngoài cửa lại có tiếng gọi, nữ chính vươn tay nhấn giữ điện thoại_”Có chuyện gì?”


“Chờ tôi một chút”

Nữ nhân đưa tay đỡ trán, nhẹ nhẹ xoa nó, mắt cũng nhướn lên trong có chút mệt mỏi nhìn vào màn hình hiện tại là biểu đồ cùng những con số thông kê và dữ liệu chồng chất. Cô thở dài, đẩy máy sang một bên, bắt hai tay lại với nhau, nhìn vào em gái mình đang chuẩn bị rời đi

“Đi đâu?”

Minh Thanh rất ngây ngô nhìn chị mình mà trả lời_”Đi họp”

“Không cần”

“Sao vậy?”

“Tất cả vụ kiện còn sót lại chị đây sẽ giúp cô giải quyết dứt điểm, cuộc họp cũng không cần đến”

“Chị định dùng người đại diện sao?”

“Không cần, đi đi”

Minh Thanh nghe được thì lờ mờ đoán ra chút ít. Một khi chị cô con người cực kì lười biếng, cực kì chán ghét phiền phúc kia đã thật sự muốn tự mình giải tuyết thì chắc chắc sẽ có người mất mạng, vẫn là vì tò mò mà hỏi thêm_”Không phải có bài tập cho tôi sao?”

“Đó là những gì chị đây sắp cho cô xem. Ngay bên dưới công ty này”

“Sao, không phải bảo anh Khải quản lý phần kia sao?”

“Vậy gia chủ làm gì? Nhà chính có chức vụ gì? Thôi không bàn nữa, đi đi”

Minh Thanh nhìn nữ chính hay tay bắt lại, đặt trước trán, che đi gần hết biểu cảm gương mặt, gãi đầu định nói gì đó nhưng không được, ngập ngừng quay lưng. Đi được vài bước thì

“Còn nữa”

“Sao?”_nữ nhân ngẩng đầu, tròn xoe mắt như mong mỏi mà nhìn vào tấm lưng em gái nhà mình

“Vài ngày nữa…”_Minh Thanh cúi đầu, có chút cân nhắc về chuyện mình sắp nói ra. Vẫn quay lưng, đưa tay ra gãi sau đầu, có chút ngại ngùng nhìn xuống hai mũi giày_”Vài ngày nữa, trường tôi có mở lễ hội. Nếu được chị gọi bạn chị, ai cũng được rảnh thì cùng tôi đến đó”

“Sao lại là bạn của chị đây?”

“Tôi sợ chị bận”

“Không, nếu cô đã mở lời thì lần này chị đây sẽ đi”

“….”_Minh Thanh bất ngờ quay đầu nhìn vào chị gái nhà mình vẫn đang chăm chú gõ bàn phím, mắt cũng không thèm một lần nhìn đến cô, môi đã mở nhưng lời lại không thể thoát ra.

Ngay lúc đó thì ngoài cửa phòng lại là tiếng gõ, Minh Thanh chưa kịp phản ứng thì bên này nữ nhân đã vươn tay, ấn nút rồi tiếp tục gõ phím_”Lại chuyện gì?”

“Hừ quên mất, gặp ở phòng họp số năm”

Nữ chính lần nữa thu tay trở về, rồi di xuống kéo ra hộc tủ bên dưới, cầm ra tập phong bì màu vàng, thảy lên bàn, sau đó lại tiếp tục gõ_”Đi đi”

“Ừ”

“Đi gặp tên luật sư ấy rồi về”

“Luật sư gì đó là bạn của chị, sao chị không đi, lại bắt tôi đi?”

Nữ nhân khẽ chau mày_”Nếu cô không đi, đảm bảo trong tuần này, chị đây chắc chắc vào thăm tù. Đi đến đó đi, có việc cần cô làm. Chỉ là trên giấy tờ. Nhớ nói thư kí đưa số của Minh Khải cho hắn”

“Được thôi, về ngủ một giấc bù cho những ngày thiếu thốn”_Minh Thanh vui vẻ vươn tay, cang người, nhưng đến lúc tay đã nắm tay tay nắm cửa thì lại quay lại_”Chị thật sự sẽ tới chứ?”

“Làm được hứa được”

“Vậy hôm đó sẽ đi cùng tôi không?”

“Tới đó tính, mà khoan, cô muốn chị đây đến đó làm gì?”

“Làm chuyện thú vị”

“Ừ, mà khoan, chyện thú vị là sao?”

“Anh Khải cũng có đi nữa”

“Tên đó mà cũng chịu đi sao? Quái vậy! Được thôi, vậy đàn anh đi cùng đàn chị, mấy đứa nhóc các người tự mà lo liệu”

“Sao cũng được tôi đi đây”

Cách cửa chậm chạp đóng lại.

Hai tiếng sau, nữ nhân ôm trán thở dài_”Chết tiệt, giờ là mùa hè, lễ hội có người thân đi cùng không phải là đóng kịch thì cũng là bán hàng rong. Hời ơi”

(Công nhận một điều, máu nghiêm túc của tôi lần đầu kéo dài ghê đến vậy. Nhưng con người mà, phải trở về bản chất thôi)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.