Bạn đang đọc Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm – Chương 87: Thân Thế
Hà Điền không ngờ lại còn có quà nữa!
Cô cười tủm tỉm mở nắp hộp ra, đầu tiên là nhìn thấy mấy chiếc lá đỏ, tất cả đều được Dịch Huyền nhặt vào lúc mùa thu.
Hà Điền bật cười: “Thì ra lúc đó anh đang chuẩn bị cái này!”
“Ừ.
Anh vốn định làm thiệp chúc mừng, nhưng không có giấy, nên phải dùng lá đỏ.” Trên lá đỏ có viết lời chúc mừng, nét chữ rất đẹp.
Loại mực này là dầu của nhánh thông được Dịch Huyền lấy từ kho thịt xông khói.
Hà Điền cầm một chiếc lá đỏ lên, vừa đọc vừa cười, tưởng rằng đã xong rồi, nhưng không ngờ rằng bên dưới chiếc lá đỏ cuối cùng còn giấu một chiếc băng đô.
Đó là một chiếc băng đô lụa có đính hai bông hồng nhỏ xinh xắn, những cánh hoa cũng được làm bằng lụa giống như vậy, loại lụa đỏ này không biết được dệt bằng cách nào, kết cấu dày khít và màu sắc tươi sáng.
Nhìn ở bên dưới ánh đèn còn có thể thấy được chút ánh sáng vàng.
Hà Điền cẩn thận lấy đồ cột tóc trong hộp ra, đặt vào tay mình ngắm nghía một hồi, sau đó thầm nghĩ, khoan đã, chất liệu vải của chiếc băng đô này sao lại có chút quen thuộc?
“Anh! Đây là vải trên áo choàng của anh mà!”
Hà Điền đột nhiên cảm thấy chiếc băng đô trên tay mình như nóng ran, vội vàng mở rương ra xem thử chiếc áo quý giá kia đã bị biến thành cái bộ dạng gì rồi, Dịch Huyền còn cười nói: “Em làm cho anh nào là áo khoác lông chồn cộc tay, bao tay da, giày da rồi áo khoác dày, những thứ này anh không làm được, chỉ có thể làm cho em một món đồ nhỏ này thôi.”
Hà Điền giũ chiếc áo ra, nhìn qua một lượt thấy không sao, chiếc áo không bị Dịch Huyền khoét vài lỗ lớn, chỉ thiếu dây cột.
Cô thở phào nhẹ nhõm, phàn nàn với Dịch Huyền: “Cũng may là anh không học cách may quần áo, chứ không thì cũng đã cắt banh chành mảnh vải này ra rồi nhỉ?”
“…” Dịch Huyền thật không dám nói là anh đã định là sẽ may cho Hà Điền một chiếc váy, nhưng nếu làm váy thì quá rầm rộ, không thể bảo đảm là sẽ không bị phát hiện sớm, nên anh không làm nữa.
Hơn nữa, làm váy hả? Từ nhỏ tới giờ anh còn chưa từng vá quần áo nữa kìa, bây giờ muốn anh làm váy, nói còn dễ hơn làm!
Dịch Huyền luôn thận trọng khi làm những việc mình không giỏi.
Đầu tiên anh bí mật lôi bộ quần áo bằng lụa mà lúc đó mình mặc ra, xé phần vải mặt trong của quần áo ra, cố gắng cắt thử, nhưng không thành công! Hoàn toàn thất bại!
Lúc nhìn Hà Điền cắt quần áo, anh thấy rất dễ làm, không ngờ khi anh bắt tay vào làm thì chẳng ra làm sao cả, bây giờ còn đang bị vo thành một cục nhét ở trong rương kia kìa.
Vậy nên anh đành phải tự biết sức mình, làm thứ mà mình có thể làm.
Vì vậy, anh đã nghĩ đến việc cắt bỏ dây cột áo choàng của mình để làm một phụ kiện cho tóc.
Lần này Dịch Huyền không dám làm liều nữa nên cũng không dám trực tiếp cắt bỏ mảnh vải, đầu tiên, anh cắt hai dây cột ở cổ áo choàng ra, thử với lá cây vài lần rồi mới dám động kéo.
Anh cắt một nửa mảnh dây cột ra thành một số mảnh nhỏ hình tam giác, khâu mép lại, kết hai đầu mảnh vải lại bằng một mũi khâu làm thành một cánh hoa nhỏ, sau đó khâu năm cánh hoa nhỏ lại với nhau để trông giống như một bông hoa.
Rồi anh lại làm thêm hai tầng cánh hoa lớn nữa, ba tầng cánh hoa được xếp so le và khâu lại trông giống như một đóa hoa hồng, tiếp đó lấy vải nhỏ xoắn thành sợi rồi khâu thành nhụy hoa, đoạn vải thừa thì nối với mảnh dây cột còn lại, đính hoa lên, có thể được sử dụng như một vật trang trí trên tóc hoặc một chiếc khăn quàng cổ.
Thật ra xét về trình độ khéo tay thì Dịch Huyền không hề thua kém Hà Điền, nhưng so về tay nghề thì hoàn toàn bất đồng, nếu để Hà Điền làm những việc này thì chỉ trong tích tắc cô sẽ làm xong ngay, nhưng Dịch Huyền thì lén lút làm từ lúc hè, gặp phải một số thất bại, ngón tay không biết đã bị kim đâm biết bao nhiêu lần, phải đến mấy ngày hôm trước mới làm xong được.
Nhưng may mắn là khi Hà Điền nhìn thấy sản phẩm cuối cùng, cô rất thích, còn thắp cả hai ngọn đèn dầu lên nhìn vào chiếc gương nhỏ ngắm nghía rất lâu.
Cô ôm Dịch Huyền, ôm mặt anh và lại hôn anh lần nữa: “Em đã có một sinh nhật rất vui vẻ.”
Hà Điền nhớ đến lần trước khi ở trong nhà nghỉ săn bắn, lúc đi tuần tra bẫy trở về thì bắt gặp Dịch Huyền giấu một thứ gì đó trong ngực, có lẽ lúc đó anh đang làm món phụ kiện tóc này, hỏi thử thì đúng thật là vậy.
Dịch Huyền nói xong còn xoa xoa bụng: “Anh vội vã muốn giấu đi, còn bị kim đâm nữa.”
Hà Điền cười khúc khích: “Anh thật là ngốc.
Một hai phải tạo bất ngờ này nọ làm gì? Với lại, anh có thể làm bằng vải bông mà, mình mua nhiều vải bông lắm.”
Dịch Huyền lắc đầu: “Lúc mua vải anh đã nhìn một lượt rồi nhưng không tìm thấy vải nào phù hợp cả, cũng không thấy vật gì có thể mua, nên anh đã nghĩ đến việc làm một cái gì đó cho em.”
Hai người âu yếm một hồi, đắp chăn bông, Hà Điền nói: “Khi nào thì đến sinh nhật của anh? Đến lúc đó em sẽ làm cho anh.”
Không nghĩ đến khi nhắc tới chuyện này Dịch Huyền lại rất buồn bã.
Anh trầm mặc, Hà Điền nhìn sườn mặt của anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
Dịch Huyền thở dài, ôm Hà Điền, dựa mặt vào vai cô, lại im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng nói: “Anh từng…!sống ở thành phố Lâm Giang.
Chắc là em cũng đoán được từ lâu rồi? Đúng vậy, là một thành phố trồng lúa ở hạ lưu sông.
Từ nhỏ anh đã được người đứng đầu thành phố nhận nuôi.
Ông ấy nói với anh rằng ông ấy là bạn thân của ba mẹ anh.
Ông ấy không có con cái, nhận nuôi năm đứa con, trong số đó anh là đứa được yêu thương nhất…!”
Anh cười khẽ: “Ít ra, dù dưới cái nhìn của người khác hay là cả chính anh thì cũng sẽ nhận ra được ông ấy đối xử với anh khác với những đứa con nuôi còn lại.
Nếu những anh em khác làm sai hoặc làm bài tập về nhà không tốt thì đều sẽ có giáo viên dạy lại.
Còn anh, không chỉ có giáo viên dạy, mà dù bận đến đâu, ông ấy cũng sẽ đích thân hỏi han, dạy dỗ và phạt anh.
Đồ ăn, quần áo, đồ chơi và vật dụng ông ấy cho anh đều là những thứ tốt nhất.
Có đứa con trai nào mà không nghịch ngợm đánh nhau? Mỗi lần anh và những anh em khác đánh nhau, ông ấy đều đứng về phía anh cả.
Vì vậy, luôn có tin đồn anh là con riêng của ông ấy.”
“Anh hỏi ông ấy ba mẹ anh đã chết như thế nào…!”
Giọng của Dịch Huyền vẫn bình thản như cũ, nhưng không hiểu sao Hà Điền lại cảm thấy trong lòng mình chua xót và thê lương.
“Ông ấy luôn nói những điều tương tự.
Rằng ba mẹ anh đã bị giết bởi người đứng đầu của thành phố Lâm Thành.
Thành phố đó em cũng biết, chính là thành phố trồng lúa mì.
Được gọi là thành phố Song Diệp.”
Lúc này Hà Điền và Dịch Huyền đều đang mặc áo đơn.
Cô cảm thấy vai mình hơi ướt, trong lòng không khỏi hoảng hốt – Dịch Huyền vậy mà đang khóc.
Cô nhất thời không biết làm sao để an ủi anh, chỉ biết cầm lấy tay anh, đặt lên lồng ngực mình.
“Thành phố Song Diệp cách thành phố Lâm Giang chưa đầy trăm km về phía hạ lưu.
Anh chưa từng nghĩ rằng ông ấy sẽ nói dối mình…!Có rất nhiều người đã nhìn thấy bộ dạng của anh, nhưng chưa từng có ai biểu hiện điều gì trước mặt anh cả…!”
Dịch Huyền lại cười thêm vài tiếng, lần này tiếng cười càng lạnh lùng hơn: “Có lẽ thật ra là có, chỉ là anh chưa từng để tâm mà thôi.”
“Hai thành phố vẫn luôn hòa thuận.
Nghe nói người đứng đầu của hai bên là bạn tốt của nhau, nhưng sau đó không biết vì lý do nào đó mà suốt hai mươi năm trời họ không còn gặp mặt nhau nữa.
Anh cũng đã hỏi ông ấy, nhưng ông ấy chỉ nói rằng người đứng đầu thành phố Song Diệp đã làm điều có lỗi với ông ấy.
Tuy hai người đứng đầu có xảy ra mâu thuẫn, nhưng hai thành phố vẫn luôn không xâm phạm lẫn nhau.”
“Nhưng mà cách đây ba năm, giữa hai bên có tranh chấp với nhau một mảnh đất, từ đó gây gổ, dần dà có đà anh sống tôi chết.
Mùa thu năm ngoái, ông ấy lệnh anh hai dẫn theo anh cùng một nhóm sát thủ, ẩn nấp trong khu săn bắn của người đứng đầu thành phố Song Diệp —— “
Hà Điền nghe đến đây thì cảm giác được có điều bất thường, quả nhiên, Dịch Huyền nói: “Vụ ám sát rất thành công.
Phải nói rằng nó rất rất thành công.
Khi người đứng đầu của thành phố Song Diệp nhìn thấy anh, ông ta hoàn toàn ngây ngẩn cả người, anh cũng ngay lập tức nhận ra có điều không đúng.
Quá giống, quá giống.
Chắc lúc đó ông ta cũng đã nghĩ như vậy? Anh do dự trong lòng nên ra tay chậm.
Anh hai liền đâm một nhát dao vào ngực ông ta…!Khi chết, ông ta vẫn luôn nhìn anh, rơi nước mắt…!”
Giọng điệu của Dịch Huyền rất bình thản, như thể anh đang kể câu chuyện của một người khác, câu chuyện này cũng không hoàn toàn tuyệt vời, nhưng khi kể câu chuyện này, anh dùng góc nhìn của “Anh”.
“Anh giả vờ như không có việc gì rồi cùng anh hai trở về thành phố.
Quả nhiên trên đường trở về, anh hai muốn giết anh.
Đã như vậy rồi, anh còn có gì không rõ nữa? Nhưng anh không muốn tin.
Anh đã lẻn vào khu nhà của người đứng đầu thành phố, anh muốn chính miệng hỏi ông ấy.”
Anh đột nhiên thay đổi giọng điệu, giọng nói lạnh lùng, phảng phất có chút run rẩy — “Ba nuôi, người đứng đầu thành phố Song Diệp kia tại sao lại giống con đến vậy?”
“Khi nhìn thấy anh, ông ấy đã giật mình và sợ hãi, ngay sau đó lại lộ ra vẻ khoái trá.
Ông ấy hỏi anh: Tiểu Huyền, anh hai của con đâu? Con đã giết nó rồi? Nếu như đã giết nó, con vẫn còn dũng khí để đến đây sao? Con thật là lớn gan và ngây thơ đấy.
Con còn có gì chưa hiểu ra? Đúng, như con nghĩ, người đứng đầu thành phố Song Diệp, Dịch Nhiễm chính là ba ruột của con! Con là con riêng của hắn!”
Khi nói những lời này, giọng điệu của ông ta vừa âm trầm mà cũng vừa đắc ý: “Là do nó có lỗi với tao! Tao đã mua một nhóm cướp, giết người phụ nữ nó yêu, đốt cháy ngôi nhà và đưa thi thể của một đứa trẻ vào đó.
Nó nghĩ rằng mày đã chết.
Nhưng lại không biết rằng tao đã trộm mày khi còn bé rồi nuôi ở bên cạnh mình! Tao đã nuôi nấng mày như con, dạy dỗ mày đủ thứ thủ đoạn trên đời.
Ha ha, tại sao tao lại phải mất công như vậy? Tất nhiên là vì tao muốn chính mày giết chết ba của mày! Cho dù mày có thất bại, thì khi nhìn thấy gương mặt của mày và nghĩ đến thủ đoạn của tao, lúc chết nó nhất định là sẽ rất đau khổ.
Ha ha, ha ha, Dịch Huyền, nói cho tao biết, khi nó nhìn thấy khuôn mặt của mày, có phải là rất khiếp sợ và đau đớn hay không?”
Khi Dịch Huyền nói đến đoạn này, hai tiếng cười “ha ha” “ha ha” kia vô cùng thảm thiết, Hà Điền nghe được thủ đoạn của người ba nuôi này mà cảm thấy rùng mình, hiện tại cô càng cảm thấy đau lòng tột đỉnh, muốn an ủi anh nhưng biết phải nói gì đây? Chỉ đành phải ôm anh thật chặt.
“Chắc hẳn là ông ta muốn thấy anh đau khổ triệt để.
Ông ta đã lên kế hoạch nuôi anh suốt hai mươi năm dài như vậy.
Tất nhiên, ông ta không nghĩ sẽ lợi dụng anh chỉ một lần rồi vứt bỏ.
Nói không chừng về sau ông ta sẽ còn giễu cợt anh thêm vài lần nữa để tìm niềm vui thì mới thấy có lời.
Chỉ là, ba nuôi à, ba dạy con rất tốt…!Anh đã ngay lập tức giết ông ta.
Vẻ mặt của ông ta lúc đó…!lúc đầu thì vô cùng sửng sốt, sau đó lại có vẻ như là vui mừng và khuây khỏa? Anh, anh cũng không rõ nữa.
Có lẽ là anh đã nhìn lầm.
Rốt cuộc thì khi đầu của một người rơi xuống đất, một vài giây đầu tiên vẫn còn có thể biểu hiện thái độ được chăng? Không có bất kỳ nghiên cứu y học nào nói đến việc liệu biểu hiện lúc đó là xuất phát từ nội tâm hay là do không tự giác được mà co giật cả.”
Khi Dịch Huyền nói đến đoạn này, lúc đầu anh hơi bối rối, nhưng dần dần, giọng điệu của anh cũng bình tĩnh lại.
Dịch Huyền lại im lặng một lúc lâu, rồi hơi ngẩng đầu lên nhìn Hà Điền: “Vậy đó, em xem, anh còn không biết sinh nhật của mình là khi nào, bởi vì hai mươi năm qua anh đều sống trong sự dối trá.
Người thân của anh, tất cả đều là do anh mà chết, và người đã nuôi nấng anh lại bị giết bởi chính anh.”
“Em cho rằng anh thông minh, nhưng anh sống đến hai mươi năm mà vẫn không biết ba mẹ mình là ai.
Anh được nuôi dưỡng bởi người đàn ông đã giết chết ba mẹ mình, anh đã từng nghĩ, nếu ông ta là ba ruột của anh thì hay biết mấy…!Hà Điền, anh chính là một người hồ đồ như vậy, em còn thích anh nữa không?”
Hà Điền không kìm được nữa, nước mắt chảy dài, cô ôm lấy đầu và cổ của Dịch Huyền, nghẹn ngào nói: “Thích.
Em vẫn thích anh.
Em thích anh chưa bao giờ vì anh thông minh hay không thông minh cả.
Tay chân anh vụng về, lần đầu chúng ta bện giày rơm, em thật sự sợ anh sẽ ném đế rơm xuống đất rồi nhảy lên giẫm lên chúng mấy cái cho hả giận.
Còn nữa, bộ dạng anh bị sặc và ho mỗi khi nhóm lửa em cực kỳ thích.
Anh ngốc như vậy, nếu không có em chăm sóc thì một mình anh ở trong rừng biết phải làm sao?”
Cô nén nước mắt, mỉm cười ôm mặt anh: “Không sao hết.
Sau này ngày sinh nhật của em cũng sẽ là sinh nhật của anh.
Làm vậy còn có thể tiết kiệm được một chiếc bánh kem đó nha.”
Môi Dịch Huyền mấp máy, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Bánh anh làm thật sự không ngon.
Anh ăn trúng một cục dai dai dinh dính lớn mà không dám nói ra.”
Hai mắt Hà Điền rưng rưng, cười nói: “Thật ra em cũng ăn trúng một miếng cưng cứng.”
Trước khi ngủ, Hà Điền nắm tay Dịch Huyền thì thầm: “Anh không muốn gặp lại những người đó, không muốn đến những nơi đó nữa vậy thì chúng ta sẽ không đi.
Nếu một ngày nào đó anh muốn trở về thăm, em sẽ đi cùng anh.”
Dịch Huyền không nói gì, nhưng anh lại siết chặt lấy tay Hà Điền.
Đêm đó, Dịch Huyền ngủ rất an ổn, có lẽ là do cuối cùng cũng đã thổ lộ được thân thế của mình.
Từ khi rời khỏi thành phố Lâm Giang, những việc này, những lời này anh vẫn luôn giấu ở trong lòng.
Khi anh bất chấp gió tuyết để lên núi, không hẳn là anh không có ý định tự sát.
Lúc gặp phải gió tuyết, anh có thể nhìn thấy khói bếp từ hướng của nhà Hà Điền, nhưng anh không hề muốn nhấc chân ra khỏi tuyết, và cũng không còn cảm thấy rét lạnh nữa.
Anh chỉ muốn dựa vào một cái cây, cứ như vậy mà ngủ một giấc.
Ngủ rồi thì sẽ không còn báo thù hay oán trách, cũng không còn bị tra tấn tinh thần nữa.
Nhưng thật sự không thể ngờ được rằng, trong lúc bàng hoàng, anh đã nhìn thấy một thiên thần nhỏ đang cưỡi một con tuần lộc trắng bước đến.
Thiên thần nhỏ với khuôn mặt hồng hào và đôi mắt tròn xoe ấy đã cứu anh, cưu mang anh, dạy anh câu cá, săn bắn, đục băng và lấy nước, bện giày rơm, làm lông thú, nung gốm và gieo trồng rau quả.
Nếu là một năm trước, Dịch Huyền sẽ kinh thường cuộc sống như thế này, đây chẳng phải là cuộc sống sơn dã đời thường sao? Cả ngày phải bôn ba lam lũ chỉ vì lo ba bữa cơm no.
Cuộc sống như vậy đâu khác gì với kiểu sống của mấy loài động vật trong tự nhiên? Như con chim con cá?
Không hẳn vậy.
Anh nhớ đến những câu thơ mà anh đã đọc lúc còn học vỡ lòng, thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, hạ qua đông đến, thu thu đông tàn.
Cuộc sống này có bình thường quá không?
Có lẽ.
Vậy, sống kiểu này liệu có hạnh phúc?
Nhiều là đằng khác..