Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2

Chương 110: Tự Làm


Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2 – Chương 110: Tự Làm


Sáng hôm sau thức dậy, cô đứng trong phòng đi đi lại lại, suy nghĩ xem có nên xuống dưới nhà hay không.
Không xuống dưới dùng cơm thì chẳng phải tự mình làm mình thiệt thòi hay sao?
Còn nếu xuống dưới, gặp hắn…
Cô thà bị đói chết còn hơn!!!
Ùng ục…
Lý Uyên nhìn đồng hồ, đã 9 giờ rồi.

Chưa chắc hắn còn ở nhà, giờ này có khi đã đi làm mất rồi.
Đúng, không thể tiếp tục thế này được, lỡ bị đau dạ dày thì người chịu khổ là cô chứ không ai khác.
Người ta có câu…!nếu bạn không xấu hổ thì người khác sẽ xấu hổ thay bạn.

Mày chỉ cần xem như bình thường là được.
Đúng.
Đúng vậy.
Cô tự an ủi bản thân rồi đi xuống dưới nhà, trên đường luôn miệng lẩm nhẩm:

” Đã 9 giờ rồi dễ gì còn ở nhà chứ? Công ty biết bao nhiêu là việc”.
Trong quá khứ, cô đã từng làm việc đến chết đi sống lại, ngày nào cũng phải đến công ty.

Nhà họ Lý gia sản không bằng mà còn như vậy, thì nhà họ Triệu sẽ thế nào?
Có khi bây giờ hắn đang vùi mặt vào đống công văn mà quên cả thở.
Xuống dưới nhà, quả nhiên không làm cô thất vọng.
Triệu Tử Anh và Triệu Thần Hy, đều có mặt ở bàn ăn.
Haha, không thể thất vọng được…!tuyệt vọng…
” Hôm nay ngủ dậy muộn thế? Mau đến dùng bữa sáng thôi” – Triệu Tử Anh lên tiếng.
Lý Uyên nhìn Triệu Tử Anh, rồi nhìn người đàn ông nào đó.
Nói là nhìn cũng không phải, chỉ là cái lướt qua vô cùng nhanh chóng, có chút lúng túng, cô hỏi trong gượng gạo:
” Hôm nay…!chị không đi làm sao?”.
” Hôm nay nghỉ, các việc quan trọng đã làm xong hết.

Dù sao cũng vùi đầu vào mớ tài liệu cao như núi kia cả tháng, cũng cần phải thư giãn nha~ Em nói xem có đúng không, Thần Hy?”.
” Đúng…”.
” Sao chị không ăn đi?” – Lý Uyên cố gắng hỏi Triệu Tử Anh, không màn đến người đàn ông để che đi sự xấu hổ của mình.
Hắn đưa tay định đẩy phần canh cá đến trước mặt cô, bị bơ, khựng lại vài giây rồi thu tay về.
Đương nhiên không dám tỏ thái độ.
Triệu Tử Anh nhìn em trai, sau đó đưa canh cá đến trước mặt cô rồi đáp:
” Đợi em từ nãy đến giờ, gia đình cùng nhau ăn sáng mới vui mà.

Mau dùng thử canh cá đi”.
Đợi cô từ khi nào vậy trời?
9 giờ rồi mà vẫn chưa ăn.

Đột nhiên có cảm giác bản thân giống như một kẻ tội đồ vậy.

Lý Uyên không dám hỏi gì nữa, cắm cúi mà ăn.
Bầu không khí lúc này ngượng ngập vô cùng, vì để phá vỡ nó, Triệu Tử Anh dùng hết sự hài hước mà nói:
” Uyên, em không biết đâu.

Hôm qua Thần Hy chuẩn bị cả một con gà nướng mật ong rồi đặt dưới bếp, nó không có thói quen ăn đêm…!vậy mà, em đoán xem, sáng hôm sau cả con gà chỉ còn lại vài phần.

Đúng là con người có thể thay đổi nhanh thật, haha”.
“……..”.
Ai vui chứ cô vui không nỗi, miếng cá trắng như tuyết được gắp lên cũng rơi xuống cái chén.
Triệu Tử Anh không đoán được bầu không khí, lên tiếng hỏi:
” Sao hai đứa có vẻ không vui vậy? Không buồn cười à?”.
“……..” – Hắn lau lau khoé miệng, không biết nên nói gì.

Gắp cho chị mình một miếng bánh mì rồi đổi chủ đề:
” Phương án của công ty được thông qua rồi, nhưng vẫn chưa được xem là kết thúc đâu”.
Triệu Tử Anh nhíu mày:
” Đang dùng cơm, đừng có nói chuyện công việc…”.
Nhìn em trai mình, cô chất vấn.
……….

Không khí ngay sau đó đột nhiên im thin thít.
Triệu Tử Anh dùng ngón tay trỏ chỉ chỉ về phía hắn, nghi hoặc hỏi:
” Hy…!cổ em…
……!sao lại có dấu răng vậy?”.
Cô gái nào đó đang uống nước thì nín thở, cả người bất động như bị dính phải lời nguyền.
Hắn đang định ăn thì cũng hạ miếng bánh mì trong tay xuống, lúng túng đảo mắt rồi giải thích:
” Em tự làm”.
“Khục…!khụ khụ…” – Lý Uyên sặc, cảm thấy bản thân gây chú ý liền che miệng rồi nén cảm giác khó chịu trong lòng.
Triệu Tử Anh cười như không cười, vỗ tay tán thưởng và đưa ánh mắt không biết nói gì về phía em trai mình:
” Haha, dấu răng trên cổ em…!do em làm, vậy…!em tháo cả hàm răng rồi tự lấy nó dính lên cổ mình sao? Đúng là…!bái phục”.
“……….”.
” Em…!em ăn no rồi, đi…!đi dạo” – Lý Uyên không thể nào ngồi ở nơi này thêm được nữa, nhanh chóng đứng lên rồi chạy vụt ra ngoài.
Cô chạy mà cúi đầu không nhìn đường, nép vào một góc tối rồi suy sụp ngồi xổm xuống đất.
Nói cái quái gì vậy?!!!!!!!!!!!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.