Đọc truyện Cuộc Sống Đơn Giản – Chương 43
Thời gian trôi qua rất nhanh, bây giờ Trương Thiến đã sinh viên đại học năm
thứ tư rồi, bởi vì mấy năm nay Trương Thiến không ngừng khiếu nại hoặc
tố giác những hành vi sai trái mà “không gian” mà bây giờ đã lớn bằng
sân bóng rồi.
Không gian hiện tại, bên trong đã trồng đầy trái
cây 4 mùa thường gặp và không ít rau dưa, cho dù ăn hay không ăn, thỉnh
thoảng Trương Thiến cũng sẽ thu thập các loại hạt giống hoặc cây giống
rau dưa và hoa quả về trồng.
Mặc dù số lượng mỗi loại không phải
rất nhiều, nhưng chúng thắng ở chỗ thời gian sinh trưởng ngắn, không cần lo lắng vấn đề sản lượng. ღHuongAugustღDiễnღđànღLêღQuýღĐônღ
Liên tục mấy năm ăn trái cây, rau xanh dinh dưỡng khỏe mạnh, mấy năm uống
nước thanh lọc, hơn nữa nhờ hiệu quả của đu đủ sữa chua, bây giờ Trương
Thiến đã có dáng người xinh đẹp: vóc dáng cao gầy, làn da thủy nộn trắng nõn, có lồi có lõm, cộng thêm tướng mạo xinh đẹp, chân chính trở thành
yêu tinh dụ người phạm tội.
Chỉ tiếc cô yêu tinh này tính tình
hơi lạnh, thỉnh thoảng còn có lời nói ác độc và hành vi bạo lực, khiến
các nam sinh nho nhã yếu đuối ngành y không biết làm gì.
Tôn Đông Mặc, khi Trương Thiến học năm thứ hai đại học đột nhiên mất tích, không một lời báo trước, cứ như vậy đột nhiên biến mất. Rõ ràng một ngày
trước vẫn còn nói chuyện cùng nhau về chuyến du lịch, nhưng từ hôm sau,
Trương Thiến không tìm được hắn nữa.
Trương Thiến đã từng đi tìm
bằng hữu của Tôn Đông Mặc là Lâm Dương, nhưng Lâm Dương chỉ lo lắng nhìn cô lắc đầu, cái gì cũng không chịu nói cho cô biết.
Nhìn dáng vẻ của anh ta, Trương Thiến biết nhất định Lâm Dương biết gì đó, tựa hồ
cũng không phải Tôn Đông Mặc gặp chuyện nguy hiểm gì, điều này làm
Trương Thiến nhớ lại ước hẹn hai năm của Tôn Đông Mặc với ba hắn, nói
như vậy, nhất định Tôn Đông Mặc chỉ bị người nhà mang đi thôi.
Đã là lần thứ hai, Tôn Đông Mặc một lần nữa rời đi, lần này một tờ giấy cũng không lưu lại.
Trương Thiến không phải Tiểu Bạch, lui tới với Tôn Đông Mặc gần hai năm, hai
người dần dần hiểu rõ về nhau, Trương Thiến càng biết rõ gia đình Tôn
Đông Mặc không giống gia đình cô, thậm chí không đơn giản chỉ là phú nhị đại(*) như Lâm Dương.
(*)“Thế hệ con nhà giàu thứ hai”(phú nhị
đại) là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu thuộc thế hệ 8X của
các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.
Hai người bọn họ chênh lệch rất lớn.
Sau khi Tôn Đông Mặc đi, xác định mình cũng tìm không được hắn, Trương
Thiến không hề khóc nữa, cho dù trong lòng đau lòng đến đâu, trên khuôn
mặt cô vẫn vẻ bình tĩnh đón nhận sự thật này.
ღHuongAugustღDiễnღđànღLêღQuýღĐônღ
Chẳng phải là chuyện gì lớn,
cuối cùng hắn cũng không thuộc về cô. Như bây giờ, chẳng qua là trở lại
giống trước kia, dù sao một người đã quen, coi hắn như chưa từng xuất
hiện là được rồi.
Từ đó về sau tính tình Trương Thiến thay đổi,
cô ít nói hẳn đi, tính tình càng ngày càng lạnh lùng, thủ đoạn giải
quyết lại thập phần bạo lực, trái lại thời gian giành cho học tập lại
tăng lên không ít.
Mấy năm nay, bằng giáo dục mầm non và cố vấn
tâm lý Trương Thiến đã sớm nhận được, chị Tú Tú nhà bác cả cũng kết hôn
rồi, Trương Thiến còn vui vẻ làm phụ dâu, trái lại dáng vẻ xinh đẹp lại
hấp dẫn một đám trẻ con, ít nhất, Trương Thiến biết mình vẫn rất có sức
quyến rũ.
Càng thêm trọng yếu chính là, cháu gái nhỏ tương lai
của cô bốn tháng nữa sẽ chào đời. Đối với sự kiện này Trương Thiến hết
sức mong đợi.
Hôm nay, chỉ còn chừng hai tháng nữa sẽ kết thúc năm học, có nghĩa là Trương Thiến sắp tham gia thực tập.
Kết thúc nghỉ lễ mồng một tháng năm, Trương Thiến ngồi xe lửa lên đường,
sau khi Tôn Đông Mặc biến mất, Trương Thiến không có xe riêng đưa đón
nữa rồi. Ngược lại, thời điểm Trương Thiến sử dụng không gian cũng không cần lo lắng quá nhiều, a, như vậy cũng là một ưu điểm đi.
Nay
Trương Thiến đã 24 tuổi, rất nhiều bạn tiểu học đã kết hôn, hiện tại ba
mẹ Trương cũng bắt đầu gấp, kể từ khi không thấy Tôn Đông Mặc xuất hiện, bọn họ nhìn sự biến hóa của Trương Thiến vào trong mắt, ghi trong lòng.
Trong lòng Trương Thiến đã từng thề: tuyệt đối sẽ không bao giờ mở miệng nói
chia tay với Tôn Đông Mặc. Nhưng một lần nữa Tôn Đông Mặc lại ra đi
không từ mà biệt, như đang cười nhạo sự khờ dại của cô.
Nhưng
trong mắt ba mẹ Trương, tình huống như thế nghĩa là hai người đã chia
tay rồi, huống chi thời gian dài như thế, Trương Thiến cũng nên tỉnh táo lại.
Vì vậy, trong dịp nghỉ lễ này, mẹ Trương bắt đầu quanh co lòng vòng sáng tối ám chỉ: Con nên tìm bạn trai.
Trương Thiến không thể làm gì với mẹ Trương, vốn không thể phản bác, chỉ có
thể xử lý lạnh nhạt, dọc theo đường đi, đầu óc hỗn loạn nghĩ xem phải
đối phó với ba mẹ thế nào, cho đến khi trở lại ký túc xá đã là tám rưỡi
tối.
Ngồi một ngày xe, Trương Thiến hơi mệt, cô để hành lý xuống, ngồi trên giường tính nghỉ ngơi trước một lát.
Chính lúc này Triệu Duy đang mở máy tính trò chuyện với bạn trai Phùng Long,
Triệu Duy muốn xin nhờ Phùng Long cái gì, nhưng người bên kia không đồng ý, Triệu Duy nổi giận, bật thốt lên: “Em muốn ‘đè’ chết anh!”
Từ Tiếu ngồi ở trên giường điều chỉnh tư thế của mình, mỉm cười chuẩn bị
tự sướng, nghe Triệu Duy nói nghi ngờ hỏi ngược lại: “Hả? Cậu không có
năng lực đó.” Bộ dáng ngây ngô hết sức đáng yêu.
Lữ Nhất Y nằm
trên giường xem phim, vừa nghe lời này của Từ Tiếu, vui vẻ đến thiếu
chút nữa phun ra, cô giơ ngón tay cái, lật người ra dấu với Từ Tiếu:
“Tiếu, cậu thật sáng suốt.”
Lòng Trương Thiến tràn đầy mệt mỏi,
nghe các bạn cùng phòng nói đùa, nỗi buồn bực tiêu tán không ít. Cô mở
hành lý lấy ra một bọc lớn anh đào, dưới tiếng hoan hô của bạn cùng
phòng đưa ra ngoài.
“Vẫn là Thiến Thiến tốt nhất, anh đào này thật ngọt.” Từ Tiếu hưng phấn nói.
“Đúng vậy, nhưng bây giờ giá anh đào rất đắt, một bọc lớn như vậy cần bao nhiêu tiền đây, các cậu ăn ít chút thôi.”
Một năm trước, Trương Tiểu Trữ làm nũng ăn vạ cha mẹ, lại thêm quỹ riêng,
thật vất vả gom đủ ba vạn, lúc đưa tiền cho Trương Thiến, cô lại chỉ lấy 1,5 vạn, từ đó về sau vẫn còn rất chăm sóc cô. Trương Tiểu Trữ lòng có
áy náy, thấy các cô ăn nhiều như vậy, không khỏi nói chuyện thay Trương
Thiến.
“Không cần, vốn chính là đưa cho các cậu ăn, đây là anh đào mua tại vườn, giá tiền không đắt.”
Thật ra trong lòng Trương Thiến cũng hết sức không nỡ, trắng trợn cầm nhiều
tiền của Trương Tiểu Trữ như vậy, tất nhiên sẽ chăm sóc người ta nhiều
hơn chút, hơn nữa mỗi lần các bạn cùng phòng nhờ cô mua hoa quả đều đưa
tiền, cô nhận, thời gian dài, cũng có một khoản không nhỏ.
Kiếm
tiền từ các bạn cùng phòng khiến Trương Thiến cảm thấy rất ngượng ngùng, vì vậy luôn muốn bồi thường từ phương diện khác, dần dần, số lần mời ăn trái cây càng nhiều hơn.
Lữ Nhất Y nhìn anh đào đỏ au, liếm liếm miệng, cuối cùng lấy một cái, đừng quá mức là được, cô vừa ăn vừa nói:
“Đúng rồi, Thiến Thiến, chỗ thực tập của cậu là theo trường học hay có
người trong nhà tìm cho.”
“Mình theo an bài của trường học là được.” ღHuongAugustღDiễnღđànღLêღQuýღĐônღ
“Nếu không để mình hỏi ba mình xem, ông ấy có thể xin một chân cho cậu
không.” Trương Tiểu Trữ luôn có cảm giác áy náy với Trương Thiến, luôn
muốn bồi thường cho cô, vì vậy khi nói ra đều không tự chủ suy nghĩ thay cô.
“Không cần phiền phức như vậy, mình nghe theo sự sắp xếp của trường là được, hơn nữa bệnh viện trường giới thiệu cũng vô cùng tốt.”
Kiếp trước, Trương Thiến chính là theo trường học sắp xếp, bệnh viện
cũng không tệ lắm.
“Đúng rồi, các cậu nghe nói chưa, lớp học tính cùng nhau đi du lịch. Nghe nói là đi bãi biển hoàng kim ở thành phố D
chỗ cậu đó.” Từ Tiếu nhìn điện thoại di động, đột nhiên nói một câu như
vậy.
“Ai, bờ biển ở đây cũng có mà, xa như vậy, tiền xe thật đắt. Huống chi khu vui chơi và công trình suối nước nóng cũng không rẻ, phải mất bao nhiêu tiền chứ.”
Nghe các bạn cùng phòng nói chuyện,
Trương Thiến không khỏi nhớ tới biến hóa nơi quê hương, cách bãi biển
Hoàng Kim không xa mới xây một khu vui chơi cỡ lớn, năm trước mới bắt
đầu mở cửa đón khách, nhưng bởi vì quảng bá rầm rộ, lắm trò chơi, phong
cảnh chung quanh lại thích, nên du khách nối liền không dứt.
Cuối bờ biển có một hòn đảo, tuy nói là đảo, nhưng kỳ thật vẫn nối liền với
đại lục, chỉ là muốn tới đảo thường phải đi thuyền hoặc trực thăng, còn
có một cây cầu mới xây.
Diện tích Trên đảo cũng là rất lớn, công
trình suối nước nóng nằm ở chỗ đó, khách sạn, suối nước nóng,… nghỉ
ngơi, giải trí một thể, chiếm diện tích rất lớn, trên đảo nhỏ không xa
công trình có một rừng cây, nơi này tổ chức dịch vụ săn bắt, bên trong
có thật nhiều thú hoang nhỏ, khiến du khách lưu luyến quên về.
Quê hương bây giờ biến hóa quá lớn, bởi vì cô có dì cả công tác ở khu vui
chơi, và bạn tốt của cô Lý Đan Đan giờ đang làm việc ở công trình suối
nước nóng, nên mặc dù mấy năm nay Trương Thiến không ra cửa, nhưng đối
với hai địa phương mới này vẫn tương đối hiểu rõ.
Du khách tới
nơi này dần dần nhiều lên, thậm chí mấy năm sau còn kéo các loại hình
kinh doanh khác của thành phố D phát triển, hiện tại cả Thành phố D đang trong giai đoạn phát triển phồn thịnh.
Nhìn các bạn cùng phòng thảo luận đến bất diệc nhạc hồ. Trương Thiến không khỏi hỏi: “Không đi không được sao?”
Triệu Duy liếc cô một cái: “Sau khi thực tập sẽ không có thời gian, đây là một lần cuối cùng, cũng không thể không nể mặt được.”
Nhìn Trương Thiến gật đầu, Triệu Duy cười, còn nói: “Đây là lớp trưởng, ủy viên học tập và tập thể ban cán bộ quyết định.”
Minh Dương nhíu mày: “Thật là, cái này gọi là gì chứ, chúng ta còn chưa có
bày tỏ ý kiến đâu, bọn họ đã tự tiện quyết định, dù nói thế nào cũng
phải để cả lớp bỏ phiếu quyết định chứ!”
Mọi người không nói gì
tiếp, lúc này Từ Tiếu khoát khoát tay phá vỡ trầm mặc, nói với mọi
người: “Ai, các vị, Tiểu Bạch nói muốn dẫn chúng ta đi chơi, các cậu đi
không.”
Tiểu Bạch chỉ là một nick name, là một nam sinh Từ Tiếu
quen biết qua thư, theo như lời hắn nói, hắn là lính trong bộ đội, công
việc là lái xe cho cấp trên. Cho nên có lúc rất bận, có lúc lại rất rảnh rỗi.
Sau khi quen biết với Từ Tiếu, hắn lại lần lượt trở thành
bạn tốt với Trương Tiểu Trữ, Triệu Duy. Bởi vì hắn cũng ở thành phố J,
mọi người cách nhau cũng gần, cho nên trước có gặp mặt nhau, cũng xác
định điều hắn nói đều là thật. ღHuongAugustღDiễnღđànღLêღQuýღĐônღ
Sau đó, dần dần, tất cả mọi người quen thuộc. Trương Tiểu Trữ thỉnh thoảng
còn có thể bảo Tiểu Bạch lúc rảnh rỗi tới đón họ đi dạo phố. Lần này
Tiểu Bạch muốn mời, Từ Tiếu đổ vấn đề cho mọi người.
Trương Thiến cau mày, cô không có hảo cảm với tên Tiểu Bạch đó, hắn quá dính người!
Lữ Nhất Y nghi ngờ hỏi cô: “Cậu xem, mình và hắn ta không quen.”
Từ Tiếu cười hì hì nói: “Hắn mời chính là cả phòng ngủ chúng ta, hơn nữa,
hắn còn có thể mang theo mấy đại binh nha.” Nói xong hướng về phía Lữ
Nhất Y mập mờ trừng mắt nhìn.
Thật ra nữ sinh phòng Trương Thiến
rất xui xẻo, trừ Triệu Duy và bạn trai cô Phùng Long còn đang lui tới,
thậm chí bây giờ đã đến bước đàm luận chuyện hôn nhân, những người còn
lại…
Trương Tiểu Trữ năm thứ nhất đại học đã cắt đứt với tên
cặn bã kia; Trương Thiến năm thứ hai đại học thời cắt đứt liên lạc với
Tôn Đông Mặc; Lữ Nhất Y năm thứ ba đại học thì chia tay, lý do tính cách không hợp; Từ Tiếu cùng bạn trai cô là phân phân hợp hợp kéo dài đến
bây giờ, mỗi một lần đều khóc tê tâm liệt phế khiến người ta cho là bọn
họ hoàn toàn kết thúc, kết quả, không lâu sau hai người lại làm hòa.
Mà bây giờ, theo như lời Từ Tiếu, hai người bọn họ cũng không khá hơn là
bao, nhưng ai cũng không thể xác định lời này thực hay giả.
Minh Dương còn lại hoàn toàn là một bi kịch, cô cho tới bây giờ vẫn là trạng thái độc thân.
Truyện chỉ được đăng tải miễn phí tại Diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi bài đăng trên các wed khác đều là ăn cắp.
Trương Thiến nhớ lại lời nói mẹ Trương, híp mắt, mắt sáng lên nhìn Từ Tiếu, hỏi: “Thời gian thế nào?”