Bạn đang đọc Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống – Chương 68: Can Đảm Hơn Người Ý Chí Kiên Định Hổ Thẹn Biết Bao
Cả căn phòng hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
Lúc bị gọi sang, Diêu Cơ ít nhiều gì cũng thấy hoang mang.
Thị cùng Thường Cẩm Văn đặt chân vào viện của Thái hoàng thái hậu, vô thức hỏi: “Mẫu hậu tìm chúng ta có chuyện gì?”.
Thường Cẩm Văn lắc đầu mà đáp: “Đột nhiên người cho gọi, ta cũng không biết”.
Mọi tỳ nữ và thái giám trong phòng Thái hoàng thái hậu đều đã lui ra ngoài, Diêu Cơ quan sát họ, lại hỏi: “Sao lại không có Tần Xuyên?”.
Văn Thái hậu nói: “Mấy năm gần đây ngươi nhạy cảm quá rồi”.
Tới khi vào phòng, Thái hoàng thái hậu cho phép hai người ngồi.
Nhưng Diêu Cơ không làm theo mà bước tới chỗ Khương Ngộ quan sát y một lượt từ trên xuống dưới, đoạn hỏi: “Con không sao chứ, Ngộ Nhi?”.
“Ừm”.
Giờ thì không sao.
“Ngồi xuống đi, Diêu Cơ”.
Thái hoàng thái hậu lên tiếng, Diêu Cơ cũng không thể thất lễ trước mặt thần tử nên thị đành lùi về sau, ngồi xuống nhưng vẫn không kìm được mà nhìn Khương Ngộ với đôi mắt âu lo.
Chuyện Khương Ngộ rơi xuống vực khiến thị hoảng hồn, cũng may lúc về y không bị làm sao.
Không phải thị chưa từng tới thăm y mà là Thái hoàng thái hậu lại đang bắt đầu hạn chế không cho thị tiếp xúc với thiên tử, thị chỉ đành chùn bước.
Căn phòng yên lặng, Văn Thái hậu mở lời: “Không biết mẫu hậu gọi hai chúng con tới đây có chuyện gì?”.
“Đợi một chút”.
Trước đây họ tới bằng loan giá, vì nhiều người nên tốc độ đi rất chậm, phải mất cả ngày mới đến nơi.
Thái hoàng thái hậu phái Tần Xuyên giục ngựa về kinh thành, chắc chắn chỉ tầm hai ba canh giờ nữa là quay lại được rồi.
Mấy canh giờ này với Khương Ngộ mà nói thì cũng vất vả lắm, y ủ rũ nói: “Trẫm buồn ngủ”.
“Ân Thú”.
Thái hoàng thái hậu gọi.
“Ngươi đưa bệ hạ vào phòng trong nằm một lát đi”.
Nghe nói con người ít nhiều gì cũng khá kính trọng một kẻ sắp chết, thậm chí phạm nhân gần tới hạn bị hành hình cũng sẽ được ngủ ngon…!à không, là ăn ngon uống ngọt, Tang Phê thì không cần ăn ngon, chỉ cần được ngủ ngon là y vui rồi.
Có lẽ đây sẽ là lần ngủ ngon cuối cùng trong đời người của y.
Ân Vô Chấp đẩy y tới căn phòng phía sau.
Lúc hắn định bế Tang Phê lên, y giơ hai tay ra với hắn.
Rõ ràng gương mặt vẫn rất hờ hững, nhưng đôi mắt lấp lánh đã nói lên tâm trạng vui vẻ của y.
Ân Vô Chấp thấy buồn cười.
Hắn thì đang vắt óc nghĩ cách phá giải cục diện, nói đỡ cho y, y thì lại tỏ ra yên bình như thể đã mong đợi chuyện này từ lâu lắm.
Ân Vô Chấp ôm eo Khương Ngộ, nhẹ nhàng đặt y xuống giường, Khương Ngộ cảm thấy bình yên đến nỗi cái tay quấn băng mà mình sợ cũng biến thành hư vô.
Chẳng biết sau khi y chết rồi thì Ân Vô Chấp còn có thể nhìn thấy y nữa không? Thực ra cũng không quan trọng lắm, hẳn là y có thể nhìn thấy Ân Vô Chấp…!Điều kiện tiên quyết là y vẫn còn được ở lại thời đại này.
Chắc không phải y vừa chầu trời đã bị kéo về núi Ngộ Đạo của mấy ngàn năm sau đâu nhỉ.
Cũng có thể có khả năng.
Đôi mắt đang định nhắm chặt của Khương Ngộ lại mở ra.
Nếu không còn được gặp Ân Vô Chấp nữa, y hẳn sẽ nhớ hắn.
Ân Vô Chấp ngồi bên đầu giường, hỏi: “Người vui đến thế vì được rời xa thần hay sao?”.
“Không phải”.
Khương Ngộ suy nghĩ đôi chút.
“Ân Vô Chấp, trẫm có chuyện này muốn nói với ngươi”.
“Chuyện gì?”.
Thực ra y không định nói, bởi y biết có nói thì Ân Vô Chấp cũng chẳng tin.
Lí do này căn bản không có khả năng thuyết phục Ân Vô Chấp, đây cũng là nguyên nhân lần nào y cũng đứng trên lập trường của nguyên chủ để nói cho Ân Vô Chấp biết tại sao mình lại muốn chết.
“Thực ra ta không phải Khương Ngộ”.
Giọng Tang Phê rất nhẹ, tốc độ nói cũng rất chậm.
Đây là lần đầu tiên y tỏ ra nghiêm túc tới mức này “Ta là một linh hồn, dường như từ thuở ban sơ ta cũng không phải linh hồn mà chỉ là một vật thể chẳng rõ danh tính, khi ấy ta chỉ biết ta vẫn luôn tồn tại nhưng không nghe được, không nhìn được, hệt như con người khuyết thiếu năm giác quan”.
Ân Vô Chấp lẳng lặng nhìn y, vệt hồng nơi khóe mắt trái lại bắt đầu như ẩn như hiện: “Rồi sao nữa?”.
“Sau này ta nghe được, nhìn được, tuy không sờ được hay ngửi được nhưng ta biết hẳn mình đang nằm trong trạng thái quỷ hồn”.
Khương Ngộ tiếp tục nói.
“Ta phiêu bạt nhiều năm, cuối cùng tới một ngọn núi tên là Ngộ Đạo, trên núi có một đạo quán, ở tường rào của đạo quán đó cắm đầy những lá cờ…”.
Nói đến đây y mới nhớ, đúng, y thấy những lá cờ kia rất quen là bởi đạo quán kia cũng cắm đầy cờ.
Thực ra không chỉ có một đạo quán ấy.
Trong đời hồn dài đẳng đẵng, y từng gặp phải rất nhiều những chùa miếu cắm cờ.
Y bay qua chúng, đến khi trở lại chốn xưa thì bao nhiêu chùa miếu đã bị phá dỡ sạch, chỉ còn lại một đạo quán trong khu tham quan ở núi Ngộ Đạo – nó được giữ lại vì có một bức tượng người đá quỳ phía sau.
“Cờ”.
Giọng nói của Ân Vô Chấp kéo y khỏi dòng hồi ức, Khương Ngộ đáp: “Giống với những lá cờ ở nhà Thu Vô Trần ấy, rất nhiều cờ, nhưng có vẻ không giống với của nàng ta lắm.
Chẳng biết có phải cờ chiêu hồn hay không”.
“Sau đó, chẳng biết vì sao ta lại bị kéo đến thế giới này, chẳng biết vì sao lại trở thành bệ hạ của các ngươi”.
Khương Ngộ nói với hắn.
“Ngươi thấy không, bệ hạ của các ngươi tốt biết chừng nào – cần chính thương dân, người người tôn kính, còn ta, bại hoại vô sỉ, không có tài cán gì.
Ta và y khác nhau một trời một vực, sao ta có thể là bệ hạ của các ngươi được”.
Ân Vô Chấp đặt tay lên đầu y, những ngón tay khẽ cọ vào mái tóc đen mềm mại: “Người chỉ bị kích thích nên chưa chấp nhận được thôi”.
“Ân Vô Chấp”.
Khương Ngộ nói.
“Ta biết rất rõ ta là ai, ta cũng biết rất rõ rằng người ngươi thích không phải ta, ngươi thích bệ hạ của các ngươi mới đúng”.
“Người chính là bệ hạ của ta”.
Khương Ngộ biết ngay hắn sẽ không tin mà: “Có lẽ nếu ta chết thì y sẽ quay lại”.
“Người đã vấy bẩn thanh danh của người ấy, đến khi quay lại thì người ấy phải làm sao?”.
“Thế thì chết luôn đi”.
Khương Ngộ chẳng thấy có lỗi chút nào.
“Ta thấy y sống không hề hạnh phúc, chẳng bằng chết đi”.
Ân Vô Chấp cúi đầu tựa trán vào trán Khương Ngộ.
Hắn nói với vẻ kiềm chế: “Ngày ấy là do ta không tốt, ta không nên thô bạo với người như vậy, ta cũng chẳng hiểu ta bị làm sao…”.
Quả thực ngày ấy hắn bị chọc tức.
Khương Ngộ nói chuyện chẳng biết kiêng dè, từ nào cũng như lưỡi dao đâm vào người hắn, mỗi lần đâm là một vết rách.
Ân Vô Chấp vẫn còn nhớ cái cảm giác không tìm được người ấy sau khi tỉnh lại từ cơn mê, đầu óc hắn trống rỗng, dường như từng sợi tóc đều dựng đứng lên.
Hắn không biết tại sao mình lại có cảm giác như thế.
Nỗi đau khổ cùng cực chiếm trọn trái tim hắn trong phút chốc, cơ thể như muốn nổ tung.
Dường như hắn cũng từng trải qua cảm giác ấy – sợ hãi, phẫn nộ, bất lực, tất thảy nuốt chửng hắn như một cơn sóng đen ngòm.
Hắn gọi tên Khương Ngộ.
Trước mắt tối đen, giơ bàn tay ra chẳng thấy được năm ngón.
Cũng may tiếng đá đập vào vách hang giúp hắn tỉnh táo, hắn bình tĩnh lại, tìm đến chỗ người kia.
Hôm ấy hắn bị thương rất nặng, thực sự đã bị thương rất nặng, nhưng hắn vẫn làm ra chuyện như thế với Khương Ngộ.
Hắn biết mình không đúng, chắc chắn trong tình huống ấy hắn đã xúc phạm y.
Nhưng hắn không kiềm chế bản thân mình.
Hắn không hiểu tại sao mình lại như thế, khao khát được ôm y, như thể chỉ khi ấy trái tim hắn mới bình yên trở lại.
Sau đó Khương Ngộ ngất đi, thực ra hắn cũng ngất xỉu.
Hắn cố gượng dậy để ôm y xuống nước tắm rửa sạch sẽ, cẩn thận mặc quần áo cho y, thả y về giường đá.
Hắn làm như chưa từng có gì xảy ra.
Ân Vô Chấp vùi mặt vào cổ y, Khương Ngộ chẳng hiểu tại sao hắn đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, nhưng y vẫn nói: “Ta tha thứ cho ngươi”.
Đúng là ngày ấy y rất khó chịu, nhưng cũng không khó chịu tới mức ghét.
Thậm chí trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi y còn thấy thích, chỉ là khó chịu và thích không tỉ lệ thuận với nhâu, y không muốn trải qua thêm nữa.
Ân Vô Chấp mím môi.
Thì ra hắn có khiến y tổn thương cũng không sao hết, y không để bụng, trong lòng Khương Ngộ, tình yêu hay nỗi hận thuộc về hắn cũng nhỏ bé thế kia.
“Bệ hạ, người có thể, một chút thôi, cho ta một vị trí trong tim người được không?”.
Ân Vô Chấp hỏi.
“Một chút chút thôi cũng được”.
“Ngươi vẫn chưa hiểu hay sao, ta không phải bệ hạ của ngươi”.
“Phải hay không cũng chẳng sao”.
Ân Vô Chấp nói.
“Người, chính là kẻ đang nói chuyện với ta đây, có thể, cho ta một vị trí trong tim người được không?”.
Hắn ngẩng mặt lên, khàn giọng: “Được không?”.
“Ngươi không tin ta chứ gì”.
Ân Vô Chấp không thể tin được.
Một du hồn không có chốn về cũng chẳng có quê hương, một linh thể có lẽ được sinh ra từ trời đất.
Những gì Khương Ngộ nói khiến hắn cảm thấy bất an, hắn biết rõ, một sinh linh như thế sẽ không đặt hắn vào trong mắt, những kẻ như hắn với y mà nói thì chẳng khác nào cá diếc sang sông, sao hắn có thể khiến y vui được.
Hắn đáp: “Ta không tin”.
Hầy.
Khương Ngộ bỏ cuộc.
Thực ra từ khi bắt đầu y đã biết mình chỉ tổ tốn nước bọt, nhưng y vẫn muốn cho Ân Vô Chấp biết sự thật trước khi ra đi.
Có tin hay không là việc của Ân Vô Chấp, có nói hay không là việc của y.
Y không tiếp lời mà chỉ nhắm hai mắt lại.
Bàn tay quấn băng áp bên tai, Khương Ngộ nói: “Không được nhúc nhích”.
Ân Vô Chấp hôn lên môi y.
Khương Ngộ: “Không…”.
Ân Vô Chấp chặn miệng y lại, mút một cái rồi nói: “Ta thích người, ta muốn vĩnh viễn ở bên người, vĩnh viễn không chia xa”.
“Trên đời này không có vĩnh viễn”.
“Thế thì được chừng nào hay chừng ấy, khi ta còn sống, khi ta còn ý thức, ta không muốn xa người bất kể chỉ là một phút một giây”.
Khương Ngộ: “.”.
Đồ quỷ ấu trĩ.
Y nhắm mắt: “Trẫm muốn ngủ”.
Phải ngủ một giấc thật ngon trước khi đi.
Cơ mà y ngủ cũng không ngon lắm.
Trần Thừa tướng và Văn Thái sư nhanh chóng đến nơi, Thái hoàng thái hậu tự mình bước ra cửa nghênh đón rồi ra lệnh cho Ân Vô Chấp đánh thức Khương Ngộ.
Sau khi tỉnh lại Khương Ngộ thấy hơi lạnh, vô thức run rẩy.
Ân Vô Chấp lập tức lấy áo choàng khoác cho y, Khương Ngộ lại được đặt lên xe lăn, di chuyển ra ngoài.
Trần Thừa tướng và Văn Thái sư hành lễ với y.
Đến tận bây giờ Diêu Cơ vẫn chưa biết có chuyện gì, thị ngồi lâu còn thấy hơi buồn ngủ.
Văn Thái sư mở lời: “Không biết Thái hoàng thái hậu chẳng ngại đường xa mà gọi chúng thần tới tận đây là có chuyện gì quan trọng?”.
“Cũng không phải chuyện gì quá quan trọng, chỉ là ta đã nghe được một chuyện rất thú vị”.
Thái hoàng thái hậu nhìn Khương Ngộ, vốn định để y tự nói, nhưng nhớ đến cái câu mở đầu đầy khiếp hãi “Trẫm chính là con của Văn Vương nước Triệu” thì đành đổi người: “Ân Thú, ngươi thuật lại cho tất cả mọi người cùng nghe đi, ban nãy bệ hạ đã nói gì?”.
Ân Vô Chấp tuân lệnh: “Bệ hạ nói cha ruột của người không phải là tiên đế”.
Hắn giấu không nói thẳng ra là Văn Vương nước Triệu như Khương Ngộ, dù sao một khi đã liên quan tới nước Triệu thì chắc chắn Diêu Cơ sẽ hoảng hốt đến mức loạn trí.
Cứ nói nửa câu sau trước, có lẽ chưa cần hắn mở miệng thì Diêu Cơ đã tìm trăm phương ngàn kế để chứng minh.
Quả nhiên.
Hắn vừa dứt lời, Diêu Cơ bèn nổi giận: “Hoang đường!!”.
Thị đứng phắt dậy: “Ân Vô Chấp, ngươi chán sống rồi sao, dám bôi nhọ thanh danh thiên tử!”.
“Cháu ngoan”.
Thái hoàng thái hậu cất lời.
“Con nói cho mọi người biết đi, là ai đã bảo với con điều đó?”.
Để đề phòng Khương Ngộ nói hươu nói vượn, bà còn không quên nhắc: “Chỉ nói là ai đã bảo con thôi”.
Dĩ nhiên Khương Ngộ muốn nói ít được bao nhiêu thì hay chừng ấy: “Chính mẫu thân đã bảo với trẫm”.
Ân Vô Chấp lùi ra đứng sau lưng Khương Ngộ.
Quả nhiên Diêu Cơ vừa nghe được câu ấy là sắc mặt đã trắng bệch, lòng rối như tơ vò, thị bước đến chỗ y: “Ngộ Nhi, con nói nhăng nói cuội gì thế, mẹ đã bao giờ nói với con những chuyện thế này?”.
“Một ngày trước khi trẫm rơi xuống vực thì mẫu thân mới nói”.
Khương Ngộ tiếp tục.
“Mẫu thân còn nói trẫm là con của Văn…”.
Ân Vô Chấp chưa kịp bịt miệng y lại, Diêu Cơ đã gào lên: “Câm ngay!!”.
Phải rồi, có lẽ thị sợ Khương Ngộ tiết lộ danh tính của cái người gọi là “cha ruột” kia hơn bất cứ ai.
Dù sao những người khác không lên tiếng thì có thể là vì đang muốn xem Diêu Cơ nên làm sao mới có thể bác bỏ tin xấu cho bệ hạ, còn Diêu Cơ không lên tiếng, có thể là do chuyện này sẽ ảnh hưởng tới lợi ích lớn lao nào đó sau lưng.
Màng nhĩ Khương Ngộ ong ong.
Ân Vô Chấp cúi đầu ngoáy ngoáy tai cho y, Diêu Cơ thở dốc, đột nhiên quỳ xuống đối diện Thái hoàng thái hậu: “Mẫu hậu minh giám, bây giờ tinh thần Ngộ Nhi không được ổn định nên thường ăn nói linh tinh, chẳng phải mẫu hậu đưa Ngộ Nhi tới chùa lễ Phật cũng là để cầu phúc cho nó hay sao? Mẫu hậu, người không thể tin lời Ngộ Nhi nói được đâu, nó là con ruột của tiên đế mà, người nhìn mũi nó kìa, cái mũi ấy giống mũi tiên đế như đúc!!!”.
Khương Ngộ đã nhận ra điều gì đó sai sai: “Mẫu thân từng nói, cha ruột của trẫm…”.
“Ta chưa từng nói gì hết!!!”.
Diêu Cơ nổi điên, rít lên.
“Ta không có!!!”.
“Mẫu thân có nói”.
Khương Ngộ vẫn kiên trì, lúc tìm đến cái chết thì y lúc nào cũng kiên quyết tới kì lạ – dù giọng nói vẫn còn hơi nhỏ.
“Mẫu thân còn nói, một khi chuyện này bại lộ thì trẫm sẽ bị người người thóa mạ, để lại tiếng xấu muôn đời, hoàng tổ mẫu sẽ tức giận rồi vứt bỏ trẫm, Văn mẫu hậu cũng không thích trẫm nữa, bách tính trong thiên hạ và văn võ bá quan đều sẽ vô cùng thất vọng về trẫm…!khụ khụ”.
Ân Vô Chấp vỗ lưng cho y.
Văn Thái sư, Trần Thừa tướng, Tả Võ Hầu và cả Định Nam Vương đứng bên cạnh đều để lộ vẻ ngợi khen.
Trần Thừa tướng nói: “Dựa theo những gì bệ hạ vừa nói, đây chính là minh chứng của câu Biết núi có hổ nhưng vẫn vào”.
Định Nam Vương nói: “Can đảm hơn người”.
Tả Võ Hầu cũng thở dài: “Dù là bị Thái hoàng thái hậu căm ghét, không còn được Văn Thái hậu thương yêu, bị người người thóa mạ hay để lại tiếng xấu muôn đời – những hậu quả này đều cần cân nhắc kĩ lưỡng cả.
Nếu thần gặp phải chuyện thế này thì chỉ muốn giấu giếm mà thôi”.
Định Nam Vương: “Ý chí kiên định”.
Văn Thái sư vuốt râu: “Nhưng bệ hạ của chúng ta thì sao, chưa biết rõ ràng thực hư mà người đã kiên cường và dũng cảm nói ra cho tất cả cùng biết, chuẩn bị tâm lí đón nhận mọi hậu quả, tấm lòng son ấy quả thực khiến chúng thần thấy hổ thẹn biết bao”.
Định Nam Vương gật đầu: “Hổ thẹn biết bao”.
Thái hoàng thái hậu nghe mà thỏa mãn, bèn cất lời: “Thế rốt cuộc bệ hạ có phải con ruột của tiên đế không, Diêu Cơ, ngươi nói xem nào?”.
“Dĩ nhiên là thế rồi ạ!”.
Giọng Diêu Cơ đã hơi đứt đoạn.
“Cũng như các lão thần đã nói, nếu nó không phải con ruột của tiên đế thì sao có thể sở hữu những năng lực ấy, sao có thể quyết đoán tới mức này? Người thử nhìn gương mặt nó xem, nó có chỗ nào không giống tiên đế? Làn da, mái tóc, tất cả đều giống hệt tiên đế mà!”.
Định Nam Vương: “Đúng thế, tiên đế cũng da trắng tóc đen”.
Diêu Cơ như túm được nhánh cỏ cứu mạng, vội vã gật đầu: “Không sai, người lấy thước mà đo xem, mũi nó cao hệt như mũi tiên đế.
Cả dáng người nó nữa, Ngộ Nhi, con đứng dậy bước hai bước thử xem, dáng đi của con cũng giống tiên đế như đúc ra từ cùng một khuôn mà!!!”.
Khương Ngộ: “.”.
Bà già thối tha, Tang Phê còn lâu mới ngoan ngoãn nghe lời..