Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa

Chương 154: Gặp Lại Nhau


Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa – Chương 154: Gặp Lại Nhau


Kiều Uyển Nhi cùng đi dạo phố với Hạ Liên Tâm cả buổi, đến trung tâm thương mại hai cô gái còn thoả thích mua sắm.
Chợt nhìn thấy bóng hình có đôi chút thân quen, Kiều Uyển Nhi ngừng bước đi.
Kia chẳng phải là Lý Uyên hay sao?
Cô ta hiện đang mang thai, sao lại đứng một mình ở nơi này?
Hạ Liên Tâm nhìn theo ánh mắt của cô, thấy Lý Uyên gương mặt thất thần đứng đó chỉ nhẹ nói với Kiều Uyển Nhi:
“ Nghe nói thiếu gia nhà họ Triệu kia không thích cô ấy, bảo cô ấy dùng thủ đoạn bò lên giường rồi dùng cái thai ép buộc kết hôn.

Nếu không có người chị chồng thông cảm thì cái tên hư hỏng họ Triệu kia đã kéo Lý Uyên đến bệnh viện để …”.
Kiều Uyển Nhi không cảm thấy hả dạ khi nhìn thấy cô ấy thế kia.
Gương mặt bơ phờ thiếu sức sống, dù ở chốn đông người nhưng lại cảm thấy lạc lõng hơn bao giờ hết.

Đôi mắt đó khiến cho cô nhớ đến sự bất lưc của bản thân trong quá khứ.
Lý Uyên một mình ở nơi này chắc là bị người chồng kia kéo đến rồi bỏ rơi đây mà.

“ ……..”.
Kiều Uyển Nhi do dự rồi tiến đến, chậm rãi lên tiếng:
“ Tôi dưa cô về nhà”.
Gương mặt có chút bất cần của Lý Uyển khi nghe thấy giọng nói của cô liền tỉnh táo hơn.

Cô ta xoay người, nhìn thấy ngừoi nói chuyện với mình là Kiều Uyển Nhi thì tâm tư dần trở nên phức tạp.
“ Tôi dưa cô về nhà”.
Chợt nhìn thấy bóng hình có đôi chút thân quen, Kiều Uyển Nhi ngừng bước đi.
Gương mặt có chút bất cần của Lý Uyển khi nghe thấy giọng nói của cô liền tỉnh táo hơn.

Cô ta xoay người, nhìn thấy ngừoi nói chuyện với mình là Kiều Uyển Nhi thì tâm tư dần trở nên phức tạp.
Kinh ngạc, ái ngại rồi xen lẫn xấu hổ …
Cũng không biết là đã nói chuyện bao lâu mới thuyết phục được cô ấy lên xe.

Kiều Uyển Nhi chỉ biết rằng khi cô về đến nhà thì trời đã tối.
Chắc hẳn là hắn đã ăn cơm rồi.
Cô nhìn Lương Đông, khẽ hỏi:
“ Chồng tôi ăn tối xong xuôi rồi đúng không”.
“ Ngài ấy vẫn chưa ăn ạ”.
Lúc nãy thấy cô chưa về hắn còn muốn lái xe đi tìm nữa cơ, may là cậu cản lại kịp thời.
Kiều Uyển Nhi gật gật đầu:
“ Ừm, cứ để cho hắn nhìn một bữa đi”.
Bà đây không đút cơm đến tận miệng cho đâu.


Vết thương đã lành, còn không tự mình ăn cơm.
Cô lên tầng, mở cửa phòng rồi đi vào, đóng cửa …
“ Ách!!!”.
Một vòng tay rắn rỏi ôm lấy từ phía sau khiến cho cô không kịp làm gì, theo quán tính liền thét lên một tiếng.
Còn chưa kịp vùng vẫy thì cái người thần bí nào đó đã cúi đầu hôn vào cổ cô.
Quần áo bị làm cho xộc xệch, Kiều Uyển Nhi lập tức nổi điên lên gào thét:
“ Anh bỏ ra mau!!!”.
Người nào đó luồng tay vào trong áo, đầu ngón tay hắn lạnh như băng tuyết, chạm vào da thịt non mềm khiến cho cô bất giác rùng mình một phen.
Kiều Uyển Nhi nhìn bàn ta đang đặt trước ngực mình rồi nắn bóp, càng thêm phát cáu:
“ Quả nhiên là anh đã khỏi từ lâu, tên khốn này, buông ra đi, đồ lừa đảo, đồ krjsoifhifhjkej …..”.
Bao nhiêu những ngôn từ đẹp đẽ đều bị cơn nóng giận làm bay sạch, giờ đây cô chỉ muốn mắng chửi hắn bằng những từ ngữ dung tục nhất có thể.
Cái tên này dám lừa cô, bây giờ còn mò vào đây …
Đợi đã, sao hắn lại vào đây được cơ chứ?
Lúc ngủ dậy không phải cô đã khoá cửa …
Kiều Uyển Nhi chợt nhớ lại.
Vì hắn chắn trước cửa nên cô mới nổi máu cà khịa vài câu, sau đó quên mất khoá cửa.
Cái tên cơ hội này, nhân lúc cháy nhà hôi của đã mở cửa phòng rồi chui vào bên trong.
Trời tối, không thể nhìn rõ mây đen đang bao trùm lấy một khoảng không gian rộng lớn, nhưng những giọt mưa nặng hạt rơi xuống ngày một nhiều khiến cho tâm trạng của bất cứ ai khi đang có tâm sự đều cảm thấy man mác buồn.

Riêng Kiều Uyển Nhi, cô chỉ muốn ném cái tên đang ôm chặt mình ra bên ngoài, để cho dòng nước lạnh thấu xương kia nhấn chìm hắn đi.
Lục Nghiên Dương không ôm thì thôi, đã ôm rồi thì không tài nào thả ra dễ dàng được.
Kiều Uyển Nhi cảm thấy mắng chửi không có hiệu quả liền đổi cách thức:
“ Tôi vừa mới về, còn chưa tắm, anh buông ra đi”.
Hắn gặm cắn chiếc cổ trắng ngần của cô, bàn tay không an phận cho vào trong quần áo rồi đặt ở nơi to tròn nào đó.

Nghe thấy lời cô nói không những không chịu buông mà còn gắt gao ôm chặt hơn.
Cứ như đứa bé bị cha mẹ lấy đi món đồ chơi yêu thích.
Lục ấu trĩ gặm vành tai cô, hờ hững nói một câu:
“ Xong rồi tắm cũng được”.
Không cần phải hỏi thì cũng biết cảm xúc của Kiều Uyển Nhi lúc đó tệ như thế nào.
Tên biến thái, ‘xong’ là ‘xong’ cái gì?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.