Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 34: Bất Ngờ


Bạn đang đọc Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm – Chương 34: Bất Ngờ


Hà Điền quay trở lại bến thuyền, đưa thẻ mà lúc đậu thuyền cô đã nhận cho người canh giữ, sau đó mang theo chú chó con, người bạn đồng hành mới của mình về nhà.
Cô đặt chó con vào trong chiếc giỏ có lót một miếng da thỏ.
Lúc đầu chó con còn kêu gào thảm thiết, một lúc sau nó nằm trong giỏ nghịch lông đuôi trên da thỏ.

Nó học theo bộ dáng của ba mẹ mình, vừa cắn đuôi thỏ vừa khuỵu người xuống, gầm gừ vung vẩy đầu, sau đó nó lại nhảy lên, vồ vào đuôi thỏ một cách ác ý.
Sau một hồi, đuôi thỏ bị cắn ướt, cơ hồ sắp đứt rời khỏi bộ lông luôn rồi.
Hà Điền vốn cho rằng sau khi Dịch Huyền đi rồi, cô sẽ vừa chèo thuyền ngược dòng, vừa nước mắt lưng tròng, nhưng sau khi vượt qua cửa năm con sông, cô mới biết muốn buồn cũng cần phải có sức.
Chèo ngược dòng, nếu không tiến về phía trước thì sẽ bị đẩy lùi lại.
Cô không thể buông lỏng một phút một giây nào.
Hai mái chèo nâng lên hạ xuống, không ngừng lặp lại một động tác.
Trong sách nói rằng não sẽ tự động tiết ra dopamine trong quá trình tập thể dục.

Đây là một loại hormone có thể kích thích sự hưng phấn.

Nghe nói, trước khi xuất hiện thời kỳ lạnh giá này, nhiều bác sĩ đã khuyến nghị tập thể dục như một phương pháp điều trị bổ sung cho bệnh nhân trầm cảm.
Ngay cả trầm cảm cũng có thể thuyên giảm, huống chi là tâm trạng đau buồn khi phải chia ly?!
Hà Điền đã chèo hơn một tiếng đồng hồ, khi đến một đoạn sông tương đối hiền hòa, cô cho thuyền tấp vào bờ của một gò đất nhỏ ở giữa sông.
Chó con trong giỏ ngửi thấy mùi thơm, nó lập tức vẫy đuôi giãy giụa nhảy ra khỏi giỏ, ngồi xổm trước đầu gối của Hà Điền, yên lặng nhìn cô.
Con chó con này ngồi rất ngay ngắn, trông giống như một con chó săn được huấn luyện tốt, nhưng chiếc đuôi nhỏ phía sau của nó lại không ngừng lắc qua lắc lại, đập vào đáy thuyền, tạo ra âm thanh lạch cạch.
Hà Điền không khỏi mỉm cười.
Kể từ bây giờ, cô sẽ phải tiến hành việc huấn luyện cho chú chó con này, nó không phải được mua về để làm thú cưng, nếu người chủ mới không nuôi dạy đúng cách, nó rất khó có thể đảm đương được trách nhiệm của một con chó săn.
Hà Điền ăn mấy miếng bánh rán bọc sốt gan gà, sau đó gắp một miếng sốt gan gà đặt xuống đáy thuyền, chó con lập tức chạy tới ăn.
Hà Điền giữ đầu nó lại không cho nó cử động, sau đó vỗ nhẹ vào mông ra hiệu cho nó ngồi xuống.
Chó con rên ư ử vài tiếng tỏ ý không hài lòng, nhưng ngay sau đó đã ngồi xuống, lại ngẩng đầu lên, nhìn Hà Điền bằng đôi mắt đen láy.
Hà Điền đặt một miếng sốt gan gà khác lên ván thuyền, lần này, cô đặt nó gần hơn, gần như chó con chỉ cần cúi đầu xuống là có thể ăn được ngay.

Lỗ mũi của nó liên tục mấp máy, cổ cũng giật giật, dường như đang nuốt nước miếng.

Tất nhiên là nó đã ngửi thấy mùi thơm và bị cám dỗ, nhưng nó vẫn im lặng ngồi đó.
Hà Điền đặt miếng sốt gan gà thứ ba xuống trước bàn chân của chó con, chó con nhìn xuống rồi lại nhìn lên cô.
“Ăn đi!” Hà Điền vỗ đầu nó chỉ vào đồ ăn, chó con nuốt miếng sốt gan gà đó, hừ một tiếng, sau đó liếm liếm miệng không khác gì lúc Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm.

Một lần nữa nhìn Hà Điền với ánh mắt “vẫn chưa dính kẽ răng đâu”.
Hà Điền lại chỉ vào một miếng sốt gan gà khác: “Ăn đi.”
Nó lập tức chạy đi ăn, sau khi ăn xong, nó có vẻ chần chừ một lúc, quay đầu lại nhìn Hà Điền, không biết nó đã lấy được thông tin gì từ mặt và mắt cô, vội vàng chạy về bên chân của Hà Điền, đối với miếng sốt gan gà thứ ba làm như không thấy.
Hà Điền vuốt ve đầu và cổ của cu cậu để tỏ ý khen ngợi, rồi ra lệnh cho nó ăn miếng đồ ăn thứ ba.
Con chó săn này thực sự là một giống tốt.


Người chủ trước cũng nuôi dưỡng rất khá.
Sau khi chó con đã ăn hết thức ăn, nó chạy lại chỗ Hà Điền muốn chơi với cô, Hà Điền chạm vào lớp lông tơ mềm mại đặc biệt của chó con trên người nó, ôm nó lên cho vào giỏ rồi ngắt một ít cỏ trên bờ, làm thành một quả bóng ném cho nó chơi.
Hà Điền uống một chút nước, tiếp tục chèo thuyền về nhà.
Lúc đi, khí hậu càng lúc càng ôn hòa, khi về thì mặc càng lúc càng dày.
Một lần nữa nghỉ ngơi cũng đã là gần bốn giờ chiều, Hà Điền lại mặc áo khoác lông chồn vào, rồi ăn uống bồi bổ sức lực.
Chó con yên lặng ngủ một giấc, sau đó tỉnh dậy, nằm trên mạn thuyền, đưa đầu ra thăm dò dưới sông uống vài ngụm nước.
Hà Điền nhấc nó lên, đặt ở trên gò đất, nó nhanh chóng xoay một vòng rồi đi tiểu trên mặt đất bên cạnh một cây sậy.
Sau khi tiểu xong, nó sủa lên rồi chạy trở lại thuyền, sợ Hà Điền sẽ bỏ mình lại.
Hà Điền mang nó trở lại thuyền, gấp một chiếc hộp vuông nhỏ bằng lá sậy, rồi đập vỡ một quả trứng mà lúc sáng cô đã nhặt được, cho vào chiếc hộp đó.
Lần này chó con nhìn thấy đồ ăn thì đã biết mình phải làm gì.
Hà Điền sờ đầu nó: “Ăn đi.”
Nó vẫy đuôi, ngồi xổm bên thành hộp, liếm trứng, chốc chốc vài cái đã ăn xong, trên ria mép và lông tơ phía dưới vẫn còn dính vài vết lòng đỏ trứng.
Hà Điền lại lên đường.
Sau đó lại chèo thêm hai tiếng đồng hồ nữa mới dừng lại nghỉ ngơi.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, mây trời lồng lộng, mặt sông hiền hòa, hai bên bờ cỏ xanh rì múa may theo gió, đàn vịt trời bay ngang bầu trời.
Hà Điền chợt rơi nước mắt.
Nhưng cô chỉ khẽ nức nở vài cái, sau đó dùng ống tay áo lau đi những giọt nước mắt đó, cử động mái chèo và lại tiến về phía trước.
Về đến nhà đã hơn bảy giờ tối, bầu trời một màu xám xanh lơ thơ, từ trong rừng, có thể nhìn thấy một vài ánh hoàng hôn màu cam giữa bóng lá.
Sau khi về nhà, Hà Điền đi xem Gạo trước.
Gạo ở trong chuồng cả một ngày, đã sớm không kiên nhẫn được nữa, nó ngửa cổ ưỡn người, nhìn thấy con chó con trong tay Hà Điền thì giật mình lùi lại một bước, rồi lại lập tức cảm thấy con vật nhỏ này không có gì đáng sợ, lại nghểnh cổ về phía Hà Điền, ​​xin ăn.
Hà Điền lấy ra cho nó một nắm đậu nành, thắp ngọn đèn dầu treo trên vách chuồng lên, nhắm mắt hít sâu một hơi rồi nhanh chóng quét dọn phân của Gạo, sau đó rắc tro và cỏ khô lên.

Máng nước cũng được thay nước sạch.
Trong khoảng thời gian này, chó con cũng không hề nhàn rỗi, nó cứ chạy ra chạy vào theo cô, Hà Điền suýt chút nữa đã giẫm lên cái chân mập mạp của nó.
Thấy Hà Điền cầm chổi quét nhà, nó còn sủa lên chạy theo cắn chổi.
Sau khi dọn dẹp chuồng xong, trời tối hẳn.
Hà Điền dắt Gạo trở lại chuồng, sờ sờ lỗ tai của nó: “Ngủ ngon nhé.”
Gạo ăn đậu nành no rồi, không kiên nhẫn lắc lắc lỗ tai, mặc kệ cô.
Hà Điền khóa cửa lại, mang theo chó con quay trở lại nhà gỗ.
Cô đun một nồi nước rồi cho nước lạnh vào chậu rửa chân của mình.
Chó con chưa biết mình sắp gặp xui xẻo, nó hưng phấn nhảy cẫng lên, đánh hơi khắp nhà.
Lúc còn ở nhà chủ cũ nó đã được huấn luyện, biết ở đây không được tiểu bậy, một lúc sau nó cào lên cửa, Hà Điền mở cửa ra, nó vội vàng chạy đi, đứng ở trên hiên nhà, do dự, lúc nhảy xuống thì ngã chúi nhào thành chó gặm bùn, sau khi xoay quanh ở trên khoảng đất trống trước nhà một lúc, nó mới chạy đến một gốc cây xả nước tiểu rồi chạy nhanh trở lại.
Sau khi trời tối, nhiệt độ ngoài trời sẽ giảm xuống nhanh chóng.
Hà Điền đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ lại, cô cho nước nóng vào chậu gỗ, túm lấy chó con bỏ vào chậu, dùng bàn chải lông heo nhúng xà phòng rửa sạch từ đầu đến chân cho nó.
Chó con rên rỉ, không tình nguyện, nhưng cũng không có cách nào phản kháng được.
Tắm xong, Hà Điền quấn nó trong một miếng vải nhung rồi lau khô, sau đó lấy một cái lược tre ra chải lông cho nó.

Hà Điền ngồi ở bên cạnh bếp lửa, mượn ánh sáng của lửa, cô bắt được vài con bọ chét và rận đang điên cuồng tháo chạy trong đám lông, ném vào trong bếp lò, vang lên một tiếng “bốp” nhỏ.
Sau khi chải thêm vài lần, lông của chó con đã khô hẳn.
Hà Điền dùng ngón tay vuốt ve bộ ria mép của nó: “Xong rồi, để chị bôi chút phấn cho cưng.”
Phấn diệt côn trùng được chứa trong một cái ống tre, cô đổ phấn ra miếng vải nỉ, rồi thoa lên tay, vỗ nhẹ vài cái lên người chó con, nó bị phấn làm cho sặc, hắt hơi liên tục vài cái.
“Ngày mai lại cho cưng uống một ít thuốc diệt bọ nữa.”
Hà Điền dùng lược lông heo chải cho nó thêm vài cái rồi tìm một cái giỏ tre nhỏ, trải một miếng vải nhung bên trong, lại cột một tấm da lửng trên tay cầm của giỏ.

Một cái ổ nhỏ ấm áp và thoải mái đã hoàn thành.
Cô xách ổ nhỏ đến đặt ở bên cạnh bếp: “Đêm nay cưng sẽ ngủ ở đây.”
Cô lại lấy thêm hai cái chén nhỏ bằng gốm ra, một cái đựng đầy nước sạch, cái còn lại thì đập một quả trứng vào, đặt cạnh vại nước.
Chó con nhảy xuống ghế, đầu tiên là đi uống nước, sau đó thì ăn trứng.
Hà Điền ngồi xổm nhìn nó, lẩm bẩm một mình: “Đặt tên cho cưng nha, tên gì đây? Hạt kê nhé? Cưng cũng có lông vàng nè.

Thôi, gọi là Lúa Mì đi.

Bột được làm từ lúa mì, mà lúa mì chín cũng có màu vàng nữa.”
Chó con – bây giờ đã là Lúa Mì, ăn xong rồi, cô lau sạch chất lỏng trứng trên miệng và mặt của nó, nói: “Ngoan ngoãn ngủ nhé.

Chị biết hôm nay là ngày đầu tiên cưng rời xa ba mẹ, ban đêm nhất định là sẽ khóc, chị sẽ luôn canh chừng cưng, nhưng không thể ôm cưng ngủ được, vì đây là quy định do bà chị đặt ra.

Hơn nữa, cưng còn chưa có uống thuốc diệt bọ đâu.”
Hà Điền đoán không sai.
Khi cô vừa mới leo lên gác ngủ thì chú chó con vừa mới xa gia đình này đã bắt đầu rên ư ử.
Nếu đổi thành một đứa con nít, đoán chừng là lúc này đã khóc lóc đòi ba mẹ rồi.
Mấy lần nó nằm ở chỗ thang gỗ leo lên gác, rên rỉ nhưng không lên được, Hà Điền hạ quyết tâm không để ý đến nó nữa, cho dù có cào cầu thang cũng vô dụng thôi!
Lúc này không còn ai thêm củi vào bếp lò nữa, lúc nằm ở trong ổ thì rất ấm, vừa chui ra khỏi ổ là đã lạnh ngay, Lúa Mì giằng co một hồi, lạnh run, lại rên ư ử chạy về ổ của mình.
Dù không còn đốt củi nhưng bếp lửa vẫn ấm, ổ nhỏ bên cạnh bếp lại càng ấm hơn.
Cứ như vậy vài lần, đương nhiên Hà Điền cũng không thể ngủ ngon.
Cô đang nghĩ, bây giờ Dịch Huyền đang ở đâu? Đã đến trấn nhỏ chưa? Ngủ ở đâu? Đã ăn tối hay chưa?
Cho dù trong đầu luôn lo lắng về Dịch Huyền, nhưng cô cũng không thể nào cản được sự mệt mỏi của cơ thể.

Hôm nay chèo thuyền cả một ngày, hành trình trở về càng đặc biệt mệt mỏi, Hà Điền suy nghĩ một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cô lại mơ màng tỉnh dậy.
Lúa Mì lại đang kêu rên, nhưng lần này không phải là tiếng rên ư ử muốn được ôm, mà là tiếng sủa cảnh cáo không đủ uy lực.
Hà Điền tỉnh dậy.

Bên ngoài có người!
Cô ngay lập tức mặc quần áo vào, nắm chặt khẩu súng ngắn rồi trèo xuống gác.
Cô không thắp đèn lên.
Trong đêm tối, đốt đèn lên thì không khác gì lạy ông tôi ở bụi này, tự nộp mạng cho đối thủ.
Hà Điền nhẹ nhàng bước tới dưới bệ cửa sổ, tim đập thình thịch, ánh mắt lúc này mới từ từ thích ứng với ánh sáng.
Cô nghe thấy trước hiên nhà phát ra một tiếng động nhỏ, ai đó đã bước vào hiên và có thể lúc này đang đứng ngoài cửa.
Cũng có thể là một con gấu.
Lúa Mì phát ra tiếng gầm gừ đe dọa hết sức ngây thơ, chạy theo Hà Điền.
Toàn thân nó run rẩy, không biết là vì lạnh nên run, hay là đang sợ hãi cũng không chừng.
Lúc này, bên ngoài nhà lại có tiếng động khó có thể nghe được.
Là tiếng người thở khi lạnh.

Chắc là người nọ đang hà hơi sưởi ấm tay mình.
Không phải gấu!
Hà Điền vốn còn đang bình tĩnh, nghe xong thì chợt thấy kinh hoàng.
Nếu là gấu, chỉ cần canh ở cửa và cửa sổ, nó không vào được và không tìm được thức ăn, cùng lắm thì phá hoại một lúc rồi sẽ bỏ đi.

Kiếm ăn ở trong rừng, dù là người hay là thú, đều phải chú ý đến hiệu suất.
Nhưng nếu là con người…
Hà Điền suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng chuyển chiếc bàn dưới bệ cửa sổ đặt ngược lại để làm nơi trú ẩn.
Cô nấp sau bàn, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Không biết bên ngoài có bao nhiêu người?
Chúng muốn làm gì?
Cô nín thở lắng nghe một lúc, chỉ nghe thấy tiếng người bên ngoài lại bước xuống mái hiên, cô đang thắc mắc thì chợt nghe thấy tiếng giậm chân rất nhỏ nhưng có phần dồn dập.
Hà Điền khó hiểu.
Người này có phải là kẻ trộm không? Đi ăn trộm mà không nhịn được giậm chân để giữ ấm thì quả là vô dụng.
Hay, tên trộm này được cử đến đây để điều tra? Lực lượng chủ lực vẫn còn đang ở phía sau?
Nghĩ đến đây Hà Điền lại có chút khẩn trương hơn, cô tháo hai khẩu súng ngắn treo sau cửa xuống đeo lên ngực.
Hai khẩu súng ngắn này cũng sử dụng hộp đạn hạt, nhưng hộp đạn này là một hộp dẹp, những viên đạn chì trong đó đều là đạn ngắn có chiều dài 5 phân, đường kính 11 li.
Hà Điền nghĩ thầm: “Bọn mày có bao nhiêu người cũng chấp hết, chị đây trước giờ bắn không trượt phát nào!”
Đạn của súng ngắn khác với đạn chì thông thường, tầm bắn tuy không xa, nhưng khi bắn một cái là ra cả một chùm, tất nhiên là sẽ không trượt phát nào.
Trước đây, hầu hết đặc công và cảnh sát chống bạo loạn đều sử dụng loại đạn này.
Có súng trong tay thì không sợ gì cả!
Hà Điền hạ quyết tâm, chỉ cần bọn trộm này xông vào, cô sẽ lao ra khỏi nhà đối đầu với chúng.
Giằng co gần một tiếng đồng hồ, trời cũng đã tảng sáng.
Tên trộm vô dụng kia vẫn còn đang đi loanh quanh ở bên ngoài, hình như còn đang xoa xoa cánh tay vì lạnh.
Hà Điền đang không thể nào hiểu nổi, đột nhiên nghe thấy người nọ hắt xì hai cái.
Cô ngạc nhiên, trong lòng tự hỏi, sao tiếng hắt xì này nghe quen quá vậy?!
Lúc Dịch Huyền hắt xì cũng giống như vậy, anh sẽ vội bịt mũi và xoay người đi, còn nói xin lỗi nữa.
Nhưng cô lại lắc đầu, tên trộm đến đây là để thăm dò, tất nhiên là phải kín tiếng rồi.
Đang lưỡng lự thì ngoài hiên vang lên tiếng bước chân, tên trộm lại đứng dưới hiên.
Hà Điền nghe thấy kẻ đó đi đến cửa, cô nghĩ, mình có nên cách cánh cửa bắn cho tên trộm này thủng vài lỗ luôn không? Haizz…!Vậy thì cửa nhà mình sẽ hỏng mất, làm lại thì phiền lắm.


Mấy ngày nay thời tiết rất tốt, còn phải đem mấy củ khoai tây nảy mầm đi trồng nữa, thời gian đâu mà đi sửa cửa?!
Khi cô còn đang suy nghĩ, cánh cửa vang lên ba lần gõ.
Hà Điền sững sờ.
Tên trộm này lịch sự ghê.
Không lẽ, không phải là trộm, mà là có người đi lạc đường?
Hừ, mặc xác mày là yêu ma quỷ quái phương nào, bà đây có súng.
“Ai?” Cô lớn tiếng quát.
“…” Người ngoài cửa có vẻ kinh ngạc, giật mình không hiểu nổi tại sao lại có người trả lời nhanh như vậy, nghe ra thì biết cô đang ở cách cửa không xa, mới đáp: “Là…!tôi.”
Hà Điền bật dậy từ sau bàn, lao ra cửa, gỡ trụ trên cùng và kéo chốt sắt ra——
Khi làm điều này, cô liên tục tự hỏi, cô có đang mơ không? Lần đầu thì mơ thấy bị bọn trộm tấn công, và sau đó là mơ thấy Dịch Huyền đã trở lại?
Cô mở cửa, vừa vui mừng mà cũng vừa khó hiểu, không phải Dịch Huyền đang đứng ngoài cửa thì còn ai vào đây nữa?
Dịch Huyền cười có chút ngượng ngùng: “Cô nói bất cứ lúc nào tôi cũng có thể trở lại.

Tôi đã trở lại rồi đây.”
Hà Điền hét lên “Aaaaa”, nhào đến ôm chặt lấy Dịch Huyền.
Cả người của cái đồ đần này lạnh ngắc.
“Sao cô không gõ cửa sớm hơn?”
“Tôi sợ đánh thức cô…”
“Tôi tỉnh lại lâu rồi!”
“Hả?”
“Tôi, tôi còn tưởng rằng cô là trộm! Suýt nữa thông qua cánh cửa xử cô luôn rồi!”
Hà Điền nắm lấy tay Dịch Huyền lắc qua lắc lại, thấy cô nàng này suýt nữa thì bị bắn thành cái sàng rồi mà vẫn còn cười ngây ngô, không biết chuyện gì đang xảy ra, nước mắt bất chợt ứa ra.
“Cô có đói bụng không? Có lạnh không? Tôi nghe thấy cô hắt hơi!”
“Tôi không lạnh.”
“Đừng có xạo! Tôi còn nghe thấy cô giậm chân nữa.”
“Haha.” Dịch Huyền cười, lướt những ngón tay mát lạnh của mình trên mặt Hà Điền: ​​”Cô đừng khóc.

Tôi đã về rồi.”
Tác giả: Há há há.
Có bất ngờ không? Ngạc nhiên không? Hết hồn không?
Có một số bạn đọc đã cmt và nhắn tin riêng hỏi về văn án của truyện này, nên bây giờ tôi sẽ nói lại một lần nữa, văn án chính của truyện này chính là cuộc sống ở trong rừng rậm, không có rắc rối gì lớn cả, chủ yếu là tự lực cánh sinh.

Trên văn án có viết rõ hết rồi mà ta, sao không ai để ý hết zị?
Cho dù “nam chính” có bị thay thế bằng một chú chó thì Hà Điền vẫn sẽ sống vui vẻ và mạnh mẽ nha bà con.
Editor: edit luôn đoạn này chủ yếu là cũng muốn nhắc lại cho mọi người nhớ á.

Sợ mọi người quên.

Hihi.

Có ai chán truyện chưa?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.