Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 44


Đọc truyện Cuộc Sống Đơn Giản – Chương 44

“Ai, tại sao mình lại không được đầu thai vào nhà phú quý chứ?!” Triệu Duy đang cầm chăn gào
khóc hô, “Quyên góp cho trường học nguyên cái thư viện, trực tiếp cho
mình đậu nghiên cứu sinh là được.”

Hai người Triệu Duy và Trương
Tiểu Trữ bởi vì tìm phòng ở thi nghiên cứu sinh mà loay hoay. Nếu phòng
không phải quá xa, chính là hoàn cảnh không tốt, nếu không chính là giá
tiền quá đắt, luôn không hợp ý. Hai người đau cả đầu.

Năm bốn thi nghiên cứu sinh khắp nơi không ai rỗi rãnh, năm bốn không thi nghiên
cứu sinh khắp nơi giống như ăn mừng năm mới. Ngày hôm qua hai người vẫn
còn vì chuyện này mà đắc tội giáo viên hướng dẫn. Haiz…

Minh
Dương thong thả ung dung uống nước nóng, nói: “Tiểu thuyết đã thấy
nhiều, hơn nữa các cậu gấp cái gì nha, nhiều phòng như vậy sẽ tìm được
thôi.” Mấy ngày nay cô đau bụng, ngày ngày bưng ly nước không buông tay.

Trương Tiểu Trữ trừng cặp mắt xinh đẹp, liếc mắt về phía Minh Dương: “Cậu cứ
khoe khoang đi, tìm được công việc trước thì có gì đặc biệt hơn người.
Mục tiêu theo đuổi của bọn mình cao hơn!”

Người nhà Triệu Duy và
Trương Tiểu Trữ tìm công việc cho các cô đều là những nơi có tiếng, điều kiện mọi mặt đều rất tốt, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, sau khi tốt nghiệp có thể tới đó công tác.

Dĩ nhiên, người ta yêu cầu
rất cao, dù nói thế nào cũng muốn nghiên cứu sinh có tài nghệ mới được.
Nên hai người Trương Tiểu Trữ và Triệu Duy cả học kỳ này ngày ngày vội
muốn chết. Đối với dáng vẻ thoải mái của bạn cùng phòng, thấy thế nào
cũng chướng mắt.

Trương Tiểu Trữ hết quở trách Minh Dương, lại
chuyển tới Trương Thiến hỏi: “Thiến Thiến, thành tích cậu không tồi, sao không theo bọn mình cùng nhau thi nghiên cứu sinh.” Nói như vậy, mấy
người mướn tiền phòng cũng không phải quá đắt.

Trương Thiến mỉm
cười giơ con chuột trên tay: “Mình tương đối trạch, có thể tìm được công việc sẽ làm, không tìm được thì chuyển sang viết lách.”

Dù sao có không gian trong tay, cô không lo đói bụng.

Từ Tiếu đẩy cửa đi vào chỉ nghe thấy họ đang thảo luận cái gì, vừa đúng
nghe thấy lời Trương Thiến, cô không khỏi nhíu mày nói: “Trương Thiến,
cậu thật không có chí hướng.”


Sau đó Từ Tiếu kéo áo ngủ trên
người Trương Tiểu Trữ, ghét bỏ nói với mọi người: “Cả ngày các cậu làm
gì vậy, sao còn mặc đồ ngủ, không phải chúng ta có hẹn vào ba giờ rưỡi
sao, các cậu còn không lo thu thập đi.”

Trương Thiến ‘ưm’ một
tiếng ngã xuống giường: “Mình không đi có được không, hôm qua ngủ muộn
quá, đau đầu!” Nói xong cô liền ôm gối không chịu đứng lên.

Lữ Nhất Y bò xuống bậc thang xoay người cù lét Trương Thiến: “Ui, muốn đổi ý à, chậm mất rồi.”

Cho đến khi Trương Thiến giống như con cá chết phơi trên giường hừ hừ xin
tha thứ, Lữ Nhất Y mới tha cho cô, vỗ lưng Trương Thiến đang nằm lỳ trên giường, nghiêm nghị nói: “Nhanh đứng lên cho mình! Hừ, dám lừa mình,
bây giờ còn muốn chạy, không có cửa đâu.”

“Cửa sổ cũng không có,
cả động cũng không.” Minh Dương nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, ai bảo
người cuối cùng là cô cũng bị lừa tham dự, haiz, nếu như bị ba mẹ cô
biết, đoán chừng mình sẽ bị đánh cho nhừ người mới thôi.

“Mình mặc áo khoác cao bồi có phải rất quái dị hay không?” Triệu Duy lật ra cái rương dưới mặt bàn, tìm kiếm trang phục ưa nhìn.

“Xác thực hơi quái dị, cách phối màu cũng lộn xộn, cậu đổi cái khác đi.”

“Cái này thì có cái gì nha, xã hội hiện nay, đỏ tươi phối xanh lá mình cũng không cảm thấy quái dị.”

Nhao nhao ầm ĩ rốt cuộc chọn xong trang phục, trang điểm, thu thập kiểu tóc một tý, mọi người bèn chuẩn bị lên đường.

Ngoại hình nữ sinh phòng 5036 vốn tốt, hơn nữa đã qua vài năm, họ cũng uống
không ít nước thanh lọc, mỗi ngày không ngừng ăn trái cây, không cần
trang điểm cũng đủ khiến người ta cảm thấy kinh diễm.

Mấy ngày
nay thời tiết có vẻ bất thường, mới vừa rồi còn nắng ấm rực rỡ , thoáng
qua mưa rơi nặng hạt, tựa như đứa bé tâm tình bất định .

Áo sơ mi đen chấm bi phối với quần short jean, tôn lên đôi chân thon dài đẹp đẽ, áo ngắn tay màu lam khoác ngoài, cầm thêm một cái áo khoác trắng, vững
vàng che người, đây chính là trang phục Trương Thiến hôm nay lựa chọn.
Không cần lo lắng về vấn đề thời tiết!

Dưới lầu, sáu mỹ nhân trong veo như nước đứng ở nơi đó, hấp dẫn không ít ánh mắt của đồng học chung quanh.


Minh Dương vươn tay ngăn ánh mặt trời, thân thể trốn phía sau Lữ Nhất Y, híp mắt hỏi: “Xe Tiểu Bạch có được lái vào trường học không?”

“Có
thể, xe riêng có thể vào. Nhưng không phải Tiểu Bạch nói hắn đã đến ư,
sao lại không thấy bóng người, mình gọi điện thoại hỏi một chút.”

Bây giờ, thời tiết vừa ấm lên, vẫn còn ít người mặc quần cụt, áo ngắn tay
ra ngoài, nhưng Từ Tiếu không để ý những thứ này, chỉ cần mình thoải mái là được, trông nom người ta nói như thế nào làm gì.

Cô lộ ra
cánh tay nhỏ và bắp chân mát mẻ, cau mày nói gì với người ở đầu kia điện thoại. Chốc lát sau, dở khóc dở cười nói với mọi người: “Hắn đi lầm
đường, đến nhầm cửa khác, yên tâm, lập tức tới ngay.”

Chốc lát
sau, phía trước lái tới hai chiếc xe quân màu xanh, nhìn chiếc xe trước
mặt, sáng bóng phong cách. Lúc dừng lại còn cố ý xoay một vòng, có cần
thiết khoe khoang như vậy không.

Trên xe đi xuống một nam sinh
mập lùn, ngược lại quần áo bình thường thoải mái, nếu hắn thật sự mặc
toàn thân quân trang tới đón họ, Trương Thiến tin tưởng mình nhất định
sẽ xuất huyết quay đầu bỏ chạy.

Vốn nghe Từ Tiếu nói đối phương
tham gia quân ngũ, vừa từ trong quân đội ra, điều này làm Trương Thiến
cảm thấy khá kính nể, dù sao cũng là con gái, luôn có thái độ kính nể
đối với quân nhân.

Trong ấn tượng của Trương Thiến, đã là lính, phải giống như Tôn Đông Mặc, nghiêm túc quy củ, khoan khoan, không được nghĩ nữa.

Nhưng bây giờ nhìn đến nam sinh gọi là Tiểu Bạch này, theo Từ Tiếu giới
thiệu, tên của hắn là Bạch Khải, mà phía sau chiếc xe kia đi xuống nam
sinh cao gầy là anh em hắn, tên là Vu Huy, làm da nâu đẹp trai, khi cười tỏa sáng như ánh mặt trời.

Xe tới rồi, họ cũng không đứng dưới
lầu ngắm cảnh nữa, chia ra hai nhóm ngồi lên xe, Trương Thiến ngồi lên
chiếc đầu tiên, nghe Bạch Khải và Từ Tiếu nói chuyện.

Bạch Khải

là người khéo đưa đẩy, luôn cười híp mắt, tính khí có vẻ tốt, Từ Tiếu
vốn là người thẳng tính, có lời gì đều nói thẳng, Bạch Khải nghe cũng
không tức giận, chỉ ha ha gật đầu.

Hiện tại hai người xúm lại
thần thái sáng láng giới thiệu cho Trương Thiến và Minh Dương về chiếc
xe này. Cái gì thiết kế gầm xe rất cao, lái xe vững vàng, một đống lời
chuyên nghiệp, nhưng hiển nhiên là Trương Thiến và Minh Dương cũng không hiểu, hai người vẻ mặt đau khổ làm bộ như rất thú vị không ngừng gật
đầu phụ họa.

Cố tình có lúc Bạch Khải nói xong, tâm tình vui vẻ, đột nhiên tăng tốc làm mẫu. Thật khiến hai người khổ không thể tả.

Thật vất vả mới được xuống xe, Trương Thiến âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn
Minh Dương cũng là dáng vẻ thở phào may mắn, cô lén nhếch miệng cười.

Nói là đi chơi, trên thực tế cũng chính là một cuộc tụ hội xem mắt, tổ chức ở một quán KTV không xa.

Bởi vì tiệm mới khai trương, cả đoàn góp chung, giá tiền còn có thể tiếp
nhận được. Rất nhanh họ đã được mang vào phòng, đây là một phòng cỡ
trung, bên trong ngồi ba nam sinh, tổng cộng mười một người, hơi chật
chội.

Nam sinh cộng thêm Bạch Khải và Vu Huy tổng cộng chỉ có năm người, bọn họ rất biết làm nóng không khí, náo nhiệt giật mic ca hát,
mấy người Từ Tiếu cũng tương đối ồn ào, vừa tới mội hồi, tất cả mọi
người đã chơi hết sức vui vẻ.

Trương Thiến và Minh Dương núp ở
trong góc, cũng không chọn bài, cứ như vậy ăn nhẹ, cắn hạt dưa. Đối với
lời bình phẩm thì thầm từ đầu đến chân của bọn họ, hai người một bộ dáng tôi không nghĩ để ý đến, khiến các nam sinh hơi buồn bực, nhưng bọn họ
cũng không phải là người thích làm khó, lịch sự không quấy rầy nữa.

Lúc này Triệu Duy đang hát đôi với một nam sinh, Minh Dương thì thầm báo
cáo bên tai Trương Thiến: “Cô ấy không sợ Long Long nhà cổ tới đây bắt
kẻ thông dâm chứ?”

Trương Thiến vuốt ve tay Minh Dương: “Nơi này
có không có nội gián nằm vùng của hắn, người nào nói cho hắn chứ.” Nói
xong ngẩng đầu nhìn về phía Vu Huy mới vừa ngồi xuống bên cạnh các cô.

Vu Huy lúng túng cười, lộ cặp răng khểnh thật duyên: “Mình không biết hát, tới chỗ này trốn một lát.”

Vu Huy không nói lời nào, Trương Thiến và Minh Dương cũng nghiêm chỉnh tán gẫu bát quái khi có hắn ngồi bên cạnh, vì vậy cuối cùng ba người an vị
ngồi chung một chỗ cắn hạt dưa.

Trương Thiến nhìn lời ca trên màn ảnh, trong miệng lẩm nhẩm, khi đang cố gắng luyện tập không để mình sai nhịp, Minh Dương kéo tay áo Trương Thiến.

Trương Thiến quay đầu lại nhìn cô, Minh Dương xịu mặt, một tay ôm bụng, nhỏ giọng nói: “Uống nước nhiều.”

Gì chứ!


Trương Thiến kéo Minh Dương cười xin lỗi với Vu Huy, bày tỏ phải đi ra ngoài một lát, Vu Huy gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Gian phòng này KTV trang hoàng vô cùng hào hoa, trên hành lang không thấy
được ánh đèn, nhưng chung quanh lại có ánh sáng màu tím nhạt hắt vào,
không đến nỗi khiến người ta không thấy rõ đường, hơn nữa trên tường còn có một vài tấm kính phản chiếu khá giống gương, lấp lánh vô cùng đẹp
mắt.

Đi trên hành lang nếu như cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng
còn có thể nghe thấy âm thanh trong phòng hát, nhưng âm thanh rất nhỏ.
So sánh với mấy quán KTV trước kia, KTV này cách âm rất tốt.

Đưa
Minh Dương vào toilet, Trương Thiến dựa người bên tường ngoài cửa lẳng
lặng chờ đợi, ngẩng đầu lên lại phát hiện hình như trần nhà cũng gắn
kính phản quanh, cô chớp chớp mắt, gương mặt đối diện cũng chớp chớp
mắt, tiếp đó Trương Thiến lại làm mấy mặt quỷ, ngu ngốc cười một mình.

Chơi không được bao lâu, cô xoay xoay cổ, hơi mỏi rồi, sau đó liền bị khuôn mặt của gã trước mắt hù sợ.

Đại gia như y, tại sao tên yêu nghiệt đó lại ở chỗ này?!

Cái khuôn mặt tinh xảo kia, thế nào Trương Thiến cũng sẽ không quên. Huống
chi còn có chuyện sai lần năm nhất đại học! Ba vạn, phải viết bao nhiêu
tiểu thuyết mới có thể kiếm trở lại chứ?!

Cho dù dùng ngọc Phỉ
Thúy chống đỡ, nhưng Trương Thiến vẫn đau lòng muốn cắn chết y, huống
chi sau đó Trương Tiểu Trữ vì muốn nhanh chóng trả lại tiền cho cô, mỗi
ngày tích cóp từng đồng, nhìn mà lòng chua xót.

Trương Thiến biết người này cô không chọc nổi, nên không nói gì, chỉ theo dõi y, tim đập
nhanh, thận trọng dịch chân ra sau, cố gắng kéo xa khoảng cách giữa hai
người.

Vu Chí vẫn không nhúc nhích, nhìn động tác của Trương
Thiến, y khẽ nhếch miệng, khóe mắt cong cong, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cái gì cũng không nói mà xoay người rời đi.

Sau khi y đi Trương Thiến mới tựa vào trên tường thở phào nhẹ nhõm. Đã qua mấy năm, có lẽ y đã sớm quên cô mất rồi.

Toilet sau lưng truyền đến tiếng nước chảy, chốc lát sau Minh Dương đã đi ra
ngoài, cô nghi ngờ nhìn dáng vẻ không có tinh thần của Trương Thiến.

Như nghĩ tới điều gì, Minh Dương dừng một chút, chần chừ mở miệng: “Thật ra bên trong còn có chỗ, cậu đi vào nhanh một chút đi, chớ nín hỏng, yên
tâm, mình đứng bên ngoài chờ cậu.”

“…”

Yên tâm em gái cậu ấy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.