Bạn đang đọc Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm – Chương 88: Sủi Cảo Pha Lê Và Bánh Pudding Caramen
Sau sinh nhật của Hà Điền, một tuần nữa lại trôi qua, ngày Đông chí sắp đến.
Trước ngày Đông chí một tuần là thời gian nắng ngắn nhất trong năm.
Sau ngày Đông chí, ánh nắng sẽ dần dần dài hơn, mặc dù sẽ có bão tuyết trước thềm năm mới, nhưng thời gian khó khăn nhất của mùa đông đã gần kết thúc.
Vào mỗi dịp Đông chí, nhà của Hà Điền đều sẽ ăn sủi cảo.
Năm nay, Hà Điền dự định làm món sủi cảo khác với những năm trước.
Tất nhiên là có sủi cảo truyền thống, bởi vì trong nhà có thịt heo và bắp cải nên Hà Điền làm sủi cảo nhân thịt heo và bắp cải, cùng Dịch Huyền gói một mâm sủi cảo trắng mềm như những chiếc thuyền nhỏ, đặt ở hiên nhà cho đông cứng lại.
Sau đó, cô lại nhào bột một lần nữa.
Lần này cô không dùng bột mì, đầu tiên là cho một cốc tinh bột khoai lang vào chậu, cho nước sôi vào trộn đều rồi từ từ cho một phần tinh bột khoai tây vào, sau khi khuấy cho bột nguội dần thì đã có thể nhào bằng tay.
Bột nhào bởi hai loại tinh bột này sẽ đều và mịn hơn bột nhào bằng bột mì thông thường.
Dịch Huyền tò mò: “Bột này trông không khác gì bột làm sủi cảo mà.”
Hà Điền ra vẻ cao thâm: “Chỉ là tạm thời không sai biệt lắm mà thôi, anh cứ chờ một lát thì sẽ biết.”
Nhào bột xong rồi, Hà Điền tạm thời để qua một bên để cho bột nghỉ, cô bắt đầu chế nhân bánh.
Hôm qua cô ngâm một quả bắp, bây giờ bắp đã được ngâm mềm, đem hấp trong một cái tô nhỏ trên nồi hấp.
Đồng thời, Hà Điền để cho Dịch Huyền xẻ một con cá, lóc thịt ra, băm nhuyễn rồi rây qua một lần, tiếp đó lại để anh băm một củ cà rốt, lần này không băm nhuyễn bằng thịt cá.
Lúc này, bắp cũng đã được hấp chín, sau khi để nguội, Hà Điền và Dịch Huyền dùng tay tách bắp ra khỏi cùi, cắt nhỏ, trộn với cá và cà rốt, rồi nhổ hai cây hành lá trồng ở trong nhà đem cắt nhỏ, thêm một chút gừng, nêm đường và muối, trộn đều để làm nhân.
Lúc này bột cũng đã được rồi, cô nhào chúng thành dải dài, cắt thành từng cục nhỏ, cán dẹt ra cho tròn rồi gói nhân thịt vào.
Đến đây, món sủi cảo này vẫn không khác gì những chiếc sủi cảo bình thường.
Tuy nhiên, khi Dịch Huyền nhìn thấy Hà Điền đặt từng cái sủi cảo vào nồi hấp, anh đã hiểu ra: “Là sủi cảo hấp!”
Hà Điền hé miệng cười: “Đúng vậy!”
Sủi cảo nhỏ được hấp một lúc, Dịch Huyền nhấc nắp lên, cuối cùng nhìn ra sự khác biệt giữa nồi sủi cảo này và sủi cảo thông thường – nồi sủi cảo hấp này trong veo.
Những chiếc sủi cảo này có màu trong như pha lê, có thể nhìn thấy tất cả các hạt bắp vàng dưới lớp vỏ, cà rốt đỏ cam, cá trắng và hành lá thái nhỏ.
“Anh đã làm một nhà kính bằng pha lê, nên em cũng sẽ làm sủi cảo pha lê.” Hà Điền cười tủm tỉm gắp sủi cảo ra và đặt chúng trên một chiếc dĩa gốm.
Lồng sủi cảo hấp này rất hấp dẫn, vừa nhìn là đã phải chảy nước miếng ngay, hương vị cũng rất ngon.
Cả hai loại sủi cảo đã làm xong, sau bữa tối, Hà Điền và Dịch Huyền cùng nhau làm hương.
Hương làm trong ngày Đông chí là để dành cho đêm giao thừa.
Giống như năm ngoái, nó được làm từ lá linh sam được thu hái vào mùa thu và cây xô thơm trắng được thu thập hồi cuối mùa hè.
Hà Điền lấy hai loại nguyên liệu này từ trong kho ra, nghiền mịn, nhào bằng chất kết dính, sau đó nhỏ một giọt thuốc màu hồng bí mật vào, cùng với Dịch Huyền, nặn chúng thành mười viên hình nón nhỏ, đặt ở trên một nia tre nhỏ đem phơi khô.
Bắt đầu từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều phải lật các nón nhỏ trên nia tre để chúng khô đều.
Vào ngày thứ hai sau ngày Đông chí, một trận bão tuyết đã đến đúng như dự định.
Dịch Huyền lo chuồng của vịt và thỏ không thể chịu được gió tuyết, còn Hà Điền thì lại càng lo lắng về nhà kính hơn.
Cũng may là họ đã có chuẩn bị từ trước.
Trên con đường từ nhà gỗ đến chuồng của vịt thỏ và nhà kính có hai hàng cọc gỗ được cắm ở trong tuyết, chúng được phủ thêm tuyết và tưới nước lên để cố định lại, thẳng đến mùa xuân thì băng mới tan ra.
Sau đó cột một sợi dây thừng to vào giữa các thanh gỗ để dù có gió tuyết lớn xảy ra thì chỉ cần nắm và đi theo sợi dây thì sẽ không bị lạc đường.
Mặc dù đã nhìn thấy uy lực của bão tuyết hồi năm ngoái, nhưng khi nhìn thấy tuyết rơi không ngừng trên bầu trời, Dịch Huyền vẫn cảm thấy không thể nào tin nổi.
Trong quá trình rơi xuống, những bông tuyết kết lại với nhau, rồi bị gió mạnh thổi bay, lúc đập vào đầu người, dù có đội nón lông dầy cộp nhưng vẫn sẽ cảm thấy da đầu tê dại.
Trong tầm mắt, tất cả những gì có thể nhìn thấy chính là một mảnh màu trắng xám, đi từ điểm này sang điểm kia, cứ như thể đang đi qua một bức màn hạt của vô số lớp bông tuyết lạnh giá, hết lớp này đến lớp khác.
Khi bông tuyết rơi trên quần áo sẽ phát ra tiếng “lộp bộp”, vào đến nhà rồi, phủi quần áo, tuyết trên người rơi xuống mặt đất, ngay lập tức thấm ướt một mảng sàn nhà.
Trong thời tiết khắc nghiệt như vậy, mấy con thỏ mà Hà Điền và Dịch Huyền đã nuôi được vài tháng đã mang đến cho họ một điều bất ngờ.
Nói là bất ngờ, nhưng ở trong mắt Hà Điền thì nó lại là chuyện phiền phức.
Sáng sớm lúc họ đi dọn phân, cho thức ăn và thêm củi thì Dịch Huyền bổng la lên, sau đó anh kéo Hà Điền đến chuồng thỏ, hào hứng chỉ cho cô xem: “Thỏ con kìa em!”
Một con thỏ xám đã sinh ra tám con thỏ con, có một số con màu đen trắng, một số màu nâu vàng, còn có con chỉ toàn màu trắng, không biết con nào là con ba.
Nhìn những con thỏ nhỏ lông xù còn chưa mở mắt này, Hà Điền cảm thấy rất là bất đắc dĩ.
Biết làm sao được.
Dù sao chúng cũng là những sinh mạng nhỏ bé, nhưng phải chăm sóc chúng như thế nào đây?
Họ vội vàng chuẩn bị một cái lồng khác, chuyển thỏ mẹ và thỏ con qua.
Dịch Huyền còn cố tình cho vào chuồng một ống tre lớn, cũng như vài cành cây nhỏ, mùn cưa và dăm bào.
Đến tối, khi họ đi xem lại thì thấy thỏ mẹ đã rất khôn khéo làm ổ trong ống tre đó, nó ngậm cỏ khô, sợi lông, dăm bào này nọ lót vào trong ống tre, mấy bé thỏ con của nó đều đang nằm gọn trong đó.
Dịch Huyền đang nhìn chúng mỉm cười một cách tràn đầy yêu thương thì nghe thấy Hà Điền quái gở hỏi: “Ngày nào anh cũng đi xem thỏ, vậy mà không nhìn ra con nào đang mang thai hết hả?”
“Ừ thì……”
Hà Điền luôn chê thỏ hôi nên chỉ cho chúng ăn và dọn phân cho chúng chứ không bao giờ ôm từng con kiểm tra xem chân chúng có bị ghẻ không, tình trạng răng của chúng ra sao và có bị những con khác cắn bị thương hay không như Dịch Huyền.
Nhìn thấy vẻ mặt của Dịch Huyền, cô đã hiểu ra, cô không vui mở nắp lồng thỏ, lần lượt bắt mấy con thỏ đực ra: “Vừa lúc sắp Tết, làm thịt hết.”
Dịch Huyền không muốn, đem từng con thỏ bỏ lại vào lồng: “Để qua mùa đông rồi hãy giết.
Bây giờ không thiếu thịt.
Lúc trước anh muốn săn nai em cũng thuyết phục anh như thế mà?”
“Hừ.
Chờ đến mùa xuân hả? Chỉ cần anh đừng có ở luôn trong chuồng là được.” Hà Điền bĩu môi, về nhà trước.
Một lúc sau, Dịch Huyền chạy về nhà, cười nịnh nọt với cô: “Chờ đến mùa xuân, chúng ta sẽ nuôi thỏ kiểu thả rong nhé, được không em? Em không thích chúng chủ yếu là vì chúng có mùi mà đúng không? Anh sẽ làm chuồng nuôi thỏ.
Một nửa là hàng rào, còn một nửa là mấy cái chuồng nhỏ.
Khi thời tiết ấm áp rồi thì để chúng tự tìm thức ăn, tự xử lý chất thải của mình.”
Lúc này Hà Điền mới dịu đi một chút, thêm một câu: “Nếu chạy hết thì sẽ không nuôi lại nữa.”
“Ừ mà.”
Hai ngày sau, mấy con thỏ lại làm Hà Điền bất ngờ.
Lần này, Dịch Huyền không dám lôi kéo Hà Điền đi xem thỏ con mới sinh nữa, thay vào đó, anh cười nịnh nọt: “Ừm ừ…!Để anh đi lấy thêm hai cái lồng.”
Thu xếp xong cho hai con thỏ mẹ mới và đàn con của chúng, Hà Điền cảm thấy thật là mệt mỏi.
Lúc hè, họ bắt một vài con thỏ để làm thức ăn dự trữ, sau vài tháng, chưa được ăn con nào hết, mà số lượng thỏ đã tăng gấp ba lần rồi.
Mặc kệ như thế nào thì việc những con vật nuôi ở nhà sinh con đẻ cái luôn là điềm lành, hơn nữa cũng sắp đến Tết rồi.
Hà Điền có thể nhận ra rằng Dịch Huyền thật sự thích nuôi động vật nhỏ, mặc dù cô vẫn lo lắng về sự gia tăng của thỏ, nhưng cũng không nói gì.
Bão tuyết rơi liên tục suốt mấy ngày, cuối cùng dừng lại trước năm mới một ngày.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng bầu trời thì lại không trong xanh, vẫn u ám như cũ.
Ngay cả buổi trưa cũng không thể nhìn thấy mặt trời.
Độ dày của tuyết do trận bão tuyết này mang lại là gần một mét.
Trên những con đường thường xuyên đi lại thì không sao.
Nhưng trước mấy nhà kho không thường xuyên lui tới thì tuyết lại rất dày.
Lúc mở lại đường, tuyết đông lại cứng ngắt, thật sự không thể nào dùng xẻng xúc được, con đường như trở thành một chiến hào, còn phải trèo như trèo tường thì mới lên được.
Họ dắt Gạo đến, nhờ sự hỗ trợ của sức động vật mới có thể chuyển tuyết đi chỗ khác được.
Lỗ băng trên sông lại bị đóng băng.
Sau khi gạt lớp tuyết phủ sang một bên, nơi đó chỉ lộ ra một rãnh cạn.
Hà Điền dùng sợi dây rơm to còn sót lại khi lót đường nhúng vào mỡ, đặt nó vào rãnh của lỗ băng như cuộn dây muỗi, sau đó đốt nó lên, thêm vài khúc gỗ và đốt từ rạng sáng đến trưa, rồi lại cùng Dịch Huyền đục băng ra, xách nước về nhà.
Một ngày trước năm mới, Hà Điền và Dịch Huyền đã tắm rất kỹ, trong nhà cũng đã được quét dọn sạch sẽ.
Dịch Huyền còn làm một chiếc vòng cổ có gắn hoa bằng vải cho cả Gạo và Lúa Mì (tất cả đều được làm từ sản phẩm thí nghiệm khi làm băng đô cho Hà Điền).
Hà Điền thấy vậy, cô cũng đi tìm một số vải hoa, làm một ít đồ trang trí cho chuồng của Lúa Mì, rồi lại kết một số bông hoa vải lên tấm rèm ở cửa.
Nhìn vào rất có không khí lễ hội.
Bữa tối giao thừa năm nay thậm chí còn phong phú hơn năm ngoái.
Chỉ riêng món tráng miệng đã có ba loại, thạch anh đào, bánh pudding caramen, và còn có cả món bánh gạo nếp nhân đậu nóng hôi hổi.
Trước khi làm bánh pudding, Dịch Huyền cảm thấy món tráng miệng này rất tân tiến, cách làm phải rất phức tạp, chắc hẳn phải sử dụng nhiều nguyên liệu mà họ không có.
Hà Điền chưa từng ăn bánh pudding caramen, nhưng đã cẩn thận lắng nghe về hương vị bánh pudding của Dịch Huyền.
Sau khi nghe mô tả hương vị và kết cấu, cô chắc chắn rằng đây thật ra chính là một món trứng ngọt chưng lạ mắt, chẳng có gì ghê gớm cả.
Dịch Huyền không tự tin: “Bánh pudding có vị sữa.
Nhất định là được làm từ kem bơ này nọ.
Chúng ta thậm chí ngay cả sữa còn không có.”
Hà Điền nói: “Nhưng chúng ta có sữa đặc đóng hộp!” Tại hội chợ mùa thu, cô đã dùng hai miếng cá đổi lấy hai lon sữa đặc.
Dịch Huyền vẫn chưa tự tin: “Bánh pudding có caramen!”
Hà Điền nói: “Em biết làm, chỉ cần thêm một ít nước vào đường, sau đó ngao thành một loại nước đường vàng sệt là được.”
Dịch Huyền vẫn chưa tự tin lắm: “Bánh pudding bóng loáng, không có lỗ, vừa mềm vừa đàn hồi.
Dùng ngón tay ấn nhẹ một cái cũng sẽ rung rinh ~ rung rinh ~, mút mạnh…”
Lần này, chưa kịp miêu tả xong, Hà Điền đã tát một cái vào mặt anh.
“Ui da!” Anh che mặt cười: “Sao em lại đánh anh?”
Mặt Hà Điền đỏ bừng, trừng mắt liếc anh, khịt mũi: “Đi lấy bốn cái chén nhỏ có nắp, rửa sạch rồi lau khô, bôi dầu vào chén đi.”
Dịch Huyền chuẩn bị chén, Hà Điền nấu caramen.
Cô tìm thấy một chiếc nồi sắt rất nhỏ, giống như được cải tạo lại từ hộp sắt, cô đổ nửa chén đường trắng vào nồi, thêm vài muỗng nước sao cho nước vừa ngâm hết đường thì bắt đầu đun.
Vừa đun vừa dùng đũa khuấy nhẹ, nước đường trong nồi chẳng mấy chốc bắt đầu sủi bọt, ùng ục một lúc, giống như cô đã nói, đường bắt đầu chuyển màu.
Nó chuyển từ màu trắng như tuyết sang màu hơi vàng, sau đó chuyển sang màu nâu, sau đó nữa thì thành màu nâu có chút đỏ, Hà Điền thêm một ít nước vào nồi, nồi sôi lên, trong nhà tỏa ra một mùi thơm ngọt rất nồng.
“Có phải mùi giống như mùi caramel mà anh đề cập không?” Hà Điền nhướng mày với Dịch Huyền, đổ nước đường từ trong nồi ra bốn cái chén nhỏ.
Cô không đổ nhiều, nhưng theo mô tả của Dịch Huyền, cô chỉ đổ đầy đáy chén, dày khoảng hai ba mm thì dừng lại.
Caramen cô chuẩn bị, vừa đủ đổ vào bốn cái chén.
Bây giờ thì cô bắt đầu làm bánh pudding.
Hà Điền đập sáu quả trứng, lấy lòng đỏ trứng cho vào một cái tô lớn, trước tiên cho đường vào, khuấy đều, sau đó lấy nửa chén sữa đặc, thêm chút nước cho loãng, khuấy nhẹ rồi để một lúc cho tan hết bọt, tiếp đó cho từ từ vào hỗn hợp trứng, thêm một chút, khuấy một lúc, lại thêm một chút rồi tiếp tục khuấy.
Khi khuấy hỗn hợp trứng, cô không dùng dụng cụ đánh trứng bằng tre mà dùng một cái dao tre, khuấy nhẹ nhàng như khuấy bột mì, cố gắng không để hỗn hợp trứng nổi bọt.
Kết cấu của “không có lỗ” trong lời nói của Dịch Huyền chính là không có bọt khí.
Sau khi hỗn hợp trứng đã được khuấy đều, đổ từ từ vào bốn cái chén nhỏ rồi đậy nắp lại và đem chưng chín.
Để ngăn không khí lọt vào trong chén, Hà Điền đã nhào một ít bột và dán nó vào mép của nắp chén.
Ngay từ khi được cho vào nồi chưng, chén phải được nhấc một cách cẩn thận.
Bởi vì chỉ cần lắc mạnh cũng sẽ tạo ra bọt khí.
Sau đó, chưng từ từ trên lửa nhỏ.
Sau mười phút chưng, Dịch Huyền hỏi: “Được chưa em?”
Hà Điền lắc đầu: “Em phải chưng thêm mười phút nữa.
Đừng lo, em chưa ăn bánh pudding, nhưng em đã ăn trứng ngọt chưng từ khi còn nhỏ rồi.
Nếu trứng chưng có kết cấu mịn và không có bọt thì cần phải chưng từ từ trên lửa nhỏ gần như là khoảng hơn nửa tiếng.”
Hóa ra Hà Điền đã đúng.
Sau khi chưng bánh xong, cô không vội mở nắp mà đặt hết những chiếc chén nhỏ dưới bệ cửa sổ cho nguội.
Đợi gần một tiếng đồng hồ, pudding trong chén đã hoàn toàn nguội, Hà Điền kêu Dịch Huyền lấy bốn chiếc dĩa nhỏ ra, gỡ bỏ lớp bột bọc kín miệng chén rồi nhấc nắp lên.
Không có bọt khí, bề mặt mịn và bóng loáng như mỡ.
Hà Điền dùng một con dao nhỏ có lưỡi rất mỏng cẩn thận rạch một đường tròn dọc theo thành chén, sau đó úp dĩa lên chén, nhấc chén lên, cầm dĩa, lật lại, đặt lên bàn gõ nhẹ, bánh pudding còn chưa rơi ra, nước caramen đã chảy ra trước, sau đó lấy chén ra, bánh pudding caramen mềm mịn rung rinh ~ rung rinh ra mắt mọi người!
Chiếc bánh pudding màu vàng nhạt đội một chiếc mũ dẹp màu caramel trên đầu, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Hà Điền và Dịch Huyền nhìn nhau cười, cùng cầm muỗng nhỏ xắn và đưa miếng bánh pudding vào miệng——
“A……”
“Thế nào? Có phải là mùi vị mà anh nói không?”
“Ngon quá!”
“Ha ha, em đã nói rồi mà, chỉ là món trứng ngọt chưng cách thủy lạ mắt một chút, không thể làm khó được em.”
Mỗi người ăn trước một cái bánh pudding, hai cái còn lại thì được đặt trên bàn cùng mấy món ăn khác.
Bữa tối đêm giao thừa năm nay chủ yếu được chế biến từ rau tươi hái từ nhà kính.
Có hai món chính là lạp xưởng xào với vỏ đậu Hà Lan và cá cắt miếng xào với ớt ngọt.
Ngoài ra, Dịch Huyền cũng lấy một cái dĩa lớn ra đặt táo và một ít đậu nành, một ít đậu que và nửa bắp cải lên.
Dĩa rau quả này chủ yếu để ngắm là chính.
Toàn là rau sạch trồng trong nhà kính cả! Hiếm vô cùng.
Trước bữa ăn tối giao thừa, Hà Điền lấy ba viên hương hình nón đặt lên dĩa đầy cát mịn rồi thắp lên, đặt chúng bên cạnh bữa ăn thịnh soạn kia.
Cô đứng bên bàn, cùng Dịch Huyền thầm cầu nguyện.
Khói trắng nhạt của viên hương và khói của đồ ăn nóng hổi cuộn tròn lại với nhau lượn lờ bay lên, Hà Điền chấp hai tay trước ngực, lén hí một con mắt nhìn Dịch Huyền, dường như anh cũng tâm ý tương thông với cô, cũng đang mở một con mắt nhìn cô, anh nhìn cô chớp mắt mấy cái, sau đó mỉm cười, nhắm mắt lại.
“Hiện tại tôi rất hạnh phúc.”
Ngoài cửa sổ lại có tuyết rơi, năm mới lặng yên không một tiếng động đến gần..