Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 74: Nó Dám Ngủ Ngay Trước Mắt Thái Tử Nước Địch Là Cô Đây


Bạn đang đọc Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống – Chương 74: Nó Dám Ngủ Ngay Trước Mắt Thái Tử Nước Địch Là Cô Đây


Khương Ngộ lại được thả xuống giường, đôi mắt trong veo khiến y trông chẳng khác nào một con rối tinh xảo như thật.
Y thích ủ ê là cứ thế ủ ê từ sáng sớm tới chính Ngọ, chẳng thèm uống lấy một ngụm nước chứ đừng nhắc tới chuyện ăn cơm.

Tề Hãn Miểu xót ruột: “Hay nô tài đi bẩm với Thái hoàng thái hậu, để chúng ta ở lại đây thêm vài ngày nữa”.
Ân Vô Chấp nói: “Nên về cung càng sớm càng tốt thì hơn”.
Về sớm để sớm ngày xử lí chuyện của Diêu Cơ, chừng nào chuyện này chưa được giải quyết thì trong lòng y vẫn còn khúc mắc chừng ấy.
Tề Hãn Miểu thấy Khương Ngộ không ý kiến gì thì gật đầu: “Để nô tài đi đổi một mâm cơm nóng khác cho bệ hạ vậy”.
Lão đi rồi, Ân Vô Chấp bèn ôm Khương Ngộ ra khỏi phòng, mới một đêm mà hoa đào trong sân đã bung nở thêm nhiều.

Hắn nói: “Trời âm u thật, chắc tối sẽ mưa”.
Khương Ngộ không đáp, hắn bèn nâng cằm y: “Thấy không, toàn là mây đen kìa”.
Hàng mi Khương Ngộ khẽ run, cuối cùng y cũng có chút phản ứng.
Đúng như lời Ân Vô Chấp nói, bầu trời tăm tối và âm u.

Thực ra không phải đám mây nào cũng đen kịt mà có chỗ đậm và có chỗ nhạt, xa xa vẫn còn một tảng mây khổng lồ đang được gió thổi tới gần.
Ân Vô Chấp vừa vào cung chưa được bao lâu đã phát hiện ra rằng Khương Ngộ thích ngắm bầu trời, nếu không ai quấy rầy thì y có thể ngồi trên hành lang hơn một canh giờ mà không biết chán.
Hắn xoa đầu y: “Bệ hạ, nếu có chuyện gì không vui thì kể thần nghe nhé”.
Khương Ngộ thấy mình chẳng có gì không vui, y chỉ ủ ê thôi mà, ủ ê là chuyện thường ngày của một tên lười không thiết sống, chẳng cần nguyên nhân.
Ân Vô Chấp ngồi xổm xuống: “Do hôm qua thần ôm bệ hạ quá chặt, nên người mới thấy không thoải mái ư?”.
Không phải.

Tuy bản năng của tp là vô thức kiếm tìm những tư thế thoải mái nhất, nhưng thực ra bình thường có khó chịu thì y cũng chỉ nằm ườn ra đó mà chấp nhận.

Cái gọi là thoải mái không khiến y vui, cái gọi là khó chịu cũng chẳng khiến y phiền lòng.
Ân Vô Chấp lấy hộp son ra rồi hỏi: “Bệ hạ có muốn thứ này nữa không?”.
Những hoa văn chạm khắc tinh xảo hiện lên trước mắt Khương Ngộ, nhưng cũng chẳng gợi nổi chút hứng thú nào ở y.
Y vô thức nhớ lại màu son trên môi Ân Vô Chấp khi ấy, và cả khoảnh khắc giữa những nụ hôn.

Khương Ngộ thấy rất thoải mái, thoải mái tới độ y thấy thích, nhưng thực ra nếu không có thì cũng chẳng sao.
Y rất tò mò muốn biết hương vị của đào, nhưng nghĩ kĩ lại, nếu không được ăn thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì.

truyện xuyên nhanh
Nếu cứ vậy mà chết đi, quay lại với thân phận du hồn, y cũng sẽ không nuối tiếc.
Ân Vô Chấp cất cái hộp, nhìn Khương Ngộ chốc lát rồi kéo ghế tới ngồi cạnh y, hôn lên má y một cái, khẽ gọi: “Bệ hạ”.

Lại thêm một cái nữa: “Bệ hạ ơi”.
Hôn từ má tới môi: “Bệ hạ ơi, nhìn thần đi này”.
Cuối cùng hắn vẫn phải tự tay xoay đầu Khương Ngộ về phía mình.

Đôi mắt long lanh ấy lại quay về với nét tĩnh mịch, dường như hết thảy hôm qua chỉ là giấc mộng của mình hắn mà thôi.
Trong lòng Khương Ngộ, hắn vẫn chỉ là một người chẳng quan trọng là bao.
“Bệ hạ…”.

Ân Vô Chấp há miệng, muốn nói gì đó để lung lạc y.

Nhưng hắn phát hiện mình chẳng thể tìm được câu chữ có thể khiến y xiêu lòng.
Khương Ngộ rất ít khi dao động vì bất cứ thứ gì, người cũng vậy mà vật cũng thế.

Rõ ràng hôm qua hắn cảm nhận được rằng Khương Ngộ thích hắn, có cảm xúc dành cho hắn, nhưng chỉ mới một đêm trôi qua mà mọi rung động đều đã biến mất.
“Ngày mai chúng ta sẽ về”.

Hắn nói.

“Lát nữa người đi ngâm mình rồi nghỉ ngơi cho thật tốt nhé”.
Đến giờ ăn tối, cuối cùng Khương Ngộ cũng thấy đói bụng, bèn miễn cưỡng ăn mấy miếng đậu phụ.

Ân Vô Chấp lập tức sai người chuẩn bị nước nóng, trong chùa không có ao ngâm mình thì để hạ nhân khiêng thùng gỗ to tới, tiếp đó hắn chính tay cởi xiêm y cho Khương Ngộ, thả y vào.
Khương Ngộ duỗi thẳng hai chân trong cái thùng lớn rồi chầm chậm trượt xuống, một bàn tay nâng đầu y dậy: “Chật lắm, không thả mình được đâu, cẩn thận sặc đấy”.
Ân Vô Chấp cầm gối gỗ đệm sau gáy y, nâng mái tóc mượt dài: “Cha ta cũng thường giúp mẹ vấn tóc, ngày trước ở Nam Cương ông ấy còn tự tay đóng một chiếc thùng gỗ tắm cho riêng mẹ, thêm cả một cái gối gỗ nổi trên nước thế này nữa”.
Khương Ngộ có từng nghe rằng mối quan hệ giữa vợ chồng Định Nam Vương rất tốt, có lẽ bởi Định Nam Vương si tình nên mới nuôi được một đứa con có chấp niệm sâu nặng như Ân Vô Chấp.
Khương Ngộ không để tâm tới Ân Vô Chấp, hắn cũng chẳng giận, chỉ xắn tay áo lên rồi lấy khăn mặt lau người cho y: “Bệ hạ chỉ không quen làm người thôi, sau này quen rồi thì sẽ thấy làm người rất tốt.

Sau này ta sẽ mãi ở bên bệ hạ, như cha ở bên mẹ vậy”.
Ân Vô Chấp nhìn y, Khương Ngộ chỉ rũ mắt ngắm bàn tay hắn chìm trong nước.
Bàn tay Ân Vô Chấp rất đẹp, lúc ngâm trong nước lại càng trắng, màu gần giống với làn da trên đầu gối y.
Đều ửng hồng vì nước nóng.
Ân Vô Chấp thấp giọng: “Phải kì sạch từng ngóc ngách mới được”.
Khương Ngộ: “?”.
Y: “!”.

“Ân Vô Chấp”.
Ân Vô Chấp ngước lên: “Cuối cùng bệ hạ cũng đáp lời thần rồi”.
Khương Ngộ muốn đứng lên nhưng kích thước cái thùng chỉ vừa đủ để duỗi chân, hệt như y bị chôn chặt bên trong, muốn đứng thì phải víu lấy miệng thùng mà gượng dậy.
Y lười, bèn ra lệnh: “Đừng cử động nữa”.
Cái tên Hoàng đế mì sợi này, đã lười chảy thây mà còn khó tính khó nết.

Ân Vô Chấp không thèm nghe.
Khương Ngộ: “Ân Vô Chấp”.
Ngón chân y giần giật, cơ thể hơi nổi lên rồi lại bị Ân Vô Chấp túm mắt cá chân kéo xuống.
Khương Ngộ: “…”.
“Bệ hạ coi thần là gì?”.
Một chân Khương Ngộ duỗi thẳng ra, một chân khác gập vào, y đột nhiên đạp một cái rồi nhíu mày: “Ân Vô Chấp”.
“Đối với bệ hạ, Ân Vô Chấp là gì cơ chứ?”.
“Ân Vô…”.

Giọng y ngắt quãng bởi một tiếng rên nhè nhẹ, đôi mắt rưng rưng.

Ân Vô Chấp hỏi: “Là gì?”.
Con ngươi hắn sẫm lại, cơn run rẩy quen thuộc lan khắp cơ thể Khương Ngộ, đầu gối y khép lại rồi mở ra, hai mắt long lanh chìm trong làn sương như đang mê mẩn: “Ngươi muốn, là gì”.
Bóng tối phủ trùm trước mắt, Ân Vô Chấp nhìn xuống y từ trên cao: “Thần muốn ở bên bệ hạ tới khi đầu bạc răng long”.
“Ngươi muốn, làm, Hoàng hậu”.

Ngón tay Khương Ngộ miết lên ván gỗ, giọng không kìm nổi mà run run.

“Ngươi đâu phải phụ…!ưm”.
Một phút sau, Hoàng đế mì sợi được ôm về giường.
Đôi mắt díu lại vì buồn ngủ cũng dần mông lung.
Rốt cuộc hiểu biết của y với loài người vẫn còn quá nông cạn, y tưởng chỉ khi hoạt động thì mới thấy mệt mỏi, giờ lại phát hiện bị người ta “hoạt động” hộ cho còn mệt hơn nữa.
Ân Vô Chấp chống tay đè trên người y, cúi xuống hôn má y một cái: “Bệ hạ muốn ngủ nữa sao?”.
“Hừ”.
Cuối cùng cũng thấy chút biểu cảm giống người xuất hiện trên mặt y, Ân Vô Chấp vuốt thái dương ướt nước của Khương Ngộ, hài lòng nói: “Bệ hạ đồng ý cho thần làm Hoàng hậu đi”.
Khương Ngộ thở phì một cái.
“Không đồng ý cũng được”.


Ân Vô Chấp nói.

“Chỉ cần được hầu bên bệ hạ, thần không để ý danh phận đâu”.
Khương Ngộ mơ màng nghĩ, Ân Vô Chấp đã ở bên y lâu tới vậy, dường như hắn chưa từng đòi hỏi bất cứ điều gì.

Sau sự kiện Quý Phi Kiều hắn phải chịu bao lời bóng gió, nhưng cũng chẳng ép y phải ra mặt.
…!Ân Vô Chấp thích một người đến thế, chắc mệt lắm nhỉ.
Một canh giờ sau, Khương Ngộ không còn nghĩ vậy nữa.
Y chỉ thấy càng lúc càng mệt.
Y ngủ thiếp đi, nhưng rồi nhanh chóng tỉnh lại bởi tiếng động bên ngoài.

Đúng như Ân Vô Chấp đã nói, ngoài trời bắt đầu mưa, trong cơn mưa xối xả còn có tiếng sấm vang rền, trận mưa này rất lớn, người nằm cạnh y nhanh chóng ngồi dậy.
Khương Ngộ không nhúc nhích, Ân Vô Chấp vểnh tai nghe.
Giọng ai đứt quãng vang lên trong tiếng sấm chớp đùng đùng: “Có thích khách…!”.
Tiếp đó là âm thanh đao kiếm va chạm.
Ân Vô Chấp nhanh chóng mặc quần áo, hắn nhìn Khương Ngộ, đôi chân dợm bước ra ngoài chợt dừng lại.
Khương Ngộ hiểu, hắn hắn đang lo cho Định Nam Vương.

Dù sao thích khách đã vào chùa, lạc quan mà nói thì có thể chúng đã lẻn vào nên những người trông coi chưa phát hiện, còn nếu nghĩ theo hướng bi quan thì là Định Nam Vương và Võ Hầu có thể đã bị thương.
Sấm chớp rền vang, cả tháng trôi qua bình an vô sự, lại thêm ngày mai sẽ về cung, đêm nay ít nhiều gì cũng sẽ có người lười biếng hơn đôi chút.
Đám thích khách này cũng biết chọn thời điểm lắm chứ.
Ân Vô Chấp đi qua đi lại, hơi thở dồn dập.
Tiểu viện này rất yên tĩnh, hắn đoán phần lớn hỗn loạn nổ ra ở bên Thái hoàng thái hậu.

Nhưng ngoài sân đã thấy tiếng vũ khí leng keng càng lúc càng gần, có lẽ là Thái hoàng thái hậu phát giác chuyện lạ, sai người tới bảo vệ Khương Ngộ.
Hắn bước ra ngoài thật nhanh để hỏi xem đã có chuyện gì, vừa đến cửa phòng đã bị một bóng đen đánh úp, Ân Vô Chấp tay không tấc sắt, nghiêng đầu né đi.
Đúng lúc ấy, vài bóng người khác vọt tới, nhanh chóng tấn công kẻ kia.
Ám vệ của Khương Ngộ đeo mặt nạ còn thích khách thì che mặt bằng vải đen, rất dễ phân biệt.
Nhưng số lượng những kẻ che mặt cũng càng lúc càng nhiều.
Quan binh mới tới ngoài cửa cũng bắt đầu tham chiến.
Mưa rơi ào ào khiến màng nhĩ con người đau nhức, Ân Vô Chấp nhanh chóng lui về phòng, tới bên giường.

Từ khi hắn ra cửa rồi bị đâm tới nay chưa quá nửa khắc đồng hồ, nhưng người nằm trên giường đã chẳng còn thấy bóng.
Khương Ngộ đang bị kẻ khác cõng, chạy thật nhanh giữa màn mưa.
Y mệt mỏi khủng khiếp, trong lòng chỉ toàn những lời nguyền rủa.
Thích khách lần này đúng là ngu dốt, muốn bắt cóc y nhưng không biết phá cửa sổ mà vào, rõ ràng Ân Vô Chấp vừa ra ngoài là tên này đã đứng lù lù cạnh cửa sổ, nhưng chẳng biết nghĩ ngợi cái gì lâu lắc mà còn phải đợi y tự mặc quần áo rồi mở cửa sổ mới ra tay.
Triệu Trừng cũng đang thấy hoang mang.
Năm ấy Triệu Trừng từng so chiêu với Khương Ngộ nên biết rõ y rất giỏi võ công, hắn ta còn đang định ném huân hương vào từ cửa sổ để y ngủ rồi mới ra tay, không ngờ y ngớ ngẩn thế nào lại tự mở cửa, đúng lúc chạm mặt.
Xem ra tên Khổ Ngôn đó không phản bội, Khương Ngộ mắc hội chứng rối, hiện giờ y yếu ớt như một đứa trẻ con.

Hắn ta lau nước mưa trên mặt, Khương Ngộ đã choáng cả đầu, y nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Y tiếp tục tỉnh lại vì cơn mưa ồn ào đã đi xa.
Có người đang nói: “Ngụy trang cửa vào cho kĩ, cô không muốn dấu chân của bất kì kẻ nào khác xuất hiện tại đây”.
Khương Ngộ bị ném thẳng xuống đất nhưng chỉ thản nhiên co người lại, mềm nhũn như một cọng mì.
Cả người y ướt sũng, ban nãy lại bị Ân Vô Chấp này kia mà lúc đứng dậy thì chỉ khoác áo ngoài, một phần chân tức khắc lộ ra.
Triệu Trừng nhìn chằm chằm đôi chân trắng nõn kia chốc lát, xách y lên, quăng thẳng xuống suối nước nóng trong hang động.
Khương Ngộ chưa kịp chuẩn bị gì đã phải uống nguyên một ngụm nước lớn, muốn ho nhưng lại càng có nhiều nước ùa vào xoang mũi hơn, y mất kiểm soát mà há miệng, cả cơ thể trở nên phấn chấn.
Sắp chết rồi, cuối cùng cũng sắp chết rồi.
Dù tên thích khách này là ai thì hắn ta cũng đã giúp y quay lại làm du hồn, sau khi tới gặp Ân Vô Chấp, nhất định y sẽ quay về cảm ơn cả nhà hắn ta.
Trên bờ, Triệu Trừng đang chuẩn bị thay quần áo nhìn Khương Ngộ với ánh mắt hoang mang.
Cái hội chứng…!con rối này, hóa ra thực sự có thể khiến người bệnh đánh mất ham muốn sống sót.
Hắn ta chưa cởi hết một nửa đã phải thò tay túm Khương Ngộ lên, nhưng y đã trôi từ phía này sang phía kia, Triệu Trừng không bắt được, chỉ đành nhảy xuống mà dùng cả hai tay ôm y nổi lên mặt nước.
Gương mặt Khương Ngộ đã hơi tái xanh vì nghẹt thở.
Lông mày Triệu Trừng giật giật mấy cái, đặt y nằm cạnh bờ ao, đỡ lưng y dậy rồi dùng nội lực ép ra hết nước trong phổi.
Khương Ngộ đã cảm nhận được linh hồn mình đang rời khỏi thể xác nhưng rồi lại đột ngột bị túm về, y ho ra mấy ngụm nước.
“Người đâu, gọi Khổ đại y”.

Triệu Trừng đỡ Khương Ngộ, mặt sầm xuống.

“Lấy cả một bộ quần áo sạch tới đây, đừng để nó nhiễm cảm”.
Hắn ta cúi đầu nhìn Khương Ngộ, sắc mặt lại càng âm u hơn nữa.
Triệu Trừng vốn muốn bắt y để đổi lấy mẫu thân, tiện thể hạ nhục một phen, nhưng giờ thì…
Càng nghĩ càng giận, trán hắn ta nổi cả gân xanh.
Khương Ngộ cũng chẳng ngờ mình không chết nổi dưới tay thích khách, y mệt không chịu được, quyết định rơi vào trạng thái say ngủ.
Khi Cốc Yến đến, Khương Ngộ đã được thay quần áo sạch, nằm trên giường Triệu Trừng.

Triệu Trừng thì đang khoanh tay đứng cạnh giường, nhìn y không chớp mắt.
Đôi mắt Cốc Yến thoáng sẫm lại, hắn ta khom người: “Tham kiến điện hạ”.
“Nó đang ngủ”.

Triệu Trừng mở miệng, gương mặt vặn vẹo mang vẻ phẫn nộ đầy bất lực, cố kiềm chế mà nói tiếp.

“Nó dám ngủ ngay trước mắt Thái tử nước địch là cô đây”.
Cốc Yến yên lặng bước tới, liếc nhìn Khương Ngộ, nhói lòng: “Đúng là đang ngủ ạ, lại còn ngủ rất ngon”.
Lời tác giả:
Tang Phê: Các ngươi vô tích sự thế.
Triệu Trừng:?
A Chấp:…!Xin hãy tôn trọng kẻ địch một chút đi, bệ hạ!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.