Bạn đang đọc Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống – Chương 67: Bệ Hạ Chuyện Này Không Phải Bạ Ai Cũng Nói Được Đâu
Y không ăn thì Ân Vô Chấp cũng không ép, chỉ đặt tay lên ngực mà ngồi bên đống lửa, trông yếu ớt biết bao.
Khương Ngộ không biết hắn yếu ớt thật hay giả vờ yếu ớt.
Hôm qua y tưởng Ân Vô Chấp đã ngất xỉu, không động đậy nổi nữa, cuối cùng lúc trả thù y thì hắn lại chẳng hề nương tay mà lật qua lật lại y hệt như lật cá trên thớt.
Đòn nào cũng trí mạng nhưng lại không giết chết y ngay, chỉ để y chấp chới giữa bờ vực sống chết.
Thành thật mà nói, cảm giác kia chẳng kém gì đâu.
Giờ cũng rất khó chịu.
Cơ thể vốn cực kì không thoải mái vì bị cộm giường đá nay lại càng khó chịu, Khương Ngộ muốn duỗi người nhưng tay chân lại như đeo chì, đành rầu rĩ bỏ cuộc.
Ánh mắt Ân Vô Chấp dừng lại trên cơ thể y.
Khương Ngộ dụi đôi mắt khô khốc thật mạnh.
Ân Vô Chấp ho khụ một tiếng, trầm giọng: “Bệ hạ có gì cần sai bảo”.
“.”.
Tang Phê nào dám sai bảo.
“Mưa vẫn còn rơi”.
Ân Vô Chấp nói.
“Vách đá trơn trượt, chúng ta phải ở lại đây thêm một thời gian nữa”.
Tang Phê: “.”.
“Thần đã nấu canh thịt thỏ, không có gia vị gì, người muốn uống không?”.
Tang Phê không đói, Tang Phê chỉ thấy rất khó chịu thôi.
Hang động tĩnh lặng trong phút chốc, chỉ có tiếng mưa rơi trên đá.
Ân Vô Chấp lại bước tới gần, Khương Ngộ vô thức mở mắt ra nhìn hắn.
Hắn nói: “Thần cũng muốn nằm một lúc”.
Khương Ngộ lại nhớ đến câu nói kia: “Thần cũng muốn ngâm mình một chút”.
Y: “.”.
“Không thích à?”.
Ân Vô Chấp ngồi xuống giường, thở hổn hển.
“Sao lại không thích?”.
Khương Ngộ chẳng nhúc nhích, cả cơ thể thả lỏng với vẻ vô hại như thể mặc cho người khác muốn làm gì thì làm, chỉ có ánh mắt vẫn còn chút chống cự.
Với kiểu chống cự gần như không có sát thương này ấy à – người khác muốn hiểu thì hiểu, muốn nghe theo thì nghe theo.
Ân Vô Chấp ngồi khoanh chân trên giường đá rồi dịch tới chỗ cạnh y, yên lặng nằm xuống.
Tiếng hít thở vang lên bên tai.
Khương Ngộ: “.”.
“.”.
“.”.
Ân Vô Chấp nhắm mắt lại một lúc: “Đừng lo, giờ thần cũng không muốn cử động”.
Khương Ngộ kiên cường nhúc nhích, cơ thể đeo chì lặng lẽ dịch ra bên ngoài, bàn tay quấn băng thuộc về Ân Vô Chấp chợt giơ ra vừa đủ để nắm lấy tay y.
Lớp vải băng kia cực kì thô ráp, ngón tay Khương Ngộ lại mềm mịn, y có thể cảm nhận được rất rõ những hoa văn gồ ghề trên đó.
Y không kìm được mà tưởng tượng cảm giác bàn tay bị ma sát với miếng vải đó nhiều lần, đau đớn và tê dại đi kèm với nhau, vết bầm và vết xước chồng chất.
Khương Ngộ: “.”.
“.”.
“.”.
Ân Vô Chấp cầm tay y đặt lên ngực mình: “Thần muốn ngủ một lát, không được chạy lung tung”.
Lòng Khương Ngộ đầy chống cự, nhưng cơ thể lại chẳng biểu hiện chút nào.
Ân Vô Chấp đã ngủ say.
Khương Ngộ nằm đó một lúc rồi cũng ngủ say.
Tiếng củi khô lách tách, lần thứ ba Khương Ngộ tỉnh lại là khi y nhận ra người nằm cạnh đã xán tới gần mình.
Hơi thở của Ân Vô Chấp vẫn khá nặng nhọc, có thể thấy thương tích không hề nhẹ chút nào.
Nhưng việc đầu tiên hắn làm vẫn là dịch lại gần Khương Ngộ, y mở mắt rồi lại đảo mắt sang nhìn hắn.
“Thông minh quá”.
Sắc mặt Ân Vô Chấp tái nhợt, hắn đặt một nụ hôn lên gò má y.
Khương Ngộ: “.”.
“Mưa tạnh rồi”.
Ân Vô Chấp nói.
“Để thần ra ngoài xem thử có nấm không, rồi sẽ hái về nấu canh cho người nhé”.
Khương Ngộ thẫn thờ.
Y chẳng uống canh Ân Vô Chấp nấu đâu.
Bàn tay quấn băng áp vào một bên má, Ân Vô Chấp nâng mặt y về phía mình: “Bệ hạ hãy đợi thần thật ngoan nhé”.
Khương Ngộ chớp chớp mắt.
Ân Vô Chấp nhìn Khương Ngộ, lại tiến sát tới hôn lên bờ môi y.
Môi dưới của Khương Ngộ bị hắn cắn nhẹ, kéo ra rồi lại được thả về, Ân Vô Chấp hỏi: “Ngoan nhé?”.
“.”.
Bàn tay quấn băng vỗ nhẹ lên đầu y, Ân Vô Chấp gượng đứng lên, ra ngoài.
Hắn vừa đi là Khương Ngộ đã chống tay ngồi dậy, y gục đầu trèo xuống giường như một con rối, rồi ngã ầm xuống đất.
Bao giờ cơ thể con người mới nhẹ hơn đây.
Với Tang Phê mà nói, công kích vật lí cũng chỉ đáng sợ đến thế là cùng.
Chẳng biết bao lâu sau, tiếng bước chân dồn dập vọng tới, đôi giày đen dừng trước mặt Khương Ngộ.
Y nghe thấy giọng của Thập Lục: “Bệ hạ”.
Thập Lục dìu y đứng dậy, hỏi: “Bệ hạ, người sao rồi?”.
Ánh mắt Tang Phê trống rỗng, cả người xụi lơ như một con búp bê vải.
Y không há miệng mà cũng chẳng lên tiếng, Thập Lục đỡ đầu y dậy, nhanh chóng bế y ra ngoài.
Trên vách núi cheo leo đã có mấy sợi dây thừng dày thõng xuống, còn có cả một cái sọt to.
Lúc Tang Phê trèo được lên trên thì Ân Vô Chấp cũng đã lên rồi, đang được chẩn bệnh, thấy y thì nghiêng đầu nhìn sang.
Tang Phê gục đầu, xung quanh lập tức có cả đám người bao vây, y quay cuồng tới độ chẳng lọt nổi chữ nào vào tai, nhanh chóng được đưa về căn viện nhỏ trong chùa.
Đã ngủ trên giường đá rồi thì cái giường ván gỗ được trải hai lớp đệm trong chùa cũng không quá khó chấp nhận.
Khương Ngộ để ngự y bắt mạch rồi nhanh chóng thiếp đi thêm lần nữa.
Y nghĩ, lần này mình sẽ nghỉ ngơi cho tốt rồi kể lại chuyện của Diêu Cơ cho tất cả mọi người, dù là Thái hoàng thái hậu hay Văn Thái hậu mà biết y không phải con ruột của tiên đế thì tất nhiên cũng sẽ không để y được ở lại trên cõi đời này.
Y tỉnh giấc giữa chừng, được người ta bón cho chút nước rồi bắt đầu sốt cao.
Văn Thái hậu cùng Thái hoàng thái hậu tới thăm y một chốc, lúc về Thái hoàng thái hậu nhỏ giọng nói: “Quả thực tên nhóc Ân Thú này ôm một mảnh tình si dành cho Hoàng đế, ngã xuống từ nơi cao đến vậy mà hắn có thể bảo vệ cho nó không chút tổn hại thì thôi đi, đằng này chính mình còn chưa khỏi hẳn đã tới chăm sóc Hoàng đế rồi”.
Văn Thái hậu gật đầu, thở dài đáp: “Thương thế của nó còn nghiêm trọng hơn của Ngộ Nhi nhiều”.
“Đúng là tướng sĩ tốt”.
Thái hoàng thái hậu lắc đầu.
“Nếu là phận nữ tử thì ai gia chắc chắn sẽ để Hoàng đế lấy hắn làm Hoàng hậu”.
Định Nam Vương đang đứng ngoài cửa: “…”.
Ông còn đang thầm nghĩ sao Khương Ngộ không phải phận nữ tử đây này.
Tề Hãn Miểu nhanh chóng mang thảm bông tới cho Ân Vô Chấp đang chăm sóc bên giường Khương Ngộ: “Chuyện hầu bệ hạ cứ giao cho nô tài là được, Thế tử điện hạ hãy cứ dưỡng thương cho khỏe đã, cớ gì phải tự làm khổ mình đến vậy”.
“Dạo gần đây trạng thái tinh thần của người không được ổn định”.
Tề Hãn Miểu sợ hãi.
“Nên có thể sẽ ăn nói linh tinh”.
Ân Vô Chấp ngồi lên tấm thảm bông trải dưới đất, ngẩng đầu nhìn cái kẻ đang mê man kia, ánh mắt u ám: “Bệ hạ không bất cẩn rơi xuống vực, mà đã tự nhảy xuống”.
Tề Hãn Miểu: “!!!”.
Lão nhớ lại cái ngày thiên tử tự cầm kiếm cứa cổ, không nén nổi nỗi hãi hùng khiếp vía.
Khương Ngộ sốt đến tận hôm sau mới ngừng, vì chuyện ấy mà Thái hoàng thái hậu và mọi tăng sư trong chùa đều cầu phúc cho y.
Lần này y ủ rũ hơn xưa nhiều, phải vài ngày liên tiếp không thèm nói chuyện với ai, cũng vì xuống tinh thần tới mức ấy mà Thái hoàng thái hậu không ép y tới phòng của hòa thượng già nghe tụng kinh nữa.
Cứ thế, năm sáu ngày trôi qua, Khương Ngộ mới hồi phục lại như cũ.
Ân Vô Chấp ôm y ra ngoài, thả xuống chiếc ghế mây, bàn tay quấn băng đặt lên bả vai y.
Hắn nhìn cây đào đang trổ chạc ngoài sân mà nói: “Thái hoàng thái hậu có ý đợi ngắm hoa đào chùa Thịnh Quốc nở rộ rồi về cung”.
Dường như đã quen với sự im lặng của Khương Ngộ, Ân Vô Chấp cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán y, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh y mà nói tiếp: “Trong khoảng thời gian ấy thì thị trấn dưới núi sẽ tổ chức lễ hội hoa đào, bệ hạ có muốn đi xem không?”.
Khương Ngộ đảo mắt, nhìn bàn tay quấn băng vải đó.
Y ghét bàn tay này, mấy hôm gần đây Ân Vô Chấp cứ dính lấy y như hình với bóng, mỗi lần hắn thay quần áo cho y là băng vải lại cọ vào da thịt y.
“Bệ hạ không cần lo cho vết thương của thần đâu”.
Ai lo cho ngươi.
“Bị thương ngoài da thôi mà, chẳng mấy chốc sẽ khỏi”.
Khương Ngộ cảm thấy những chỗ bị nội thương của hắn chắc cũng ổn rồi.
“Khụ”.
Định Nam Vương lên tiếng, đôi mắt đen láy của Ân Vô Chấp bớt vẻ phóng túng đi đôi chút, hắn đứng dậy: “Cha”.
“Ừm”.
Ông nói: “Lại đây, để cha thử xem vết thương nào”.
Thực ra ý nghĩa của câu nói này là muốn so chiêu với hắn, dạo này trong chùa nhàn rỗi, mọi người ít nhiều gì cũng thấy ngứa tay.
Ân Vô Chấp khom lưng cầm bàn tay Khương Ngộ đặt vào trong chăn, dịu dàng nói: “Thần sẽ về nhanh thôi”.
Khương Ngộ không phản ứng lại, Định Nam Vương thì thổi râu một cái.
Khá lắm, rốt cuộc là ai theo ai, ra ngoài với cha một chuyến thôi mà cũng phải báo cáo kĩ thật đấy.
Ông bực bội quay gót bỏ đi trước, chợt nghe thiên tử đã lâu không nói câu nào gọi mình một tiếng: “Ân Chính”.
Ân Chính là tên của Định Nam Vương.
Ông xoay người lại quỳ xuống trước mặt Khương Ngộ như một phản xạ có điều kiện: “Có thần”.
Ân Vô Chấp lập tức nói: “Không có gì đâu”.
Định Nam Vương liếc hắn một cái, tiếp tục nói với Khương Ngộ: “Bệ hạ có gì sai bảo ạ?”.
“Bảo con trai ngươi ra ngoài, trẫm có chuyện muốn nói với ngươi”.
Ân Vô Chấp có vẻ rất căng thẳng, Định Nam Vương lạnh giọng ra lệnh: “Lui xuống”.
“Cha, cha đừng nghe bệ hạ nói linh tinh, giờ tinh thần bệ hạ đang không được ổn định, đến cả vụ rơi xuống vực mấy hôm trước cũng là do tự người nhảy xuống đấy”.
Chuyện này Định Nam Vương cũng biết, nhưng vì Khương Ngộ đã ra lệnh nên ông vẫn quát lớn: “Nói hươu nói vượn gì đấy, còn không mau lui xuống đi!”.
Đâu ra cái kiểu nói chuyện với Hoàng đế thế kia, thằng nhãi này đúng là cậy chiều sinh kiêu.
“Con không đi”.
Ân Vô Chấp nhìn Khương Ngộ, nghiến răng nghiến lợi.
“Người hãy nghĩ cho kĩ xem rốt cuộc người muốn nói những gì”.
Khương Ngộ nói hai ba câu là đã xác định được cổ họng mình vẫn ổn.
Mấy ngày trước y cứ há miệng là thấy cổ họng như nuốt cát, đau đớn vô cùng: “Ân Chính, đến cả con trai ngươi mà ngươi cũng không quản nổi hay sao”.
Định Nam Vương đứng phắt dậy, rút roi ra định đánh Ân Vô Chấp: “Còn không mau cút đi…!”.
Ân Vô Chấp đứng bất động, nhìn Khương Ngộ, đôi ngươi đen nhánh dần ngập nước.
Định Nam Vương không nhịn nổi mà quất roi về phía hắn, Ân Vô Chấp vẫn không nhúc nhích, vẫn nhìn Khương Ngộ.
Hắn biết rõ Khương Ngộ sẽ nói gì với cha mình, nhưng hắn không để tâm tới Diêu Cơ, hắn chỉ để tâm tới Khương Ngộ.
Nếu danh tiếng của Diêu Cơ nát bét thì Khương Ngộ phải làm sao đây? Y phải làm sao để rũ bỏ những lời đồn đại đó?
Một roi đập trúng người Ân Vô Chấp, Định Nam Vương nổi giận: “Ân Thú!”.
Ân Vô Chấp nắm tay vịn ghế của Khương Ngộ, không nói tiếng nào.
Trước khi nhát roi thứ ba vung lên, Khương Ngộ mở miệng: “Thôi”.
Ân Vô Chấp muốn ở thì cứ ở, hắn cũng đâu thể bịt miệng y.
Y nói: “Ân Chính, trẫm chính là con của…”.
Ân Vô Chấp bịt kín miệng y lại.
Khương Ngộ: “…”.
Định Nam Vương bước tới kéo tay Ân Vô Chấp ra, hắn lại đổi thành bàn tay còn lại, Định Nam Vương kéo nốt bàn tay đó ra, Khương Ngộ nhân cơ hội đó mà nói ngay: “Trẫm là con của Văn Vương nước Triệu, không phải con đẻ của tiên đế”.
Hai cha con đã bắt đầu so chiêu trước mặt y: “…”.
Đầu óc Định Nam Vương trống rỗng, Ân Vô Chấp hỏi: “Cha tin không?”.
Định Nam Vương chẳng biết mình có nên tin hay không, ông chỉ thấy hối hận.
Biết thế chẳng cản thằng con mình bịt miệng Hoàng đế.
“Cha à”.
Ân Vô Chấp nói.
“Ban nãy con nói rồi còn gì, tinh thần bệ hạ không được ổn định, người chỉ toàn nói linh tinh”.
“Trẫm không có”.
Khương Ngộ nói.
“Định Nam Vương, trẫm ra lệnh cho ngươi đưa trẫm đi gặp hoàng tổ mẫu, trẫm muốn kể rõ mọi chuyện với hoàng tổ mẫu trước tượng Phật”.
“Cha…”.
Ân Vô Chấp định nói tiếp, nhưng Định Nam Vương bỗng tát hắn một cái.
Sắc mặt ông rất khó coi: “Chuyện thế này mà ngươi dám giấu giếm ư? Tội đáng muôn chết!”.
Dứt lời, ông cung kính hành lễ với Khương Ngộ rồi trầm giọng: “Thần sẽ đưa bệ hạ đi gặp Thái hoàng thái hậu”.
Khương Ngộ được đẩy ra ngoài sân: “Trong tay Ân Vô Chấp có chứng cứ chứng minh mẹ ruột trẫm là gian tế nước Triệu”.
Định Nam Vương run lên, không thèm quay đầu lại mà giận dữ mắng: “Nghiệp chướng, còn không mau đuổi theo?”.
Họ ra ngoài, Võ Hầu thấy sắc mặt hai cha con đều nghiêm trọng, đang định mở miệng hỏi han thì bỗng nghe giọng thiên tử: “Tả Võ Hầu”.
“Có thần”.
“Trẫm chính là con của Văn Vương nước Triệu, không phải con đẻ của tiên đế, mẹ ruột trẫm là gian tế nước Triệu”.
Tả Võ Hầu: “……………”.
Tả Võ Hầu cứng đờ nối gót cha con nhà họ Ân.
Tiếp đó Tề Hãn Miểu vừa cười hớn hở vừa đi tới, lão nhìn thiên tử, thuận miệng cất lời: “Bệ hạ, nô tài mang bánh hoa ở chỗ Văn Thái hậu về đây, Thế tử gia nói người thích món này…”.
“Tề Hãn Miểu”.
“Có nô tài”.
“Trẫm chính là con của Văn Vương nước Triệu, không phải con đẻ của tiên đế, mẹ ruột trẫm là gian tế nước Triệu”.
Tề Hãn Miểu: “……………”.
Hộp bánh hoa rơi phịch xuống đất.
Hai chân Tả Võ Hầu như nhũn ra, giọng cũng run run: “Bệ hạ, bệ hạ, chuyện này, không phải bạ ai cũng nói được đâu”.
Mặt Ân Vô Chấp tái xanh: “Giờ chuyện chưa phân rõ thật giả”.
Định Nam Vương không dám đẩy y đi tiếp nữa, chỉ sợ gặp thêm ai, chẳng biết còn bao nhiêu người phải biết cái chuyện đáng sợ này nữa đây.
Ân Vô Chấp tiến lên, giơ tay chọc hai cái trước ngực y.
Khương Ngộ há mồm, phát hiện mình không nói được nữa.
Cả đám chuyến này mặt vàng như nghệ, cả người cứng ngắc, tới chỗ Thái hoàng thái hậu mà bà còn kinh hãi: “Có chuyện gì thế, sao ai cũng như gặp ma vậy?”.
Ma còn chẳng đáng sợ bằng cái này.
Khương Ngộ há miệng, chỉ có hình chứ không có tiếng, Thái hoàng thái hậu vội vàng bước tới: “Hoàng đế, đến cả con cũng làm sao nữa?”.
Định Nam Vương gian nan gọi: “Ân Thú”.
Ân Vô Chấp chỉ đành tiến lên, Tả Võ Hầu nhắc nhở: “Xin Thái hoàng thái hậu hãy cho người dưới lui xuống cả đi”.
Thái hoàng thái hậu liếc mắt, Tần Xuyên lập tức dẫn người lui xuống.
Bà cúi người xuống trước mặt Khương Ngộ, giơ tay xoa đầu y mà nói: “Con ngoan, sắc mặt khá hơn trước nhiều rồi, lần này cả mẫu hậu con và hoàng tổ mẫu đều có thể yên tâm”.
Chuyện đã đến nước này, Ân Vô Chấp chỉ đành im lặng giải huyệt cho y.
Khương Ngộ gọi bà: “Hoàng tổ mẫu”.
Thái hoàng thái hậu đáp lại với gương mặt hiền từ: “Ơi”.
“Trẫm chính là con của Văn Vương nước Triệu, không phải con đẻ của tiên đế, mẹ ruột trẫm là gian tế nước Triệu”.
Nét hiền từ bị vẻ mưu mô thay thế, Thái hoàng thái hậu hỏi: “Chuyện này còn những ai biết đến?”.
Tất cả mọi người sau lưng Khương Ngộ đều quỳ xuống.
Thái hoàng thái hậu quay đi, hồi lâu sau mới nói: “Người đâu, gọi Diêu Thái hậu đến đây.
Cả Văn Thái hậu nữa”.
“Tần Xuyên, ngươi dẫn theo mấy kẻ nữa đi gọi hai lão thần Trần Kỳ và Văn Chí tới đây, đi nhanh về nhanh”.
Dứt lời, bà giơ tay nâng cằm Khương Ngộ, xoay sang trái nhìn gò má trái của y, lại xoay sang phải nhìn gò má phải của y.
Ân Vô Chấp lập tức nói: “Rõ ràng bệ hạ rất giống với tiên đế, chắc chắn không phải giả đâu”.
Giọng Thái hoàng thái hậu rất ôn hòa: “Chính miệng Diêu Cơ đã nói thế sao con?”.
“Đúng”.
Thái hoàng thái hậu nở nụ cười: “Hoàng tổ mẫu biết rồi”.
Gương mặt Khương Ngộ bình thản lại.
Ân Vô Chấp quỳ một chân bên cạnh yên lặng liếc nhìn y.
Đôi ngươi sâu thẳm như đáy vực..