Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2 – Chương 14: Ích Kỷh
Hắn chậm chạp lau đi những dấu vết mà bản thân đã để lại trên cơ thể cô gái, cho chút sữa tắm vào tay rồi thoa đều lên người cô.
Lý Uyên tuy không được quan tâm, nhưng trong gia đình vẫn có người làm cho cô những việc này.
Dù có không được coi trọng thì điều nên làm cũng phải làm.
Tuy là vậy nhưng so với người hầu hạ ở nhà họ Lý, người đàn ông xa lạ này mang cho cô cảm giác ấm áp và an tâm hơn nhiều.
Cô bất giác nắm lấy cổ tay to của hắn, cảm nhận sự khác biệt của nam nữ da đầu có chút căng lại nhưng vẫn cố gắng lên tiếng:
“Tắm cùng đi”.
Một bên chân mày của người đàn ông khẽ nhướng lên, đôi mắt đen mang theo tia mê hoặc cũng có chút ngạc nhiên khi nghe thấy cô yêu cầu.
Lần đầu tiên sẽ rất đau, đã làm đến mức cả người không còn chút sức lực rồi vậy mà vẫn quyến rũ hắn bằng cách này, đúng là tiểu yêu tinh~
Người đàn ông quét mắt nhìn gương mặt có chút mệt mỏi của Lý Uyên, chậm rãi nhìn xuống xương quai xanh khêu gợi, bầu ngực căng tròn như trái cây chín, càng lúc càng hướng mắt xuống bên dưới, tia hứng thú và khát vọng đọc chiếm càng lộ rõ.
Khách hàng đã yêu cầu thì phận làm phục vụ phải nghe theo thôi, sao có thể làm trái được?
Hắn ngồi phía sau cô, bồn tắm vốn dĩ rất rộng trong thoáng chốc đã chật kín.
Hắn vẫn rất chăm chỉ xoa bóp tấm lưng trần cho cô, Lý Uyên thoải mái tận hưởng, lát sau liền ngã người ra sau tựa lưng vào vòng ngực rộng lớn và ấm nóng của hắn.
Cảm giác có người che chở là thế này sao?
Đời này của cô chắc là sẽ không thể nào có được.
Trên gương mặt mệt mỏi sau cuộc vui vẻ của nam nữ loé lên một tia đau lòng, đôi môi cô nhếch lên khẽ cười khổ.
Một nụ cười chua chát.
Người đàn ông nhìn từ trên xuống chỉ thấy được đỉnh đầu của cô, nhưng hắn ta có thể nghe thấy trong giọng nói đều chất chứa u buồn cùng bất lực.
“ Nếu có sự lựa chọn thì anh có chọn cuộc sống như hiện tại không?”.
Ý cô chính là muốn hỏi có cơ hội thì hắn có từ bỏ công việc làm trai bao?
Đôi môi người đàn ông nhếch lên, cả cơ thể đang run lên vì hưng phấn, hắn nhỏ nhẹ lên tiếng:
“ Nếu có thể thì ai mong muốn bản thân trở thành bộ dạng bị người đời khinh bỉ cơ chứ?”.
Hai chữ khinh bỉ của hắn trùng hợp đúng với tâm trạng của cô lúc này.
Lý Uyên dây dưa bám lấy Lục Nghiên Dương, người đời ngoài mặt tỏ ra thân thiết nhưng bản thân cô biết rõ có ai thực lòng nghĩ tốt cho cô đâu, sau lưng đều mỉa mai và châm chọc cô chính là tiểu tam chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác.
Ddax bao nhiêu đêm cô mất ngủ và sực tỉnh lại trong cơn ác mộng bị nhục mạ coi khinh, tâm hồn cô quá yếu đuối để có thể chấp nhận được việc sai trái mà bản thân đã làm, nhưng nếu không thì mọi thứ cô cố gắng sẽ giống như cát chảy xuống kẽ tay, đến cuối cùng chẳng còn bất cứ thứ gì.
Cuộc đời đáng thương của cô chẳng có lấy một người che chắn bảo vệ, cô biết bản thân ích kỷ nhưng còn có thể làm gì đây?
Lý Uyên run rẩy mà nắm lấy cánh tay chắc khoẻ của hắn, dường như cô muốn tìm chút hơi ấm để chống chọi lại với cái thế giới đầy rẫy khó khăn và tàn nhẫn này.
Dù chỉ là một đêm, thì cô cũng mong bản thân mình có thể cảm nhận được sự hạnh phúc.
Cô xoay người, cả cơ thể non mềm ngồi lên người hắn, đôi môi hé mở không do dự áp xuống.
Gương mặt hắn hoàn toàn lạnh nhạt, nhưng lại có nét đang trầm tư, ít lâu sau liền ôm lấy cô rồi nhiệt tình đáp trả.
Lưỡi hắn cạy khớp hàm của cô luồng vào bên trong tìm kiếm, truy đuổi chiếc lưỡi ngọt ngào.
Như dẫn dắt, như ép buộc cô phải nghe theo.
Lý Uyên dùng sự hiểu biết vụng về học theo, cuốn lấy lưỡi hắn.
Bao nhiêu điều tiêu cực chẳng còn đọng lại trong cô, trong thời khác này dường như chỉ có hắn mới là mối bận tâm, những thứ còn lại chẳng là gì.
Một tay hắn đặt lên tấm lưng mềm mịn của cô, tay còn lại đỡ lấy cặp mông căng tròn.
Cơ thể Lý Uyên giờ đây dính chặt vào người hắn, cô vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, chiếc lưỡi có chút trúc trắc cùng hắn dây dưa qua lại.
Đúng, hãy làm cho cô quên hết mọi thứ không vui đi.
.