Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa

Chương 155: Xin Lỗi H


Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa – Chương 155: Xin Lỗi H


Mặc cho cô gái đang mắng chửi, người đàn ông vẫn cứ trơ ra như khúc gỗ.

Hắn dính chặt lấy cô, bàn tay sờ nắn lung tung chẳng hề biết xấu hổ là gì.

Kiều Uyển Nhi dù làm cách nào cũng không thể tách được cái tên này ra khỏi người, cứ như hắn đã trở thành một phần của cơ thể cô vậy.

Bàn tay kia vẫn còn đang quấn một lớp băng, trông thì có vẻ yếu đuối đáng thương nhưng sức lực khi chạm vào da thịt của cô thì chẳng hề thấy có sự yếu đuối nào trong đó.

Quần áo bị làm cho xộc xệch, chiếc cổ trắng ngần bị hắn tham lam in lên đó cả mưa hôn, hơi thở hắn cũng quẩn quanh bên tai cô khiến cho Kiều Uyển Nhi cả người nóng ran.

“Ưm” – Cô khẽ ngâm nga.

Đầu óc giờ đây rối bời, cả cơ thể thì bị hắn chạm vào, từng cái vuốt ve dịu dàng mà đam mê đó khiến cho máu huyết cô sôi trào.

Từ tức giận dần chuyển sang tham lam, muốn hắn hãy chạm vào nhiều hơn.


Chẳng biết từ lúc nào mà hắn đã kéo cô đến bên giường.

Tư thế phía sau khá ám muội, lại thêm Lục Nghiên Dương đặt cô ngồi lên đùi mình làm cho vật nào đó cứ cạ vào mông cô.

Kiều Uyển Nhi biết đó là gì, vừa khó chịu lại vừa làm cho cô thèm khát.

Hắn chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo, làn da trắng noãn nà nhanh chóng xuất hiện.

Trong màn đêm tói tăm, ánh mắt rực lửa tựa dã thú của người đàn ông không giây phút nào rời khỏi cơ thể của cô gái.

Như muốn ăn tươi nuốt sống, xâm chiếm toàn bộ khiến cho cô không thể nào nghĩ được gì khác ngoài hắn.

Lục Nghiên Dương đặt cô nằm lên giường, ánh mắt tham lam nhìn ngắm khắp nơi, bàn tay cũng trượt dọc từ chiếc cổ trắng đến vùng đồi núi trắng mềm như bột, đến eo thon rồi dừng lại ở nơi cấm địa nào đó.

Đã vài tuần rồi.

Dù cô mỗi ngày đều ở bên cạnh, tắm rửa cho hắn, nhưng chẳng thể làm gì mà phải ra dáng người bệnh làm cho Lục Nghiên Dương như muốn phát điên.

Cô biết hắn giả vờ cũng tốt, không cần phải diễn nữa, có thể thoải mái làm cái điều mà hắn muốn làm.

Người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô gái, bàn tay cách một lớp quần lót xấu xa mơn trớn.

Người ta thường nói rằng ham muốn của phụ nữ còn hơn cả đàn ông, vài tuần rồi không được làm nên không chỉ hắn mà ngay đến Kiều Uyển Nhi cũng sắp nhịn không nỗi.

Nhưng mà cô vẫn còn đang rất giận vì hắn dám giở trò lừa gạt nha.

Nụ hôn mang theo biết bao nhiêu nhớ nhung cùng yêu thương của hắn khiến cho cô nguôi ngoai đi hần nào, Kiều Uyển Nhi cũng rất nhanh đã bị cuốn theo nhịp điệu của hắn.


Nơi đầu mũi đều ngửi được hơi thở và mùi hương của hắn, đôi môi đỏ hồng bị dày xéo đến ê ẩm nhưng vẫn không thể làm cho cô ngưng đòi hỏi.

Cánh tay chẳng biết từ khi nào đã vòng quanh cổ hắn, siết lấy.

Lục Nghiên Dương như được cổ vũ, bàn tay ở dưới địa phương kia vạch lớp quần lót mỏng manh kia rồi cho vào.

Đoá hoa được yêu thương kia cũng vì thế mà tiết ra mật ngọt mê người khiến cho ngón tay hắn ướt sũng.

Lục Nghiên Dương có thể nghe thấy âm thanh cô rên rỉ bên tai, biết rằng người con gái này đã bị lửa tình vây lấy, hắn liền giở trò.

Ghé sát vào tai cô rồi thì thầm:
“ Vợ, anh sai rồi”.

1
“ Ưm …”.

Kiều Uyển Nhi muốn mắng hắn, rồi đạp một cái khiến cho hắn rơi xuống giường, nhưng mà cái ngón tay ở trong cơ thể kia cứ chọc ngoáy điên cuồng làm cho cô có muốn cũng đành bất lực.

Lúc thì nhanh lúc thì chậm, mỗi lần cô muốn ra thì hắn lại xấu xa ngừng động tác, ép cô sắp điên rồi.


Khuôn ngực phập phồng lên xuống theo từng cơn thở dốc của cô gái, lọt vào tầm mắt chết chóc của người đàn ông.

Yết hầu hắn chuyển động lên xuống, như đang cố nuốt cái gì đó đang vướn ở ngang cổ.

Mỗi khi nghe thấy âm thanh kiều mị của cô gái là ngón tay đang đi sâu vào trong cơ thể kia lại di chuyển ngày một nhanh.

Mật ngọt ồ ạt tuông ra, chảy xuống cả cổ tay của người đàn ông, thấm dính vào drap giường.

Kiều Uyển Nhi vòng tay lên vai hắn, vô thức mà bấu chặt.

Gương mặt cô mê man hiện lên một tầng ửng hồng, tầm mắt cũng trở nên mờ nhạt, lý trí dần mất đi sự tỉnh táo.

Cái tên này, không ngờ lại chơi chiêu bài đê tiện này, quả nhiên cô đã đánh giá hắn quá thấp rồi.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.