Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 46: Đại La Thiên Thượng Nguyệt Mông Lung Kỵ Mã Thượng Hư Không


Bạn đang đọc Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống – Chương 46: Đại La Thiên Thượng Nguyệt Mông Lung Kỵ Mã Thượng Hư Không


Phủ Định Nam Vương, chân trước Văn Thái hậu vừa tới, chân sau Khương Ngộ đã được đẩy vào.
Vì y tới đột ngột nên cả phủ đều hơi bối rối, chỉ có Văn Thái hậu là không nhịn được cười: “Thằng bé này, nhất định là tới thăm A Chấp rồi.

Mọi người không cần đa lễ”.
Nói thì nói vậy, nhưng Định Nam Vương phi vẫn tự mình bước ra đón tiếp.
Khương Ngộ không để ý tới nàng, nhìn khắp căn viện rồi hỏi: “A Quế đâu?”.
Định Nam Vương phi sững sờ.
A Quế với A Chấp, dù là hình dáng hay giống loài, đều có cách biệt rất rõ.
Văn Thái hậu nhanh chóng phản ứng lại: “A Chấp thường hay ở cùng A Quế mà.

Thấy chưa, nhất định nó tới tìm A Chấp, chứ không thì hỏi A Quế làm gì?”.
Định Nam Vương phi thầm có chút phê bình kín đáo.
Lần này Ân Vô Chấp quay về, tuy ngoài miệng hắn không nói gì, nhưng một người mẹ thì bao giờ cũng sẽ quan sát con mình tỉ mỉ hơn kẻ khác.

Nàng có thể thấy tâm trạng con mình dường như rất tệ.
Ban nãy Văn Thái hậu cũng đã kể lại sơ qua cho nàng, nhưng đến cả Thái hậu cũng không hiểu rốt cuộc giữa hai đứa trẻ đã có chuyện gì xảy ra.

Định Nam Vương phi khó tránh khỏi việc âm thầm khuếch đại tình huống một chút, nàng cảm thấy chắc chắn Ân Vô Chấp đã bị đối xử quá đáng.
Nhưng dù sao người kia cũng là Hoàng đế, nếu không biết rốt cuộc đã có chuyện gì thì Định Nam Vương phi cũng chẳng tiện nói thêm, chỉ hỏi: “Không biết bệ hạ tìm A Quế có việc gì?”.
Hỏi thừa quá, Hoàng đế tìm một con chó thì có chuyện gì.
Khương Ngộ vốn định thản nhiên trả lời là ăn thịt chó, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã biến thành: “Trẫm muốn mang A Quế về cung”.
Định Nam Vương phi không nhịn được cười: “A Quế đâu thể đầu rơi máu chảy vì bệ hạ được”.
Câu này hơi có hàm ý sâu xa, Văn Thái hậu nhẹ nhàng cấu nàng một cái; Khương Ngộ thì không hiểu, y thấy để A Quế “máu chảy đầu rơi” cũng được, cơ mà hơi bẩn một chút.
Y lười nói nhiều với Định Nam Vương phi: “Đưa trẫm đi gặp nó”.
Vẻ mặt y lạnh nhạt không rõ tâm tư, nên Định Nam Vương phi chẳng dám tiếp tục nữa.

Nàng cố dằn nỗi bất mãn xuống đáy lòng, sai người dẫn Khương Ngộ tới căn viện của Ân Vô Chấp.
Ân Vô Chấp đã sửa soạn xong hành lí, chuẩn bị rời đi, A Quế thì cứ chạy vòng vòng quanh chân hắn, miệng gầm gừ, rõ ràng không nỡ chia xa.
“Lúc nào về tao cho thịt khô”.

Ân Vô Chấp bị nó quấn quýt tới độ không đi được nửa bước, cúi đầu: “Lát nữa bảo bà vú Ngô cho mày ăn nhiều hơn một tí nhé, được không?”.
“Gâu”.
“Không được thì cũng hết cách.

Lần này tao không mang mày theo được, còn người khác nữa mà”.

Ân Vô Chấp khó khăn nhấc chân, nói với nó: “Dĩ nhiên tao muốn mang mày theo rồi, nhưng chỗ kia xa quá, nóng nực nữa, khi đông đến cũng rất ít tuyết rơi.


Mày nhìn cái thân lông lá của mày chưa, kiểu gì cũng chết nóng”.
“Ử ử”.
“Thôi, làm nũng cũng vô dụng, chó ngố bao nhiêu tuổi rồi”.
Trần Tử Diễm bật cười: “A Chấp và A Quế thân nhau quá nhỉ”.
Câu nói ấy khiến cả Ân Vô Chấp lẫn A Quế đang bận chia ly cùng hoàn hồn, hắn ngẩng đầu lên, thấy Khương Ngộ, đôi môi không tự chủ được mà khẽ mím.
A Quế bỗng nhả cái góc áo đã bị gặm giãn của Ân Vô Chấp ra, vui sướng nhào tới bên chân Khương Ngộ.

Con chó mực to đùng cứ thế lộn nhào ngay tại chỗ rồi chổng bốn chân lên trời mà nhìn y: “Gâu, gâu”.
Khương Ngộ có thể hiểu tình cảm mà con người dành cho chó, dù y không nghĩ chó có thể hiểu tiếng người và cũng không thấy mục đích của việc giao lưu đó là quá quan trọng.
Y lạnh nhạt nhìn A Quế, nó lập tức vọt lên víu lấy đầu gối Khương Ngộ định liếm mặt y, Tề Hãn Miểu vội nói: “Không được làm càn”.
Nhưng sao A Quế có thể hiểu được.

Nó liếm hết nửa gương mặt vô cảm kia, tới độ cả Trần Tử Diễm cũng phải sửng sốt.
“Sao A Quế lại thân thiết với bệ hạ vậy nhỉ?”.
Tề Hãn Miểu cũng vô cùng ngạc nhiên, rồi tê cả da đầu vì hành động của A Quế.
Gương mặt tôn quý như vàng bạc của thiên tử sao có thể để con chó ngốc này liếm được.

Dù nó có cái danh thần khuyển mà chọc phải thiên tử thì vẫn mất đầu như chơi.
A Quế bắt đầu cắn áo Khương Ngộ, kéo y về phía Ân Vô Chấp.
Khương Ngộ chẳng khác nào một miếng vải rách, đến con chó cũng có thể dễ dàng kéo y đi.

Hôm nay y khoác áo choàng lông màu xám, có viền lông trên mũ, cả khăn quàng cũng làm bằng lông, bị A Quế kéo thế kia là cả người ngã oạch từ trên ghế xuống đất, cái đầu vốn ngẩng cao hơn lưng ghế nhanh chóng bị khăn quàng và mũ che đi, chỉ còn lại mái tóc đen và lông chồn trắng, chẳng còn nhìn thấy gương mặt tôn quý như vàng bạc nữa rồi.
Trần Tử Diễm và Tề Hãn Miểu cùng bước tới nâng y dậy, A Quế nhả ra, sủa họ: “Gâu!”.
Một con chó to đến mức này mà muốn dọa người khác thì vẫn rất đáng sợ.
Hai người cùng buông tay, A Quế lại tiếp tục cắn áo Khương Ngộ.
Ân Vô Chấp trầm giọng quát khẽ: “A Quế, nhả ra”.
A Quế ấm ức rên ư ử một tiếng, nằm nhoài bên chân Khương Ngộ.
Ân Vô Chấp bèn gọi: “Lại đây”.
A Quế nhìn hắn, lại nhìn Khương Ngộ, vừa kêu ư ử vừa bất mãn bước tới.
Chẳng ai chỉnh lại cái mũ trên mặt Khương Ngộ, chỉ có nửa con mắt nhìn được ra bên ngoài.

Y bình tĩnh nhìn con chó đen kia: “Trẫm muốn đưa nó về cung”.
Tề Hãn Miểu lúc này mới muộn màng nhận ra mà đội lại chiếc mũ lên đỉnh đầu y, thầm nghĩ: bệ hạ không hổ là bệ hạ, trong tình huống kém chỉnh tề thế này mà giọng điệu lẫn cử chỉ đều không có chút hoảng loạn nào.
Ân Vô Chấp nói: “A Quế không hiểu chuyện, không tiện vào cung”.
Đang muốn nó không hiểu chuyện mà, lỡ đâu bất cẩn phạm sai lầm thì cho vào nồi là vừa đẹp.
“Trẫm muốn nó vào cung, nó phải vào cung”.
Ánh mắt Ân Vô Chấp tối lại: “Thần sẽ không cho phép A Quế vào cung”.
Khương Ngộ nhìn hắn.
Thú vị thật.

Bây giờ Ân Vô Chấp lại nghiêm túc hơn xưa nhiều, chắc chắn sau khi con chó này bị làm thịt thì hắn sẽ còn nghiêm túc hơn nữa.
Khương Ngộ nói: “Người đâu, nhốt con chó kia vào bao tải, mang về cung”.
Tề Hãn Miểu nhẹ giọng nhắc: “Đám hộ vệ ở ngoài kia hết rồi ạ”.
“Gọi vào”.
Tề Hãn Miểu: “…”.
Lão do dự đi ra, Trần Tử Diễm nhìn xung quanh, ho nhẹ một tiếng: “Bệ hạ, thần…”.
“Ngươi đi bắt chó”.
Trần Tử Diễm: “.”.
Ân Vô Chấp lại nói: “Vào phòng đi”.
A Quế sủa Trần Tử Diễm một tiếng, quay đầu chạy vào phòng.
Trần Tử Diễm thở dài, không thể làm gì khác hơn là đuổi theo nó.
Trong sân viện của Ân Vô Chấp cũng trồng một cây quế, giờ đây tuyết trắng đã phủ đầy cành, mỗi lần gió thổi là chúng lại ào ào rơi.
Trong lúc Trần Tử Diễm đang víu cửa sổ gọi chó, hắn lẳng lặng nhìn Khương Ngộ một lúc lâu rồi mới lạnh lùng cất tiếng: “Ngươi lại muốn làm gì, có gì bất mãn thì cứ nhằm vào ta, A Quế có liên quan gì cơ chứ”.
Khương Ngộ đảo mắt nhìn Trần Tử Diễm bắt chó, không ý kiến.
Ân Vô Chấp nói: “Nó chỉ là một con chó”.
Tiếc là sinh ra làm chó của Ân Vô Chấp.
Hắn bước lên hai bước, lại nói: “Làm sao, Trần huynh hầu hạ không đủ chu đáo ư? Ta không ở lại kinh thành mà đến cả chó của ta ngươi cũng không buông tha”.
Khương Ngộ không hiểu ý hắn.
Ân Vô Chấp đã tới trước mặt y, nhìn từ trên cao xuống, có thể nhận ra vài phần ác ý mơ hồ trong giọng nói: “A Quế có thể làm gì? Làm ấm giường, đút cơm, hay thị tẩm?”.
Khương Ngộ cảm nhận được tâm trạng hắn, bèn ngẩng đầu lên mà nói với vẻ bình thản hết mực: “Làm canh”.
Mu bàn tay Ân Vô Chấp nảy gân xanh ngay lập tức, hắn cố nén nỗi kích động muốn bẻ cổ y: “Ngươi dám”.
Có câu nói này của Ân Vô Chấp, Khương Ngộ yên tâm rồi.
Y bình tĩnh nhắm mắt lại.
Ân Vô Chấp hệt như con mãnh thú bị chọc giận, thở phì phò, hắn đi qua đi lại hai ba bước trước mặt Khương Ngộ rồi quay lại hỏi: “Ngươi muốn gì?”.
Khương Ngộ thử nghĩ ngợi, hình như chẳng muốn gì cả.
“Ngươi muốn ta hôn ngươi, có thật là thế không?”.
Ánh mắt Khương Ngộ dừng trên bờ môi hắn.

Ân Vô Chấp bật cười, trong con ngươi đầy vẻ châm chọc: “Muốn tới vậy sao? Bệ hạ, rốt cuộc là ta thích ngươi hay ngươi thích ta đây?”.
Khương Ngộ vẫn nhìn môi hắn, giọng hờ hững: “Sao cũng được”.
Sao cũng được, nghĩa là chẳng đáng một xu.
Đúng là quá đỗi buồn cười.

Chỉ thiệt cho hắn thật lòng quan tâm y, chăm sóc y, nhưng thực ra Khương Ngộ căn bản chẳng thèm đặt hắn vào trong mắt.
Ân Vô Chấp tức cười.
Khóe mắt hắn lại hiện lên vệt đỏ, đỏ như máu bồ câu, chớp mắt một cái là biến mất.

“Được”.

Hắn gật đầu, nói với Khương Ngộ: “Tối nay ngươi tự xuất cung, ngươi muốn gì, ta cho ngươi hết”.
“Không”.
“Không”.

Hai tay Ân Vô Chấp chống hai bên xe lăn, nghiêng người áp sát vào người y, hơi thở ấm áp phả lên gương mặt y, hàng mi ướt đẫm run run trong yên lặng, hắn thấp giọng: “Ta sẽ dẫn A Quế theo cùng, ngươi đừng hòng động vào một sợi lông của nó”.
Khương Ngộ hơi hối hận, lẽ ra không nên tới sớm thế này, phải đợi Ân Vô Chấp đi trước mới đúng.
Y nói: “Đất Tề nóng nực”.
“Đó là ta lừa A Quế thôi, chắc bệ hạ không giống chó đâu nhỉ?”.
Ân Vô Chấp dám mắng y cơ à.
Khương Ngộ nói: “Ngươi đáng chết”.
Môi Ân Vô Chấp khẽ đụng một cái vào khóe môi y.
Khương Ngộ: “?”.
Hơi thở hai người vấn vít, Ân Vô Chấp cố kiềm chế: “Tối nay, xuất cung”.
Khương Ngộ đáp: “Mệt”.
“…!Đây là đêm cuối cùng ta ở lại kinh thành rồi”.
“Bây giờ”.
“Bây giờ không được”.
“Bây giờ”.
“Không được”.
“Bây giờ”.
Ân Vô Chấp đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn Trần Tử Diễm đã vào phòng tìm A Quế, rồi lại xoay người đẩy Khương Ngộ ra khỏi tiểu viện.
Từ đầu đến cuối Khương Ngộ chỉ nhìn chòng chọc vào môi hắn, y nói: “Ở đây”.
Ân Vô Chấp mặt không đổi sắc mà liếc nhìn y, con ngươi đen nhánh lại bắt đầu rưng rưng: “Ban ngày ban mặt, ngươi không biết xấu hổ à”.
Tang Phê có biết xấu hổ là gì đâu.
Tề Hãn Miểu đã gọi thủ lĩnh đội hộ vệ là Cừu Dục Đinh đến, có thêm cả vài hộ vệ khác theo sau.

Khương Ngộ chẳng thèm nhìn họ mà chỉ hỏi Ân Vô Chấp đang đẩy mình: “Ngươi muốn đưa trẫm đi đâu?”.
“Im miệng”.
Ân Vô Chấp đẩy y ra trốn sau một tảng đá, xe lăn khẽ nghiêng, đầu Khương Ngộ áp vào ngực Ân Vô Chấp.

Hắn cúi đầu nhìn, đợi đến khi Tề Hãn Miểu dẫn đám người kia đi qua rồi mới hạ xe lăn xuống, để y lại ngồi tựa lưng vào phần ghế dựa.
Hắn lại bắt đầu đẩy, bước vào một gian phòng chứa củi.
Cánh cửa bị khép lại, rồi Ân Vô Chấp quay người.
Hắn dùng tay nâng cằm Khương Ngộ lên: “Ngươi chạy tới tận phủ Định Nam Vương chỉ để đòi thứ này thôi ư”.
Thực ra lúc đầu không định đòi, nhưng nhìn thấy Ân Vô Chấp tự dưng lại muốn đòi.
Y nói chẳng chút do dự: “Cho trẫm”.
Ân Vô Chấp nghiến răng, bế xốc y lên đặt xuống đống củi bên cạnh, Khương Ngộ mất khống chế ngả người ra sau, đôi môi bị chặn lại trong nháy mắt.
Lúc được buông ra, y cất lời: “Không đúng”.
Ân Vô Chấp căn bản chẳng dám hôn quá đà, cố chừa thời gian cho y thở, nghe vậy thì hỏi: “Không đúng chỗ nào?”.
“Không đủ dữ”.
“…”.
“Vẫn chưa đúng”.
Ân Vô Chấp bực: “Không đúng chỗ nào?”.

“Trẫm vẫn thở được”.
“Ngươi muốn chết à?”.
“Muốn chết”.
“…”.

Ân Vô Chấp suýt thì nghiến vỡ cả răng, hắn chắc chắn Khương Ngộ đang cố ý, cố ý muốn coi hắn như trò cười.
Sao hắn lại thích một kẻ thế này, lại còn bị y phát hiện nữa chứ.

Hắn cảnh cáo: “Ngươi đừng có được voi đòi tiên”.
“Nếu ngươi không làm được thì trẫm sẽ dẫn A Quế về cung”.
“Nó chỉ là một con chó”.
“Chỉ là một con chó thì sao ngươi phải làm tới mức này”.

Khương Ngộ nhìn thoáng qua khóe mắt ươn ướt của hắn, hỏi: “Ân Vô Chấp, kĩ thuật hôn hôm ấy của ngươi chỉ là trùng hợp thôi à?”.
“…”.
Nửa nén hương sau, Khương Ngộ suýt chết bị lay thật mạnh cho tỉnh.
Y mở mắt nhìn gương mặt tái nhợt của Ân Vô Chấp, u ám nói: “Không đủ”.
“Đêm nay ta sẽ đi”.
“Nếu là buổi tối thì ngươi có giỏi hơn không?”.
Ân Vô Chấp không hiểu rốt cuộc y muốn gì, hắn đáp: “Ngươi xin ta đi”.
“Bay”.
Ân Vô Chấp: “?”.
Khương Ngộ nhớ lại hôm ấy, chậm rãi đọc: “Đại la thiên thượng nguyệt mông lung, kỵ mã thượng hư không [1]”.
[1] Thơ Vi Trang, nhà thơ nổi danh trong khoảng Đường mạt – Ngũ Đại của Trung Quốc.
Tạm dịch: Vầng trăng trên trời ẩn hiện mờ ảo, cưỡi ngựa chạy vào hư không.
“…”.

Đây vốn là câu thơ miêu tả tâm trạng hưng phấn và đắc ý của các sĩ tử đã trải qua ba kì thi đang cưỡi ngựa vào triều gặp mặt quân vương, thế mà trong lúc này, nó lại mang cảm xúc hoàn toàn khác hẳn.
Ân Vô Chấp nói: “Ngươi, nói rõ ra”.
“Trẫm rất vui, thoải mái, sung sướng, như được lên tiên”.
Bên ngoài đã có tiếng ai hoảng hốt gọi, là Tề Hãn Miểu: “Bệ hạ, bệ hạ ở đâu thế?”.
“Gâu gâu”.
Nghe thấy tiếng sủa của A Quế, Ân Vô Chấp ôm Khương Ngộ lên khỏi đống củi, thả y xuống xe lăn rồi hỏi: “Chẳng phải ngươi lười đi hay sao?”.
“Nếu ngươi làm được thì trẫm sẽ tới”.
“Gâu!”.
A Quế đã bắt đầu dùng móng vuốt cào cửa phòng chứa củi.
Ân Vô Chấp mím môi, lạnh giọng hỏi: “Nếu ta làm vậy thì ngươi sẽ không động vào A Quế?”.
“Ừm”.
Hắn im lặng một hồi lâu: “Thần có thể thử xem”.
Lời tác giả:
Nè A Chấp ơi, nếu bị bắt ép thì kêu chít một tiếng nhé.
A Chấp: Hôn quân, vô sỉ, đê tiện, không biết xấu hổ.
Tang Phê: Chẳng thèm liếc mắt, ngáp một cái.jpg.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.