Bạn đang đọc Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2 – Chương 109: Đói
Lý Uyên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tự trách bản thân sao lại làm ra chuyện như thế.
Đúng là ngu ngốc hết sức mà!
Đi chất vấn người khác, rốt cuộc bị người ta ôm, ngủ quên trong lòng họ lúc nào chẳng hay.
Còn cái lỗ nào cho cô chui xuống không?
Mất mặt chết đi được!!!
Huhu !
Lý Uyên vò đầu bức tóc, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì cái chuyện ngốc nghếch bản thân đã làm.
Cô thực sự ước có thể quay ngược thời gian, lúc đó cô còn lâu mới vào phòng hắn.
Tự dưng lại nổi máu điên, vào đó …
Ừ thì như vậy cũng thôi đi, sao mày lại ngủ trong lòng hắn như vậy hả?!!!!!!!!
Con ngốc này!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đồng hồ treo tường báo rằng bây giờ đã là 10 giờ đêm.
Cô phóng lên giường, đắp chăn rồi trăn trọc suốt đêm đó.
Không biết là do bản thân lúc nãy đã ngủ đủ, hay vì quá xấu hổ nên không thể nào chợp mắt.
Cô gái nhỏ nằm trên giường, lăn qua lộn lại mà không thể nào chìm vào giấc mơ, vì không thể chịu được cảm giác giết thời gian vô vị và tẻ nhạt này, cô bật người dậy, ném chăn qua một bên rồi lên tiếng:
” Đi thăm con gái vậy”.
Vừa lúc muốn đứng lên thì cô lại nhìn đồng hồ, con số hiện lên rõ ràng !
11 giờ 49 phút.
Má ơi, từ nãy đến giờ cô làm gì trên giường vậy hả?
Gần hai tiếng rồi vẫn không ngủ được.
Lý Uyên thở dài !
Đã muộn thế này thì bé cưng đã ngủ, cô đến có khi lại khiến con bé thức giấc, lỡ đâu không vào giấc được thì làm sao?
Ùng ục~
“! ! ! !.
“.
Một âm thanh như tiếng trống phá tan không gian yên tĩnh trong căn phòng, Lý Uyên cúi đầu nhìn vào cái bụng trống không.
Cả ngày hôm nay cô có ăn gì đâu?
Sáng sớm phải ra ngoài nói chuyện với Kiều Uyển Nhi, sau đó về nhà, rồi sau đó !
Thôi không nghĩ nhiều nữa, bỏ cái chuyện vô bổ đó qua một bên đi.
Hiện giờ việc quan trong nhất chính là xuống dưới nhà xem có thứ gì để lót dạ hay không.
Cô ôm cái bụng đói mốc meo xuống bếp, nếu thức ăn không còn thì ít nhất vẫn có bánh bao hoặc đồ ăn gì đó trong tủ lạnh nhỉ?
Chỉ cần hấp lại là có thể ăn rồi.
Cô gái đi xuống bếp, đèn cũng không thèm mở, rón rén hệt như một tên trộm vậy.
Cô nhìn vào bàn ăn, có thứ gì đó được đậy lại khá cẩn thận, mở ra !
Là gà nướng cùng với bánh bao chiên.
Ôi trời ơi~ đúng là ông trời không đến mức bạt đãi cô nha.
Nhưng mà !
Ăn thứ này vào ban đêm thì cô phát phì mất.
Ọc ọc~
Thôi không quản nữa, nếu để bản thân nhịn đói thì không khéo sẽ bị đau dạ dày.
Ban đêm không nên ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, cô ăn chút gà nướng rồi ăn nhiều bánh bao là được mà.
Lý Uyên ngồi xuống ghế, bỏ một phần đùi gà vào miệng và một cái bánh bao.
Ôi~ gà nướng mật ong, ngon quá đi!!!
Dù đã nói với bản thân phải ăn ít, nhưng xoay qua nhìn lại thì nửa cái đĩa gà nướng đã chui vào bụng cô.
“! ! !.
“.
Nếu thứ này được ai đó chuẩn bị, đặt ở đây lát sau sẽ ăn thì cô giải thích thế nào đây?
Xử cả nửa đĩa.
Bánh bao !
Chỉ còn lác đác vài cái, xương gà thì chất thành một núi.
Lý Uyên không ngờ có ngày cô lại giống như một tên trộm thế này, còn đang bi quan thu dọn lại đốn hỗn độn do mình tạo ra thì mới để ý thấy bên cạnh đĩa gà nứng là một tờ giấy ghi chú.
Vì tối quá và đang rất đói nên lúc nãy cô chỉ chú tâm ăn, không nhìn thấy.
Lý Uyên nhìn xem thử, liền thở phào vì nội dung bên trong.
– Đói thì có thể ăn.
Vui vẻ cười vì bản thân không phạm sai lầm, giây sau cô liền nhíu mày.
Người chuẩn bị chắc là biết cô sẽ xuống ăn, vậy sao không chuẩn bị những món thanh đạm một chút chứ?
Ai mà ác độc vậy? Định làm cho cô béo múp lên mới chịu à?
Triệu Thần Hy đứng nép vào cầu thang, nhìn thấy biểu cảm của cô thiên biến vạn hoá hệt như học được 72 phép thần thông thì cố nén cười.
Chỉ là chuẩn bị sẵn vì sợ cô đói, không ngờ cô lén xuống dưới tìm kiếm thức ăn.
Đây là nhà cô, có cần phải làm thế này đâu chứ?
Đúng là đáng yêu mà.
Thoả mãn vì cái bụng no căng, Lý Uyên sờ sờ cái bụng, dọn dẹp xong liền không nấn ná lại lâu, đi lên phòng.
Người đàn ông nhìn thấy cô vui vẻ rời đi thì cũng nhanh chân chạy lên trước vì sợ phát hiện.