Bạn đang đọc Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống – Chương 49: Bị Thương Rồi Đau Lắm
Edit: Ryal
Ngay khoảnh khắc Khương Ngộ tuyên bố tin tức ấy, kẻ hóa đá đầu tiên chính là Tương Vương – con ngươi hắn ta run run, nỗi sợ tràn khắp khuôn mặt.
Sau khi buổi lâm triều kết thúc, sự việc nhanh chóng được truyền đi khắp quan kinh.
Lúc Ân Vô Chấp tới nơi thì đã là buổi chiều, toàn bộ những ngóc ngách khắp phố lớn ngõ nhỏ đều đang thảo luận về tin ấy.
“Nghe gì chưa? Hoàng đế trẻ tuổi sắp lấy vợ rồi”.
“Cũng đã đăng cơ được nửa năm, lập hậu là đúng”.
“Nếu không phải nhà mẹ đẻ của người không có quyền thế thì nên cưới phi tử từ ngày còn là Thái tử mới đúng”.
“Này, sao các người toàn nói lệch trọng điểm thế.
Người có lấy cô nương bình thường đâu, mà là mụ điên Thu Vô Trần kia kìa”.
Mụ điên Thu Vô Trần.
Không ai không biết nàng vốn là vị hôn thê của nguyên Thái tử, sau khi nguyên Thái tử qua đời, nàng không tiếc lấy tấm thân trinh bạch để thủ tiết, thường tự xưng là Thái tử phi, còn nói nhất định trong tương lai mình sẽ là Hoàng hậu của Đại Hạ.
Thu Thượng thư phải đuổi nàng đi vì quá xấu hổ.
“Bệ hạ muốn cưới Thu Vô Trần, chắc chắn là vì nhớ thương nguyên Thái tử rồi”.
“Không thì gì nữa? Chắc chắn là do Thu Vô Trần thường nói mình là Hoàng hậu tương lai của Đại Hạ, thiên tử muốn trấn an nàng ta.
Chẳng lẽ người sẽ thực sự thích một mụ điên hay sao?”.
“Bệ hạ quả là tốt bụng”.
“Thánh nhân trăm năm khó gặp một lần”.
Ân Vô Chấp cưỡi ngựa đi trên phố.
Sắc mặt hắn tái nhợt như sương, vết thương kéo dài từ vai trái xuống gần tim vừa đau đớn vừa ngứa rát như bị muỗi cắn.
Tới phủ Định Nam Vương, Định Nam Vương phi ngay lập tức phát hiện ra hắn có chuyện khác thường, bèn mời thầy thuốc, đến khi nhìn thấy vết thương thì hít sâu một hơi: “Con làm gì mà ra nông nỗi này”.
“Không sao đâu ạ”.
Ân Vô Chấp rủ mi.
“Không chết được”.
“Ăn nói kiểu gì đó!”.
Định Nam Vương phi đau lòng đến độ rơi nước mắt, Định Nam Vương vội vàng tới dỗ nàng: “Con nó cũng chỉ muốn sớm được về nhà để nàng bớt lo thôi mà, thôi nào, đừng khóc”.
Thầy thuốc khẽ than thở: “Thế tử cố nhịn nhé, có thể sẽ hơi đau”.
Con dao bạc lướt qua rìa vết thương để cạo hết thịt thối, máu tươi nhanh chóng chảy ra, Ân Vô Chấp lẳng lặng nhìn về phía trước, chẳng biết đang nghĩ gì nhưng sắc mặt càng lúc càng tái trắng.
Định Nam Vương dẫn Vương phi của mình ra ngoài trước, lúc quay về thì thuốc đã thay xong, ông tự tay khép quần áo lại cho Ân Vô Chấp: “Nếu đã về thì ở nhà nghỉ ngơi trước đã, đừng làm càn”.
“Con muốn vào cung”.
“Trời đã tối rồi, mày vào cung làm gì?”.
“Có chuyện khẩn cấp cần bẩm báo với bệ hạ”.
Ân Vô Chấp đã hồi phục chút sức lực, tự buộc chặt quần áo rồi lấy một bức chân dung ra khỏi bọc hành lí: “Cha xem này”.
Định Nam Vương liếc nhìn, chợt biến sắc: “Đây là…”.
“Cha cũng nhìn ra nhỉ”.
Ông hỏi: “Đây là kẻ nào?”.
“Người nước Triệu, không biết họ tên”.
Ân Vô Chấp cẩn thận cất tờ giấy đi.
“Hài nhi sẽ vào cung ngay để bẩm báo chuyện này cho bệ hạ”.
Định Nam Vương lắc đầu: “Giờ này có lẽ bệ hạ đã ngủ rồi, thôi để ngày mai hẵng đi.
Huống hồ dù mày có đi thì bệ hạ cũng sẽ bảo mày thương lượng với cha và các quan đại thần khác thôi”.
“Con vẫn phải thử đi xem, dù sao đây cũng là chuyện trọng đại”.
Nam nhi có chí là tốt, cuối cùng Định Nam Vương cũng không ngăn cản thêm nữa.
Đúng là giờ này Khương Ngộ đã ngủ rồi.
Cũng may Ân Vô Chấp chỉ cần gương mặt là có thể ra vào hoàng cung, khi hắn tới điện Thái Cực thì đèn đã tắt, Tề Hãn Miểu đang canh giữ bên giường Khương Ngộ, thấy A Quế bỗng vọt ra ngoài thì mới lật đật chạy theo ra đón hắn: “Sao Thế tử điện hạ lại tới muộn thế này, có phải ngài nghe nói bệ hạ muốn cưới Thu…”.
“Không phải”.
Tề Hãn Miểu: “?”.
Lão chỉ muốn hỏi xem có phải Định Nam Vương bảo hắn tới khuyên bệ hạ không thôi mà, dù sao Thu Vô Trần cũng hơi mát mát, không thể trở thành ứng cử viên cho ngôi Hoàng hậu được.
Ân Vô Chấp xoa đầu A Quế nhưng không thân mật với nó quá lâu.
“Ta có chuyện quan trọng muốn đàm đạo với bệ hạ”.
“Nhưng…!bệ hạ ngủ rồi”.
“Chuyện này không thể trì hoãn được, ta sẽ chờ người tỉnh lại”.
Ân Vô Chấp ngồi xuống trước bàn trong điện Thái Cực, Tề Hãn Miểu pha cho hắn một ấm trà, lại nghe hắn hỏi: “Công công có rượu chứ?”.
“Rượu ạ?”.
Tề Hãn Miểu nói: “Nô tài ngửi thấy trên người điện hạ có mùi thuốc, nếu bị thương thì phải kị rượu”.
“Ban đêm trời lạnh, uống một chút cũng không sao”.
Tề Hãn Miểu nghĩ ngợi, bèn đáp: “Vậy ngài dùng rượu trái cây nhé”.
“Ừm”.
Đồ hâm rượu nhanh chóng được dâng lên, Tề Hãn Miểu đốt than: “Trời lạnh, uống ấm ấm một chút”.
“Phiền công công quá”.
“Điện hạ nói gì vậy”.
Tề Hãn Miểu cười.
“Thế tử điện hạ không quản đường sá xa xôi mà tới đất Tề xử lí chuyện thổ phỉ, bây giờ quay lại còn phải chăm sóc bệ hạ, lão nô mới nên nói câu này chứ”.
Ân Vô Chấp cắn môi dưới, khuôn mặt không chút ý cười.
Tề Hãn Miểu cứ ngỡ hắn đang nghĩ về chuyện đại sự: “Nếu ngài sốt ruột thì hay để nô tài đánh thức bệ hạ?”.
“Cứ để người ngủ đi”.
Hương rượu dần tỏa ra, Ân Vô Chấp lẳng lặng nhìn đồ hâm rượu, khẽ ngửi.
“Chẳng bằng công công cứ đi nghỉ trước, ở đây cũng không cần nhiều người trông coi”.
“Sao có thể để điện hạ phong trần mệt mỏi mấy ngày đường, lại bị thương thế này, chăm sóc bệ hạ cả đêm được”.
Tề Hãn Miểu nói.
“Hay điện hạ cứ tìm chỗ nằm nghỉ phút chốc, chừng nào điện hạ tỉnh thì nô tài sẽ gọi ngài?”.
“Không cần”.
Ân Vô Chấp uống một ngụm rượu, bình tĩnh nói: “Ông cứ ngủ đi, ta quen rồi”.
Tề Hãn Miểu đúng là đã canh giữ quá nửa đêm, bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn, cuối cùng thịnh tình khó chối từ, lão bèn khom người nói: “Vậy nô tài sẽ sang phòng cách vách, có chuyện gì thì xin Thế tử điện hạ bảo A Quế tới gọi”.
A Quế nằm dưới chân Ân Vô Chấp, sủa một tiếng.
Tề Hãn Miểu đi rồi, Ân Vô Chấp ngay lập tức uống sạch rượu trong bình, vẫn thấy chưa đủ nên rót thêm một bình khác nữa để tiếp tục hâm nóng.
Tới khi hai bình rượu đã vào bụng hết, hắn bảo A Quế: “Ra ngoài cửa”.
Sau đó Ân Vô Chấp bước tới long sàng, vén màn giường, nhìn kẻ đang say giấc bên trong.
Hắn mượn men say mà bò lên giường, dùng tứ chi chống hai bên người Khương Ngộ, không nhúc nhích, chẳng khác nào ma quỷ.
Khóe mắt và cả gương mặt hắn đều đỏ ửng vì hơi rượu, ánh mắt nhìn Khương Ngộ đầy vẻ kiềm chế, lại mang chút ấm ức không nói được thành lời.
“Ngươi cười gì chứ”.
Hắn thấy khóe miệng Khương Ngộ cong cong, vì cánh tay đang chống xuống giường nên vết thương lại càng đau rát, khiến giọng nói cũng hơi run rẩy: “Được cưới Thu Vô Trần nên ngươi vui tới vậy sao, hả?”.
Hắn hơi đổi tư thế, dồn hết trọng lực lên tay phải, ngón tay khẽ cọ lên má Khương Ngộ, chẳng biết do đau đớn hay do men rượu mà hơi thở rối loạn: “Ngươi xứng sao, Khương Ngộ, ngươi xứng với nàng ta sao?”.
Trong màn đêm, giọng hắn đè thật thấp như lời thủ thỉ của quỷ hồn, hắn kề sát gương mặt của Khương Ngộ, nhìn hàng mi đen nhánh cong cong của kẻ kia: “Loại người như ngươi mà cũng xứng cưới vợ?”.
Đôi môi hắn áp xuống gò má y.
Ân Vô Chấp nhắm đôi mắt ê ẩm: “Đến cả ta cũng chẳng thể lọt vào mắt ngươi, ta đối xử với ngươi tốt biết chừng nào…!mà vẫn chẳng thể lọt vào mắt ngươi, Thu Vô Trần tốt hơn ta ở điểm nào cơ chứ, vì nàng ta có thể may áo cho ngươi ư?”.
Hắn kéo cổ áo Khương Ngộ ra: “Không cho ngươi mặc áo nàng ta may, không cho ngươi mặc…”.
Hắn nhíu mày, đổi tư thế, mồ hôi lạnh trượt qua vầng trán, loay hoay một lúc lâu mới cởi được chiếc áo kia ra.
Khương Ngộ tự dưng thấy lành lạnh, chẳng biết sao mà đến cái chăn cũng trở nên nặng trĩu, sau đó lồng ngực thì căng tức và khó thở như bị bóng đè.
Y cố giãy giụa nhưng không sao đẩy thứ ấy ra được, đành hầm hừ ngủ tiếp.
Nhưng vì bị đè, không thoải mái, nên y vẫn tỉnh dậy sớm hơn thường ngày.
Khương Ngộ mở mắt, muộn màng nhận ra kẻ đang đè lên lớp chăn chính là Ân Vô Chấp.
“Ân Vô Chấp”.
Y gọi, hắn không nhúc nhích.
Hơi thở bên tai nóng rực, làn da cũng bỏng rẫy, mũi Khương Ngộ hơi giần giật, y ngửi thấy mùi thuốc trị thương.
Ân Vô Chấp bị thương rồi.
Hắn nóng đến vậy, có lẽ vì bị thương nên mới phát sốt.
Đẩy…
Mệt quá.
Ân Vô Chấp chắc cũng phải hơn năm mươi cân, Khương Ngộ không thể dùng đủ sức đẩy hắn ra được.
“Ân Vô Chấp, Ân Vô Chấp”.
Y gọi.
“Dậy đi”.
Y chậm chạp giơ tay, chợt thấy chiếc áo trắng người kia đang mặc nhuốm vết đỏ.
Khương Ngộ nhìn nơi ấy chằm chằm một chốc rồi hít thật sâu.
Là máu.
Rất nhiều máu.
Chẳng lẽ Ân Vô Chấp muốn chết hay sao.
“Ân Vô Chấp”.
Khương Ngộ gọi mãi mà hắn không tỉnh, bèn gọi Thập Lục bảo gã truyền Thái y, cuối cùng kẻ phía trên cũng hơi động đậy.
Những cử động rất nhỏ ấy khiến vết máu trên vai lại càng loang rộng.
Khương Ngộ nói: “Ngươi bị thương, không nên cử động”.
Ân Vô Chấp lại chống tay bò dậy nhìn y, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Khương Ngộ tiếp tục nói: “Ngươi đang chảy máu”.
“Ngươi đau lòng à?”.
Khương Ngộ vô thức cảm nhận trái tim mình, đáp: “Không đau”.
Môi Ân Vô Chấp tái nhợt, khô khốc và nẻ máu, hắn nói: “Ta cũng không đau”.
Khương Ngộ nhìn vai hắn rồi lại nhìn mặt hắn, nghi hoặc: “Không đau?”.
Ân Vô Chấp bóp má y, hơi nhéo, khiến gương mặt Khương Ngộ bị biến dạng.
Y kêu: “Đau”.
Một giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu nhỏ xuống mặt, y trừng mắt nhìn nó, lại nghe thấy tiếng cười khẩy của Ân Vô Chấp: “Ngươi còn không chảy máu, đau gì mà đau”.
Khương Ngộ nhìn thấu tâm trạng hắn: “Ngươi quấy rầy mộng đẹp của trẫm, trẫm còn chưa giận, ngươi giận gì mà giận”.
“Ừ, ta giận gì, sao ta phải giận”.
Ân Vô Chấp nói.
“Sao ta phải giận”.
Khương Ngộ bị ép ngẩng đầu, hai bên quai hàm đều bị hắn dùng một tay bóp lấy, đôi môi mềm tì chặt vào hổ khẩu.
Khương Ngộ: “?”.
Ân Vô Chấp đang chảy máu, chảy mồ hôi, hai mắt ửng hồng: “Sao ta phải giận, cái thứ vô tình vô nghĩa như ngươi mà cũng xứng để ta giận?”.
Khương Ngộ hiểu rồi.
Vì Ân Vô Chấp thích y mà lại bị y cho leo cây, nên hắn rất giận.
Y cố mím môi, Ân Vô Chấp đột nhiên bóp chặt hơn nữa.
“…”.
Không nói được.
Làn da y trắng nõn, môi đỏ, lúc bị bóp thế này lại càng đáng yêu.
“Âng Vô Cấp”.
Khương Ngộ lúng búng.
“Ngưi giữ cá”.
(*Ân Vô Chấp, ngươi dữ quá)
Ân Vô Chấp chọt một cái vào môi y.
Con ngươi Khương Ngộ lóng lánh.
Hàng mi Ân Vô Chấp run run như đang kiềm nén, nhưng một lúc sau, hắn lại không nhịn được mà chọt thêm cái thứ hai.
Cuối cùng gương mặt bị bóp dẹt của Khương Ngộ cũng được giải thoát, chỉ một chớp mắt sau, Ân Vô Chấp đã hôn lên bờ môi y.
Khác hẳn với tưởng tượng của Khương Ngộ, Ân Vô Chấp hôn rất dè dặt, một bàn tay đỡ trên đỉnh đầu y, khóe mắt còn vương nước.
Hôn xong, cả người y bị hắn ôm vào lòng, cái cằm tì lên bờ vai trái đã nhuộm đẫm máu.
“Đúng”.
Ân Vô Chấp vùi vào cổ y, xị mặt mím môi một lúc rất lâu mới nói: “Ta bị thương rồi”.
“…!Đau lắm”..